- Đại ca. hiện giờ huynh cho ta một cảm giác thật đặc biệt, tuy nói tu vi mơ hồ không rõ. thực lực cũng không phải thông thiên, nhưng làm đệ có một loại ảo giác khó có thể chiến thắng... Thật giống như Vũ Vô Cực Tán Tu Minh.
Triệu Thụy có vẻ kinh ngạc nói. trong đầu bắt đầu nhớ lại Nghịch Thiên Đại Ma Vũ Vô Cực chiến đầu nhiều lần cùng hắn.
- Vũ Vô Cực?
Trương Hằng lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ chuyện này cũng kéo sang Vũ Vô Cực.
- Không lẽ đại ca cũng có giao tiếp với hắn?
Thấy biểu tình của Trương Hằng, ánh mắtTriệu Thụy sáng ngời suy đoán.
- Đầu chỉ giao tiếp, thậm chí còn đánh qua với hắn. Gặp phải tên cuồng chiến đấu như hắn không biết là may mắn hay là bất hạnh?
Trương Hằng vừa nghĩ tới tên Vũ Vô Cực này, liền cảm thấy bất đắc dĩ.
- Nói Như thế, đại ca cũng trở thành đối thủ do hắn quyết định?
Triệu Thụy cười hì hì, có vẻ ngây thơ hồn nhiên, có lẽ chỉ khi ở trước mặt Trương Hằng, hắn mới có thể lộ ra một mặt hồn nhiên Như thế.
Trương Hằng cười khổ nói:
- Trong những năm gần đây. chênh lệch giữa ta với hắn càng kéo càng xa. Xem ra trong thời gian ngắn ta rất khó đánh qua hắn, trừ khi có thể thăng cấp một tầng nữa.
- Đại ca huynh Chờ nản lòng, đệ cùng Vũ Vô Cực cũng giao chiến nhiều lần. Mỗi một lần giao chiến, thực lực của đệ đều có tăng lên. Không bằng thế này. huynh ở chỗ đệ tu luyện vài năm. nói không chừng có thể thăng cấp thì sao?
Triệu Thụy cười khuyên giải, trong lời nói còn có chút ý an ủi.
- Cũng được, nhưng qua một thời gian, huynh còn có một chuyện cần phải đi xử lý một chút. Chờ trở về, huynh sẽ lập tức bế quan tu luyện...
Ánh mắt Trương Hằng lóe qua tinh quang, tiếp đó ánh mắt lại nhìn vào Triệu Thụy, tò mò hỏi:
- Nhị đệ. không biết từ sau khi truyền tống ra khỏi Huyết Sát động phủ, đệ đã trải qua những chuyện gì. sao hiện giờ lại trở thành người đứng đầu một phải?
Thẳng đến Lúc này, Trương Hằng mới nhớ tới mấy năm qua Triệu Thụy đã trải qua những chuyện gì. lòng hiếu kỳ càng thêm mãnh liệt.
Triệu Thụy nghe lời này. sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, ánh mắt cũng khôi phục lạnh lùng. Dưới ánh mắt Trương Hằng nhìn chăm chú. hắn dần hiện ra thần sắc hồi tưởng:
- Từ sau khi truyền tống ra khỏi Huyết Sát động phủ. đã trải qua mười năm...
Trong mắt Triệu Thụy lóe ra tình cảm phức tạp. lúc này hắn đã không còn là thiếu niên đơn thuần thiện lương năm đó. mà là một đồ tể thị Huyết lạnh lùng, được người ta gắn cho danh hiệu Chí Viêm Ma Tôn!
- Hơn mười năm rồi...
Trong lòng Trương Hằng cũng sinh ra cảm khái vô tận. thấm thoát không để ý. hắn đã đến thế giới này mười mấy năm...
Lúc này cách ước hẹn với Bách Luyện đại sư, cũng chỉ còn một hai tháng, đây cũng là chuyện mà Trương Hằng cần phải xử lý.
- Từ bỏ quyền ở một cửa cuối cùng Huyết Sát động phủ. đệ bị truyền tống đến một khu vực phức tạp trong khu vực Thanh Hồ Sơn. Khi đó tu vi của đệ chỉ ở trình độ Trúc Cơ Kỳ. Bởi vì kinh nghiệm xử sự yếu kém, bị mấy tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tính kế suýt chết. Vào lúc nguy hiểm, đệ lấy thân trọng thương diệt sạch những tu sĩ tính kế đệ. Nhưng mấy tu sĩ Trúc Cơ Kỳ này đều có bối cảnh ở Thanh Hồ Sơn. sau khi giết bọn họ. đệ bị mấy môn phái nhỏ đuổi giết, bọn họ còn dồn rằng trên người đệ có mang trọng bảo...
