Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 521: Chương 521: Cơn giận của Phủ chủ




Trương đạo hữu chờ chút, ta đây sẽ mang ngươi đi gặp phụ thân đại nhân.

Tử Lượng nói với vẻ rất khách khí. Từ lúc đầu trong lòng hắn đã sinh ra lòng kính ý đối với Trương Hằng.

Nên biết rằng, hắn sắp phải đối mặt với Tử Hoàng Phủ chủ, một trong mười hai phủ của Cửu U hải vực.

Nhân vật cấp Phủ chủ, đó gần giống như một đám nhân vật thần thoại như Hải ngoại tam tiên, Huyền Long Đại Vương.

Bởi vì nguyên do tu sĩ Độ Kiếp Kỳ rất ít, dưới những nhân vật thần thoại cấm kỵ đó, cấp Phủ chủ chính là nhân vật gần như vô địch, một ý niệm liền có thể quyết định tính mệnh tu sĩ đỉnh cao bình thường.

Tuy rằng đều là đại tu sĩ hay là đại yêu tu nhưng trong phạm vi hàng ti dặm mênh mỏng bao la, đã từng có một câu danh ngôn chí lý: Dưới cấp Phủ chủ Hợp Thể Kỳ toàn là con kiến.

Vì vậy có thể thấy được uy lực của cấp Phủ chủ.

Trương Hằng cười lạnh nói:

- Mời Tử công tử! Trương mỗ ta tuy là tán tu vô danh của một giới, nhưng khi gặp đại nhân vật cấp bậc như Tử Hoàng thì tự nhiên phải chờ ông triệu kiến.

Tử Lượng hơi sửng sốt, theo trong lời nói của Trương Hằng, hắn rõ ràng cảm nhận được ý trào phúng.

- Trương đạo hữu! Ngươi làm sao...

Hắn có chút không hiểu.

Thiết Sa Vương đứng bên cạnh, không khỏi thầm nói trong lòng: “Ai trêu chọc ngươi thì...”

Trương Hằng lại tập trung ánh mắt chăm chú nhìn Tử Hoàng điện với vầng sáng mông lung cách đó không xa, không nói một lời.

Ngay lúc hai người Tử Lượng nghi hoặc khó hiểu, trong hư không đột nhiên sinh ra một uy áp tinh thần to lớn, một giọng nói uy nghiêm từ dưới đáy biển trống rỗng truyền tới:

- Con dẫn hắn vào đi... Hừ! cầu kiến bản phủ mà dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng càng quấy như thế.

Vừa nghe giọng nói này, thân thể Thiết Sa Vương thoáng run lên, kinh hoảng nói:

- Phủ chủ đại nhân...

- Dạ! Phụ thân! Bây giờ con dẫn hắn đi gặp ngài.

Tử Lượng liếc mắt nhìn Trương Hằng với vẻ phức tạp, hắn đi trước dẫn đường, bay về phía Tử Hoàng Điện, rồi cũng nhẹ giọng nói:

- Ngươi là tu sĩ nhân loại đầu tiên duy nhất tiến vào Tử Hoàng Điện.

Trương Hằng nhún vai, không nói gì.

Nếu đã tới Tử Hoàng Phủ của yêu tộc, hắn không thể tò bất cứ thái độ yếu đuối gì, nếu không chắc chắn sẽ rơi vào hoàn cảnh bị người xâu xé.

Khi hắn vừa đến gần Tử Hoàng Điện thì biết được Tử Hãn đã liên hệ với Tử Hoàng rồi, hơn nữa lờ mờ còn có cảm giác bị nhìn lén. Cho nên Trương Hằng mới không có hành động gì mà trực tiếp đi theo Tử Lượng đến gặp Tử Hoàng.

Sau khi Trương Hằng thật sự đi đến Tử Hoàng Điện, hắn mới cảm giác được một luồng khí tức áp bức hơn. Hắn biết rõ Tử Hoàng đang tăng thêm tinh thần áp bách với hắn nhưng cũng không làm sao được.

Lúc này thực lực của phân thân Trương Hằng rất yếu so với trước đây. Bởi vì bản tôn thi triển thần thông nghịch thiên, nhìn trộm quỹ tích thời không, cho nên khiến cho thực lực hắn từ Hợp Thể Kỳ thối lui đến Hóa Thần Kỳ, phải cần một thời gian hắn mới có thể khôi phục.

Hai người đi đến bên hông đại điện, Tử Lượng mới khẽ phất tay, nói:

- Mời Trương đạo hữu! Phụ thân đại nhân đang chờ bên trong.

Trương Hằng gật gật đầu, chậm rãi đi vào trong đại điện.

Mỗi một bước đi hắn phải chịu áp lực cực kỳ cường đại, vô hình trung giống như một tảng đá lớn đặt trên vai của hắn.

Cùng lúc luồng áp lực theo hắn tiến vào càng ngày càng cường đại, giống như không ép Trương Hằng nằm úp xuống thì không cam lòng.

Khi Trương Hằng thật sự đi vào trong đại điện được lót tinh thạch màu tím thì luồng áp lực kia đột nhiên tăng gấp đôi, suýt nữa khiến hắn quỳ xuống đất.

Dưới tình huống như thế, ngay cả việc hắn ngẩng đầu hay là sử dụng thần thức cũng rất gian nan.

Dư quang trên khóe mắt vẻn vẹn chỉ có thể nhìn thấy một chiếc bảo tọa màu tím vàng ở giữa đại điện được gắn bảo thạch không biết tên. Một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím ngồi trên bảo tọa.

Người trung niên mặc áo tím này có đồng tử màu tím, làn da toàn thân đặc biệt sáng bóng, hiện lên một chút màu tử ngọc sáng bóng. Khi ta dùng mắt thường nhìn vào thì thậm chí linh hồn sinh ra một cảm giác nóng cháy mãnh liệt, giống như một khắc sau sẽ bị đốt cháy.

Lúc này, ánh mắt người trung niên mặc áo tím đang nhìn xuống, nhìn chăm chú Trương Hằng bên dưới với vẻ không giận mà oai.

Không cần phải nói, hắn chính là Tử Hoàng, một trong Phủ chủ của Cửu U hải vực.

Sau một lúc thật lâu, Tử Hoàng mới nói:

- Ngươi chính là tu sĩ nhân loại Trương Hằng sao?

Trong phút chốc, áp lực to lớn tràn ngập cả đại điện biến mất không còn. Nước biển chảy ầm ầm chung quanh, khôi phục vẻ bình thường.

Trương Hằng cùng thở một hơi dài nhẹ nhõm, hắn phát hiện phỏng đoán về thực lực nhân vật cấp Phụ chủ của mình không chuẩn xác chút nào.

Trước đây khi gặp Hoàng Phủ Lân, bởi vì hai bên không có Cừu hận, cho nên không gây áp bách quá lớn cho mình.

Nên biết rằng, khi bản thân một tu sĩ ở trong áp lực tinh thần lớn như thế, tự nhiên sẽ có lợi cho tu vi sau này, chỉ khi nào không vượt qua được, hơn phân nửa sẽ lưu lại bóng ma trong lòng.

Thân thể Trương Hằng thẳng tắp, sắc mặt trấn định, nhìn thẳng vào vương giả trên ngai vàng, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh:

- Hồi Phủ chủ! Ta là Trương Hằng, một tán tu nhân loại bé nhỏ không đáng kể...

- Bẻ nhỏ không đáng kể?

Tử Hoàng lạnh lùng cười:

- Tu sĩ nhân loại dối trả vô tri! Ngươi bé nhỏ không đáng kể nhưng sao dám đích thân tới Tử Hoàng Phủ, thậm chí tìm bản phủ đàm phán.

Trương Hằng đột nhiên đi từng bước về phía trước, không chút yếu thế nói:

- Trương mỗ cùng không lòng vòng quanh co. Ta dám đến Tử Hoàng Phủ, cũng không phải một lòng nhiệt huyết, cũng không phải vì muốn báo thù rửa hận, mà mục đích duy nhất của ta chính là muốn giành lấy lợi ích ta nên có, vì thế ta muốn thay đổi địa vị bé nhỏ không đáng kể của ta.

- Tìm Tử Hoàng ta đàm phán, giành lợi ích? Ngươi nói chuyện thật rất dứt khoát.

Tinh quang trong mắt Tử Hoàng chợt lóe sáng, mặt ông đột nhiên trầm xuống:

- Mà một tu sĩ nhân loại nho nhỏ như ngươi cũng dám đến phủ của ta rêu rao, coi tôn nghiêm của ngàn vạn yêu thú Tử Hoàng phủ ta ở đâu?

- Tôn nghiêm của Tử Hoàng phủ ta há ngươi có thể làm nhục? Từ lúc ngươi bước vào Tử Hoàng Điện này thì đã chú định ngươi đừng mơ tưởng còn sống ra ngoài.

Trong lời nói của Tử Hoàng lộ ra thái độ thật sự đáng tin.

- Chẳng những ta không cho ngươi lợi ích mà còn muốn ngươi phải hối hận khi tới đây!

Đây là thái độ cương quyết của Tử Hoàng.

- Ha ha! Nếu ông quyết định như vậy thì từ lúc ta tiến vào đại điện này, ông đã chém ngàn đao rồi.

Trương Hằng bình tĩnh như thường, nhìn Tử Hoàng như cười như không.

Vào lúc này, hắn với thân phận như con kiến nhưng đối mặt với Tử Hoàng đứng đầu một phủ, không chút úy kỵ. Đối mặt với thực lực chênh lệch to lớn như thế, hắn vẫn duy trì vẻ mặt trấn định.

Ngay cả đổi lại là đại tu sĩ Hợp Thể bỉnh thường, cũng không làm được như vậy. Dưới cấp Phủ chủ Hợp Thể Kỳ đều là con kiến, Huống Chi lúc này Trương Hằng Chỉ có thực lực Hóa Thần Kỳ.

Trông thấy Tử Hoàng trầm mặt xuống, Trương Hằng lại tiếp tục tạo áp lực nói:

- Trương mỗ chỉ cần một ý niệm thỉ có thể quyết định sinh tử của tam công tử.

- Ngươi dám uy hiếp bản phủ!

Âm thanh giống như lôi đỉnh vang lên, cả Tử Hoàng Điện lâm vào run rẩy.

Tử Hoàng đột nhiên đứng dậy, một áp lực tinh thần nghịch thiên kinh thế hãi tục, phát tán trong khắp đại điện.

Trong cả thế giới dường như Chỉ còn lại một mình hắn, đứng sừng sững trên đỉnh cao nhất, nhìn xuống thiên hạ chúng sinh.

Hắn giống như Hóa Thần là Chiến thần vô địch, cao lớn hùng vĩ, phát ra chiến ý cường đại không thể chống lại, ngạo thị thiên hạ.

Trương Hằng đột nhiên cảm giác một luồng lực lượng không thể kháng cự trong cả thiên địa, ép xuống mình.

Nếu như đối nghịch với luồng lực lượng này, xem như đối nghịch với cả thiên địa.

Tử Hoàng sử dụng lực lượng linh hồn vô thượng, mơ hồ kết hợp với thiên địa tự nhiên, người muốn tranh phong, nhất định không chiến mà bại, đạo lý này không có gì đáng nói.

Trước mặt lực lượng này, Trương Hằng không thể chống lại, thân thể lung lây sắp đổ, sắp quỳ gối thần phục.

Một tiếng “bùm” vang dội khắp đại điện.

Chẳng lẽ Trương Hằng quỳ gối trước mặt Tử Hoàng sao? Quỳ xuống thần phục một yêu tộc ngoại tộc?

Đáp án xác định là không.

Theo sấc mặt âm trầm của Tử Hoàng thỉ có thể thấy được.

Trương Hằng thực sự không thể chống lại cổ lực lượng dung hợp với thiên địa tự nhiên này, mất thấy mình sắp quỳ gối thần phục.

Vào thời khắc này, theo cổ lực lượng hắn hoàn toàn buông lông đặt mông ngồi phịch xuống đất, bởi vì lực lượng quá lớn nên mới tạo thành tiếng vang như thế.

Đặt mông ngồi dưới đất, Trương Hằng cười ha hả, lấy tay vuốt ve tinh thạch màu tím dưới mặt đất, thở dài một hơi:

- Ôi! Quá lạnh! Vì sao không chuẩn bị cho ta một chỗ ngồi chứ? Chẳng lẽ Tử Hoàng Phủ đối đãi với khách như vậy sao?

Sắc mặt Tử Hoàng xanh mét, uy năng vô thượng không dễ dâng lên thế mà lại bị Trương Hằng dùng cách quái dị bài trừ mất.

- Ngoại trừ bản phủ, bất cứ người nào đến đại điện này, cũng không có tư cách ngồi, há Chỉ một tên nhân loại nhỏ bé như ngươi.

Tử Hoàng kiềm chế sự giận dữ, rồi cũng không lập tức giận dữ.

- Ha ha! Vậy sao? Nếu Huyền Long Đại Vương bệ hạ của Cửu U Vực đi vào đại điện này thì ngươi có nhường ngai vàng mình cho hắn hay không?

Trương Hằng nói một cách nhẹ nhàng.

Huyền Long Đại Vương!

Bốn chữ này giống như đại sơn bốn phương “Ầm ầm” rơi xuống trên người Tử Hoàng khiến hắn nao nao, trong lúc nhất thời hắn không có lời nào phản kích.

Bất kể Tử Hoàng Phủ kiêu ngạo như thế nào, chung quy cũng là một thế lực thuộc Yêu Tộc “Cửu U hải vực”.

Trước mặt Thánh địa Yêu Tộc Cửu U Vực, Tử Hoàng Phủ căn bản không đáng nhắc tới. Hai nơi này giống như kiểu quan hệ giữa kinh thành và quận huyện nhỏ.

Huyền Long Đại Vương là người thống trị cả Cửu U hải vực, được công nhận là đệ nhất Yêu Tộc, hiệu lệnh hàng tỉ lũ yêu của Chu Vương Triều, không ai có thể chống lại.

Có thể nói, Huyền Long Đại Vương là người lãnh đạo trực tiếp của Tử Hoàng.

Sở dĩ Trương Hằng đề cập đến Huyền Long Đại Vương là do hắn muốn trấn áp vẻ kiêu ngạo của Tử Hoàng một chút: “Đừng nghĩ Tử Hoàng ngươi là thiên hạ vô địch, ngươi không thể định đoạt vùng hải vực này.”

Quả nhiên đúng như dự liệu của Trương Hằng, vừa nghe đến tên Huyền Long Đại Vương, trong nháy mắt khí tức trên người Tử Hoàng tiêu biến hơn phân nửa.

Hiệu quả này thậm chí còn lớn hơn suy nghĩ của Trương Hằng.

“Thật không nghĩ tới, uy danh của Huyền Long Đại Vương hữu dụng như vậy, chỉ cần nói ra danh hiệu đã khiến cho Tử Hoảng sợ mất mật.” Trương Hằng có chút bất ngờ về sức ảnh hưởng của Huyền Long Đại Vương trong lòng đám yêu tộc lại lớn như vậy. Hắn thầm nghĩ: “Nếu mình cho Tử Hoàng biết, Âm Dương Tán Tiên trong Hải ngoại tam tiên có liên hệ với mình thì không biết Tủ Hoàng có phản ứng thế nào.”

Tuy nhiên, Tử Hoàng chỉ giật mình một thoáng thôi, rồi phản ứng lại, trên người hắn đột nhiên dâng lên một luồng sát khí như thực chất.

- Một tên tu sĩ nhân loại nho nhỏ mà dám làm nhục Thánh Hoàng Huyền Long bệ hạ của yêu tộc ta, xem ta xử trí ngươi thế nào?

Dứt lời, hắn đột nhiên phất tay, uy lực tinh thần cuồn cuộn hóa thành một tấm lưới lớn đầy trời, dễ dàng bao bọc Trương Hằng Trong đó,

Trương Hằng không thể động đậy, thân thể cùng linh hồn cũng bị kiềm chế, khiến hắn mất đi sức phản kháng.

Tử Hoàng duỗi tay ra. thu Trương Hằng đến trước mặt, sau đó vung tay lên, một cây thiết liên màu vàng bay ra.

Hắn vừa động ý niệm, “Vù” một tiếng, thiết liên màu vàng này bắn ra hào quang, đột nhiên hóa thành một đạo hư ảnh. trói chặt Trương Hằng lại.

- Người đâu! Giam hắn vào La Sát Mật Ngục của Tử Hoàng Điện, không có sự đồng ý của bản phủ, không cho pháp bất cứ người nào đến gần.

Tử Hoàng cao giọng quát lạnh.

Rất nhanh, có hai gã yêu tu Hợp Thể Kỳ từ bên ngoài đi tới, đưa Trương Hằng ra ngoài đại điện này, rồi đi về phía La Sát Mật Ngục ở tầng dưới cùng nhất của Tử Hoàng Điện.

Trương Hằng bị khống chế, Chỉ cảm thấy thân thể bị thiết liên quỷ dị màu vàng trói chặc. Mình thậm chí mất đi liên hệ với bản tôn, Chỉ có thể cảm giác được nhau, nhưng không cách nào trao đổi.

- Phụ thân đại nhân! Ngài đây là muốn...

Sau khi Trương Hằng bị giam giữ. Tử Lượng từ bên ngoài chạy vào, nhìn Tử Hoàng với vẻ khó hiểu.

Thần sắc Tử Hoàng lạnh lùng, hờ hững nói:

- Con tự nhiên không tiếc giá nào thi triển Tử Sát Thần Hồn đại pháp, nhưng lại thất bại bởi tên tu sĩ nhân loại nhỏ bé không đáng kể này, khiến cho vi phụ quá thất vọng rồi!

- Phụ thân đại nhân! Cũng do con vô dụng.

Tử Lượng cúi thấp đầu với vẻ mặt hổ thẹn.

- Con còn không quay về tĩnh dường mấy năm. chẳng lẽ con muốn tu vi lui lại sao?

Tử Hoàng quát lớn.

- Dạ! Phụ thân đại nhân! Nhưng tam đệ bị người này khống chế, chỉ một ý niệm thì có thể quyết định sinh tử của hắn...

Tử Lượng nói với vẻ có chút lo lắng.

- Hừ! Vi phụ có nghĩ đến chuyện này, con còn chưa rời đi.

Tử Hoàng lạnh lùng nói.

Cứ như vậy, Tử Lượng rời khỏi đại điện này với vẻ ảm đạm và áy náy.

- Gọi Thiết Sa Vương vào đây.

Giọng nói lạnh như băng của Tử Hoảng rơi ra ngoài Tử Hoàng Điện.

- Truyền gọi Thiết Sa Vương.

Lập tức có người truyền ý chỉ của Phủ chủ.

Chỉ chốc lát, Thiết Sa Vương run lẩy bẩy đi vào đại điện. Khuôn mặt hắn đầy vẻ sợ hãi hoảng sợ, không dám đứng cùng Tử Hoàng.

- Ngươi thuật lại từ đầu đến cuối chuyến hành trình này, lúc trước thần thức truyền âm của Lượng nhi có chút hỗn loạn.

Tử Hoàng hờ hững nói.

Thiết Sa Vương không dám chậm trễ, kể lại mọi chuyện phát sinh sau khi rời khỏi Tử Hoàng Điện, từ đầu đến cuối thật tỉ mỉ tường tận với vẻ sợ hãi, một chữ cùng không thiếu chuyện liên quan đến Trương Hằng.

Tử Hoàng nghe cận thận, khi Thiết Sa Vương nói hết. mới hừ lạnh một tiếng:

- Chuyến này ngươi làm không tốt, làm sao ta tha thứ cho ngươi?

- Phủ chủ đại nhân tha mạng!

“Bùm” một tiếng, Thiết Sa Vương quỳ dưới đất, đập đầu không ngừng, run giọng nói.

- Không thể tha thứ!

Một luồng uy áp tinh thần cuồn cuộn mênh mông từ trên người hắn phủ xuống, như một cây búa lớn đánh lên thân thể Thiết Sa Vương.

“Phốc!”

Thiết Sa Vương phun máu tươi tung tóe, tiếp theo đó thất khiếu chảy máu, rồi thân thể mới ngã xuống, không còn khí tức sinh mệnh.

Nếu như quan sát tỉ mi sẽ phát hiện, linh hồn của Thiết Sa Vương chết trước thân thể một bước.

Tử Hoàng chỉ phất tay một cái liền kết thúc tính mạng của một gã yêu thú Hợp Thể Kỳ. Thần sắc Tử Hoàng không chút gợn sóng, cũng không liếc mắt nhìn thi thể một lần nào.

- Người đâu! Bí mật xử trí thi thể của hắn. linh bảo trên thân thì thu về kho báu.

Tử Hoàng lại phân phó.

Rất nhanh, mấy tên tâm phúc từ bên ngoài tiến vào, đưa thi thể Thiết Sa Vương đi. Trong đại điện không còn một chút mùi máu tươi nào, vẫn trang nghiêm, áp lực, lạnh giá.

Tử Hoàng đột nhiên dời ánh mắt lên trên mặt Tử Hãn đang ở bên ngoài Tử Hoàng Điện.

- Hàn nhi! Con vào đi!

Sắc mặt Tử Hoàng hơi hơi dịu lại.

Tử Hãn hơi thoáng sửng sốt, không nhận mệnh lệnh của Trương Hằng, không dám phản kháng mệnh lệnh của Tử Hoàng, rồi cũng vào Tử Hoàng Điện.

Sau khi đi đến vị trí của Tử Hoàng trong đại điện, hắn nói với vẻ rất nhu thuận:

- Phụ thân đại nhân!

- Phụ thân?

Trên mặt Tử Hoàng mang theo một chút vẻ cười bí hiểm, hỏi:

- Hiện tại con bị tu sĩ nhân loại kia khống chế, là con nghe ta hay nghe người kia.

- Điều này...

Tử Hãn giật mình không biết mình nên làm như thế nào mới tốt.

Tử Hoàng lập tức hiểu ra. sắc mặt rất ngưng trọng, quan sát hắn một hồi.

Vào một lúc nào đó, hắn đột nhiên duỗi tay ra. hút Tử Hãn vào tay mình.

Vừa vươn tay, liền điểm trên huyệt Thái Dương của hắn, vầng sáng màu tím tràn ra, rồi tiến vào đầu hắn.

Mà bản thân Tử Hoàng lại nhắm đôi mắt lại, thần thức tiến vào trong thần thức hải của Tử Hãn, dùng bí thuật dò xét linh hồn hắn.

Ở trước mặt Tử Hoàng, tự nhiên Tử Hãn không hề có sức phản kháng, để mặc hắn dò xét.

Sau một lát, Tử Hoàng rốt cục mở mắt, buông Tử Hãn ra. trong mắt hắn đột nhiên nhảy lên tử diễm khiến tim người ta đập nhanh.

Trải qua một hồi tra xét. hắn phát hiện linh hồn của Tử Hãn đã thuộc về Trương Hằng. Khuôn mặt Tử Hoàng lạnh xuống, đi tới đi lui hơn nửa ngày trong đại điện, dường như hắn có chuyện gì khó thể giải quyết.

Tử Hãn thấp thỏm lo âu nhìn vị đã từng là phụ thân này nhưng hiện giờ, linh hồn của hắn đã không còn thuộc về mình.

- Con về trước tĩnh dường một thời gian, không được rời khỏi Tử Hoàng Điện.

Tử Hoàng nói với vẻ lạnh nhạt.

- Dạ! Phụ hoàng...

Tử Hãn trả lời rất nhu thuận, sau đó nhanh chân rời khỏi đại điện sáng rực này.

Tử Hoàng nhìn theo hắn dần dần khuất bóng. trên mặt lại lộ ra một chút bi thương và không đành lòng, thấp giọng nói với vẻ kiên quyết:

- Con trai! Phụ thân nhất định sẽ báo thù cho con, cũng cố gắng giải cứu linh hồn con...

Vào lúc này, uy nghiêm trên người Tử Hoàng mất hết. biến thành một vị phụ thân đơn thuần, một lão già vào tuổi xế chiều.

Tiếp theo đó, hắn ngồi lại chiếc ngai màu tím vàng, trầm ngâm một lát. lại nói vào trong nước biển gần đó:

- Các ngươi phụ trách giám sát mọi hành động của tam công tử, đừng để hắn rời khỏi Tử Hoàng Điện.

- Dạ!

Một âm thanh trầm thấp vang lên từng ngóc ngách trong đại điện, hắc mang chợt lóe, một bóng người nhàn nhạt biến mất trước mặt hắn.

- Phân thân tu sĩ nhân loại kia đã bị ta giam cầm. tạm thời mất đi năng lực liên hệ với bản tôn. Trước khi phân thân kia chưa chết, bản tôn kia cũng nghĩ đến chuyện ném chuột vỡ đồ nên không dám xuống tay với Hàn nhi, mà ta có thể thừa cơ hội này đi giết bản tôn nhân loại kia. chỉ cần bản tôn vừa chết thì mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng.

Tử diễm trong mắt Tử Hoàng không ngừng nhảy lên. ở một khắc nào đó lại hóa thành một khoảng không U ám trống vắng, thâm thúy như đáy vực hư vô.

- Trương Hằng! Bản tôn của ngươi ở ngay Ma Xà Phủ. Thông qua Tử Sát khí, bản phủ có thể đại khái xác định vị trí của ngươi. Trong vòng nửa tháng, Tử Hoàng ta nhất định lấy tính mệnh của ngươi.

Tử Hoàng nói như đỉnh đóng cột, trên mặt lộ ra vẻ sát phạt càng dày đặc hơn.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của tên tâm phúc:

- Phủ chủ đại nhân... Đai sự không tốt, có tu sĩ nhân loại đánh tới Tử Hoàng Phủ. thế không thể chống lại!

- Cái gì?

Tử Hoàng nao nao, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to nói:

- Chẳng lẽ bản tôn Trương Hằng kia lại giết tới Tử Hoàng Phủ ta? Thật là không biết tự lượng sức mình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.