- ... Cứ thế. trong thời gian đó đệ không ngừng chạy trốn hơn nữa không ngừng giết những kẻ đuổi giết đệ. về phần giết bao nhiêu người, chính đệ cũng không biết.
- Nhưng cuối cùng vẫn có ngày đệ bị tu sĩ Kết Đan hậu kỳ đánh cho trọng thương, sắp rơi vào tử vong, do một vị đệ tử Hoa Ngữ Môn trị cho phần nửa thương thế, nhưng nàng vẫn không thể ngăn cản các tu sĩ đuổi giết đệ. Trong bỏ trốn hốt hoảng, đệ đi tới Cực Diễm Môn, môn phái nhỏ này đã dần xuống dốc. Lúc đó, đệ được tông chủ tiền nhiệm cứu, ngài ấy coi trọng thiên phú công pháp hệ hỏa của đệ. vì thế vụng trộm giữ đệ ở lại Cực Diễm MÔN cho đệ thoát được một mạng...
Nói tới đây, vẻ mặt Triệu Thụy lại toát ra tình cảm đau buồn:
- Tông chủ tiền nhiệm đối xử rất tốt với đệ. dốc lòng dạy đệ đối nhân xử thế. một thân tâm đắc tu luyện đều truyền thụ cho đệ... ở trong này. đệ trải qua một thời gian yên bình, tu vi cũng tăng mạnh. Nhưng mấy năm trước, đại nạn của ngài ấy đã tới. trước khi tọa hóa liền truyền chức tông chủ cho đệ!
Trương Hằng lẳng lặng lắng nghe, không ngờ Triệu Thụy gặp phải khốn khó không ít hơn mình, thậm chí còn gian nguy hơn.
Kế tiếp, Triệu Thụy lại bắt đầu kể những gì mình làm sau khi kế thừa chức vị tông chủ Cực Diễm Môn. Làm sao đối mặt Với các thế lực như hổ rình mồi. lại làm sao dùng thủ đoạt sắt máu giết hết những kẻ từng đuổi giết hắn.
Nói tới chỗ kích động, ánh mắt Triệu Thụy lộ ra sát khí nồng đậm. thậm chí sắc mặt hiện ra vẻ dữ tợn. làm cho trong lòng Trương Hằng phát lạnh.
Trong lòng Trương Hằng thầm than, cách biệt mười năm, khẳng định Triệu Thụy đã hiểu không ít nhân tình thế sự. nhưng hắn học nhiều nhất là thủ đoạn lấy bạo chế bạo, hết thảy đều lấy thực lực định đoạt: ai trêu chọc ta, ta liền diệt kẻ đó!
- Nhị đệ. đệ làm như thế không khỏi có chút cực đoan như thế thì đệ sẽ chỉ đắc tội càng nhiều người hơn.
Trương Hằng nhẹ giọng khuyên bảo.
- Đại ca. huynh còn nhớ những lời huynh đã nói ở Huyết Sát thí luyện cửa thứ hai không?
Khóe miệng Triệu Thụy còn mang theo Ý cười nhàn nhạt, ánh mắt lộ ra thần sắc kiên định không thay đổi.
Trương Hằng chợt sửng sốt. bắt đầu nhớ lại tình cảnh Huyết Sát thí Luyện khi xưa.
- Lúc đó huynh nói với đệ: Nếu thực lực của đệ có thể vượt qua phân thân Huyết Sát, thậm chí vượt qua bản thân Huyết Sát Thần Đế. hết thảy chuyện này đều do đệ định đoạt.
Trong mắt Triệu Thụy lại bắt đầu lóe ra nước mắt trong suốt, thấp giọng lẩm bẩm:
- Nếu thực lực của đệ đủ mạnh, như thế thì lúc đó Ngưng Tuyết tỷ sẽ không phải chết...
Trương Hằng im lặng. Triệu Thụy lẳng lặng nhìn hắn. trong đầu hai người đồng thời hồi tướng lại tình cảnh khi đó: