Nhưng mặc kệ nàng gọi thế nào đi nữa. Trương Hằng cũng không trở lại.
Trong La Sát Mật Ngục tối đen tĩnh mịch chỉ còn lại mình Thiên cầm là tu sĩ nhân loại.
Giờ phút này pháp lực của nàng gần như đã hao hết. nếu muốn dựa vào bản thân để rời khỏi La Sát Mật Ngục thì đúng là không có khả năng.
Vị nữ tu tài hoa tao nhã tuyệt sắc này từng là nhân vật cấp phủ chủ nhưng lại lưu lạc tới bậc này.
Nàng không khỏi tuyệt vọng nhìn về phương hướng Trương Hằng biến mất, oán hận nói.
- Đồ tiểu nhân bội bạc vô sỉ...
- Hừ. bội bạc, không từ thủ đoạn chẳng phải là bản tính của nhân loại các ngươi sao?
Lão già gầy gò bị Tỏa Tiên Kim Liên trói ở một góc trào phúng.
Khuôn mặt Thiên cầm không còn chút máu, vô lực nói:
- Chẳng lẽ vận mệnh của ta là như vậy, nhất định phải chịu một kiếp này sao? Ta sao lại có thể tin tưởng một người xa lạ như vậy chứ?
Chính nàng cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Đột nhiên nàng nhớ tới những lời trước khi Trương Hằng rời đi.
- Ngươi cho là Trương mỗ thực sự là kẻ chỉ biết tới lợi ích sao? Nếu không phải có quan hệ tới an nguy tính mạng của mình thì ta cũng không cần không từ thủ đoạn để giành lấy bảo vật của ngươi.
Nếu trong tương lai có thể gặp lại ngươi thì Trương mỗ sẽ trả lại cho ngươi một kiện Thông linh Pháp bảo tốt hơn...
Biểu hiện hơi cô đơn của Trương Hằng và đôi mắt thâm thúy kia hiện lên trong đầu Thiên Cầm.
Nàng đột nhiên phát hiện ra tu sĩ nhân loại xa lạ này cũng có những chuyện không muốn người khác biết tới.
- Hắn hẳn không phải loại người như vậy.
Thiên Cầm thấp giọng nói. đôi mắt tỏa sáng tự tin không hiểu nổi.
- Ha ha! Ngươi đừng có tự lừa đối mình. Nếu đổi lại là ta chẳng những không thèm cứu nữ tu thân phận cao quý cấp phủ chủ đã suy yếu như ngươi mà còn giam cầm Nguyên Anh của ngươi, chết đạp thân thể ngươi sau đó giết ngươi diệt khẩu!
Một đại yêu tu trong La Sát Mật Ngục nhìn Thiên cầm không hề có ý tốt.
- Muốn chết!
Mặt Thiên cầm lạnh như băng sương, trong hư không cũng sinh ra một luồng lực lượng tinh thần đánh về phía tên đại yêu tu kia.
Nhưng bị Tỏa Tiên Kim Liên khống chế khiến nàng cũng chỉ phát huy được lực lượng linh hồn cực kỳ hữu hạn. Tên đại yêu tu kia trúng một kích của nàng, sắc mặt chỉ hơi đổi liền khôi phục như thường.
- Đây là thực lực của tu sĩ cấp phủ chủ sao? Ha ha ha...
Tên đại yêu tu kia trào phúng liên tục, ánh mắt nhìn Thiên cầm chăng hề kính sợ mà chỉ có khinh nhờn và dữ tợn.
Nhóm đại yêu tu trong La Sát Mật Ngục cũng đều hùa vào cười ha hả. đều dùng những từ ngữ chưa chát để si nhục Thiên cầm.
- Nếu có cơ hội ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi...
Thiên Cầm cắn chật hàm răng trắng tinh, trong lòng thầm nghĩ. Nàng đơn giản nhắm mắt lại, khôi phục sự yên lặng không màng danh lợi. điềm tĩnh không nao núng.
Lại nói tới Trương Hằng và Tử Lượng đi thông qua hành lang âm trầm của La Sát Mật Ngục, tới tầng một của Tử Hoàng Điện.
Trên đường đi, Trương Hằng cảm thấy toàn bộ Tử Hoàng Điện đều run rẩy. tấm màn sáng màu tím như thực chất phát ra từ Tử Sát Thiên La trận, tạm thời ngăn cản Diệu Nhật Tiễn ở bên ngoài đại điện.
- Ngươi còn đi theo chúng ta làm gì? Vì sao không đi hỗ trợ bảo vệ Tử Hoàng Điện?
Ánh mắt sắc bén của Trương Hằng tập trung vào một đám nước biển hơi hơi di động trước người.
Vừa dứt lời. chỉ thấy hắc quang lóe lên. Thân ảnh tả hộ pháp hiện ra trước mặt hai người.
- Kho báu của Tử Hoàng Điện chính là mật địa cất giữ trọng bảo của Tử Hoàng Điện mười mấy vạn năm. Không được Phủ chủ đại nhân cho phép, cho dù là đại công tử cũng chỉ có thể tiến vào tầng bên ngoài. Hơn nữa trấn thủ kho báu ngoài tám gã tử sĩ thì còn có hữu hộ pháp thần bí nhất Tử Hoàng Điện.
Vẻ mặt tả hộ pháp nghiêm trọng nói.
Trương Hằng như cười như không nhìn hắn:
- Một khi đã vậy thì Trương mỗ càng không thể chiếm được bảo vật, ngươi đúng ra phải vui vẻ mới đúng chứ? Vì sao lại còn muốn theo hai người chúng ta? Chẳng lẽ muốn giúp ta thuyết phục hữu hộ pháp thần bí và tám gã tử sĩ kia sao?
Tử Lượng đứng bên cạnh cũng thâm thất kinh.
Hắn đã từng gặp hữu hộ pháp của Tử Hoàng Điện một lần vào mấy vạn năm trước, khiến cho hắn cảm thấy thần bí khó lường, khó có thể địch nổi.
Nghe phụ thân nói, hữu hộ pháp này là người có thực lực gần bằng hắn trong toàn bộ Tử Hoàng Điện, phụ trách trấn thủ kho báu của Tử Hoàng Điện, không hỏi thế sự.
Cho dù toàn bộ Tử Hoàng Điện có bị hủy diệt thì hữu hộ pháp cũng thờ ơ. Sứ mạng duy nhất của hắn chính là trông coi mật địa kho báu.
- Trương đạo hữu. ta có ý này muốn khuyên ngài một chút. Nếu hữu hộ pháp kia mà gian ngoan mất linh thì ta có thể giúp ngài khuyên một hai càu.
Tả hộ pháp giải thích, liếc nhìn Âm Dương Quyết uy lực lớn lao đang bao phủ Tử Hoàng Điện, cười nói:
- Chỉ cần ngài ở trong này thì còn sợ Hoàng Phủ Lân tấn công vào sao?
- Được rồi. ngươi đi cùng với chúng ta. Hy vọng tới lúc đó ngươi có thể góp sức một chút.
- Tất nhiên...
Tả hộ pháp thầm mừng rỡ, khẽ thở dài một hơi.
- Ta dẫn đường cho ngài...
Vẻ mặt tả hộ pháp cung kính nói. hơi xoay người, nâng tay cung nghênh Trương Hằng đi vào một thông đạo tới Tử Hoàng Điện.
sắc mặt Tử Lượng hơi đổi. Vẻ mặt kính sợ này của tả hộ pháp chỉ xuất hiện trước mặt phụ thân Tử Hoàng của hắn.
Có thể được một gã đại yêu tu thực lực không tầm thường cung nghênh với thái độ như vậy, Trương Hằng có thể kiêu ngạo rồi.
Đây là đãi ngộ mà nhân vật cấp phủ chủ mới có thể hướng thụ.
Tuy rằng Trương Hằng còn cách cấp phủ chủ chân chính một chút nhưng điều này không ảnh hưởng tới sự tôn sùng và sợ hãi của tả hộ pháp với hắn.
Đi qua mấy hành lang, ba người đi tới một lâm viên bao phủ phạm vi mấy dặm.
Mặc dù trong nước sâu. nơi này vẫn tồn tại không ít kỳ hoa dị thảo.
- Đây như là Hậu Hoa Viên của Tử Hoàng Điện...
Trương Hằng như cười như không, đôi mắt đảo qua một chút, xem xét nơi này. mặt không đổi sắc.
Thực vật có thể sinh sống ở mấy ngàn trượng dưới nước này vốn đã bất phàm, huống chi lại là thứ được bồi dưỡng bên trong Tử Hoàng Điện.
- Trương đạo hữu nói đùa rồi. Vào thời điểm bình thường thì đây là cấm địa của Tử Hoàng Điện, không cho phép đi vào. Linh hoa dị thảo nơi này là do cha ta rãnh rỗi mà bồi dưỡng ra cùng không phải thiên tài địa bảo hiếm thấy. Trương đạo hữu ngài thấy chưởng mắt cũng không có gì là lạ.
Mặt Tử Hoàng Điện hơi đỏ lên, giải thích.
Vẻ mặt Trương Hằng lộ sự cổ quái. Mấy thứ thiên tài địa bảo này. tùy tiện một hai thứ đưa lên phường thì của Chu Vương Triều chỉ sợ sẽ khiếp cả đám tu sĩ đỉnh cấp tranh nhau vỡ đầu.
Đương nhiên đối với nhân vật cấp phủ chủ mà nói thì những thứ linh hoa dị thảo này cũng không có tính hấp dẫn trí mạng.
-ừ.
Trương Hằng nói khẽ. tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ kho báu ở ngay trong lâm viên này sao?
Hắn cũng không vội dùng thần thức thăm dò. không nhanh không chậm đi về phía trước.
Khi Thần Linh Nhãn tu luyện tới cảnh giới thứ ba, Linh Tâm Thông Minh đỉnh phong thì cảm quan của Trương Hằng ngày càng mẫn tuệ sâu sắc. dù nói là sinh ra giác quan thứ sáu cũng không đủ.
- Ha ha. kho báu là ở trong lâm viên này. nhưng người bình thường rất khó tìm thấy.
Tử Lượng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía hắn.
Có lẽ bị khí chất bình thản của Trương Hằng lây nhiễm, trong thời khắc nguy cấp vạn phần này của Tử Hoàng Điện, Tử Lượng vẫn có thời gian giải thích cho Trương Hằng.
-Ngươi dẫn đường đi. chẳng lẽ lại để khách như Trương mỗ vào trước sao?
Thần sắc Trương Hằng bình tĩnh, ánh mắt nhìn về một ngọn núi cách đó không xa.
- Quả nhiên là không gạt nổi ngài...
Tử Lượng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cùng tả hộ pháp cung nghênh Trương Hằng vào trong ngọn núi nhìn như bình thường nhưng lại hòa hợp với bốn bề kia.
Ánh mắt Trương Hằng chăm chú nhìn ngọn núi này. đôi mắt hiện lên chút kinh ngạc, khẽ a một tiếng.
- Trương đạo hữu. ngài làm sao vậy?
Tử Lượng khó hiểu hỏi. thầm nghĩ trên thế gian này có thứ gì có thể khiến Trương Hằng thất thố như vậy?
Tả hộ pháp đứng một bên. im lặng không nói. trên mặt lại lộ chút vẻ suy tư.
Trương Hằng trầm ngâm nói:
- Đại công tử. không biết phụ thân Tử Hoàng của ngươi có phải là tu luyện ra một loại thần thông trong truyền thuyết. Lĩnh vực không gian hay không?
- Lĩnh vực không gian?
Tử Lượng lắc đầu:
- Chưa từng nghe phụ thân nói tới bao giờ. Nhưng ta nghĩ hắn hẳn là không tu luyện ra thần thông này. Nếu nắm giữ linh vực không gian, Hoàng Phủ Lân e là đã sớm bị đánh bại. giải quyết dễ dàng nguy cơ lần này rồi.
Lĩnh vực không gian là một thần thông cao minh. Nghe nói chỉ có một số rất ít kỳ tài có một không hai linh hồn đạt tới cảnh giới Độ Kiếp Kỳ mới có thể lĩnh ngộ ra. Nhân vật như vậy nhìn toàn bộ Chu Vương Triều cũng không có mấy người.
Ầm!
Ầm~
Đúng lúc này, toàn bộ Tử Hoàng Điện lại lay động dữ dội, ngay cả khu lâm viên này cũng bị lan đến không nhỏ.
Chợt nghe “Xuy... Phốc” một tiếng, Diệu Nhật Tiễn biến thành huyễn quang màu vàng, lập tức muốn đột phá trận pháp bên ngoài Tử Hoàng Điện.
Trong phút chốc, toàn bộ trận pháp kêu “Rắc” một tiếng, vỡ tan ra. Thánh địa mất đi một bộ giáp kiên cố.
- Không tốt!
Tử Lượng cùng Tả hộ pháp đồng loạt biến sắc, không nghĩ tới Tử Sát Thiên
La Trận này nói phá là phá, quả thật là ra ngoài dự đoán.
Dưới uy lực lớn lao của Âm Dương Quyết của Trương Hằng, Hoàng Phủ Lân lại có
được năng lực công phá Tử Sát Thiên La Trận có lực phòng ngự kinh người.
- Cố chống đỡ, mở nội tầng trận pháp!
Tử Ngọc tọa trấn ở trung khu trận pháp, pháp quyết trong tay cấp tốc biến
đổi, miệng há ra phun ra một ngụm tinh huyết, phun lên trận hình lập thể ở trước mặt.
Chúng yêu tu Hợp Thể Kỳ chung quanh đều nơi theo,
đồng loạt phun ra một ngụm tinh huyết. Hào quang của trận hình lập thể
trước mặt rút nhỏ một vòng nhưng lại có vẻ ngưng thật hơn.
Đột
nhiên, Tử Sát Thiên La Trận bị phá vỡ đột nhiên thu lại, vứt bỏ ngoại
điện Tử Hoàng Điện, bỏ thứ cầu chủ, thủ hộ chặt chẽ nội điện.
Phạm vi bảo hộ nhỏ đi, lực phòng ngự của Tử Sát Thiên La Trận lại càng kinh người.
Nhưng Diệu Nhật Tiễn ẩn chứa tinh thần uy năng lớn lao của Hoàng Phủ Lân thừa dịp này “Xuy” một tiếng xuyên thủng trận pháp, bay vào tầng trong đại
điện.
Mục tiêu thẳng tới một người - Tử Ngọc!
Chỉ cần giết Tử Ngọc - Nhân vật trung tâm tọa trấn Tử Sát Thiên La Trận, toàn bộ Tử Hoàng Điện sẽ sụp đổ.
-Đi!
Tử Ngọc gặp nguy không loạn, vươn một cánh tay bạch ngọc mảnh khảnh tháo cây trâm gài tóc màu tím ở trên đầu xuống.
Cây trâm gài tóc màu tím này hiển nhiên không phải vật trang sức bình
thường, ở trong tay nàng tản mát ra một luồng uy áp thuộc về Thông linh
Pháp bảo.
Từ khí tức mà xem, đây dĩ nhiên là một kiện Linh bảo trung phẩm.
“Vút” một tiếng, trâm gài tóc màu tím như tia chớp nghênh đón Diệu Nhật Tiễn khí thế hung mãnh vô kiên bất tồi.
Vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, nhìn chăm chú vào một lần giao phong mấu chốt này.
Đinh-
Hai kiện Thông linh Pháp bảo va chạm cùng một chỗ phát ra một tiếng giòn
vang êm tai, hào quang bắn ra bốn phía, bầu không khí hài hòa.
Nhưng ngay sau đó, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, Linh bảo trung phẩm của Tử Ngọc bị gãy thành mấy đoạn.
Trực tiếp tạo thành tổn thương gần như hủy diệt đối với Linh bảo trung phẩm
như vậy, uy lực của Diệu Nhật Tiễn lại cường đại tới cảnh giới như thế.
Cho dù dưới tình huống bình thường, với thực lực của Tử Ngọc dùng Linh bảo
trung phẩm giao phong cùng nhân vật cấp Phủ chủ có được Linh bảo thượng
phẩm cùng sẽ không dễ dàng bị hủy Pháp bảo như vậy.
Nên biết rằng Diệu Nhật Tiễn này đã đột phá nhiều tầng cấm chế, lúc trước còn bị Âm
Dương Quyết của Trương Hằng làm suy yếu, sau đó còn đột phá Tử Sát Thiên La Trận lực phòng ngự kinh người.
Trải qua tầng tầng suy yếu,
theo lý thuyết hẳn là còn sót lại một hai phần uy lực. Nhưng cuối cùng,
Diệu Nhật Tiễn vẫn như trước dễ dàng phá hủy Linh bảo trung phẩm trong
tay Tử Ngọc.
Lực công kích của nó quả thật là biến thái tột cùng!
Ô Nhật Cung và Diệu Nhật Tiễn, hai kiện Linh bảo công kích thượng phẩm
phối hợp, uy lực đã đạt tới một trình độ khiến người ta nhìn mà than
thở.
Tuy nhiên sau khi phá hủy kiện Linh bảo trung phẩm, Diệu
Nhật Tiễn cũng hoàn thành sứ mệnh của mình, hao hết lực lượng ẩn chứa
bên trong.
Ông!
Diệu Nhật Tiễn hóa thành một đạo hư ảnh màu vàng trong nháy mắt trở về trong tay Hoàng Phủ Lân.
Nếu là dưới trạng huống bình thường Diệu Nhật Tiễn hẳn là có thể trực tiếp
“Thuấn di” vào trong tay chủ nhân, nhưng dưới phạm vi bị ảnh hưởng bởi
Âm Dương Quyết của Trương Hằng, nó lại mất đi loại thần thông này.
- Thật sự là không chịu nổi một kích!
Hoàng Phủ Lân cất tiếng cười to, lại một lần nữa gài Diệu Nhật Tiễn lên Ô Nhật Cung.
Tuy nhiên, hắn cùng không lập tức phát động công kích.
Đồng thời sử dụng hai kiện Linh bảo thượng phẩm phát động công kích khủng bố vô kiên bất tồi, cho dù là cấp bậc Phủ chủ như hắn cũng phải tụ lực một lát.
Tinh thần uy năng quanh thân hắn nhộn nhạo một hồi, càng
ngày càng tập trung và sắc bén, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn phát ra một
cỗ lực lượng khủng bố khiến người ta hồi hộp.
Trong khi hô hấp, khí mạch ngân nga tột cùng, khiến cho nước biển trong phạm vi ngàn dặm rung chuyển không yên.
- Người của Tử Hoàng Điện đều nghe rõ cho ta, tiễn tiếp theo chính là một kích mạnh nhất trong đời Hoàng Phủ Lân ta, vừa rồi chỉ là làm nóng
người mà thôi.
Thanh âm ẩn chứa tự tin mãnh liệt của Hoàng Phủ
Lân vô cùng rõ ràng truyền vào Tử Hoàng Điện, từng đợt quanh quẩn, khí
phách mười phần.
Một người một cung một tiễn, khí phách vô cùng, uy lẫm một phủ!
Hoàng Phủ Lân giờ phút này lại đạt tới đỉnh trong cuộc đời, giơ tay nhấc chân đều có thể phát huy ra một loại thực lực khiến cho cấp Phủ chủ phải
động dung.
Trái ngược với hắn, cả Tử Hoàng Điện một bầu không khí trầm lặng như chết.
Trong đại điện đầu mối then chốt. Tử Ngọc nhân vật trung tâm sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, khóe miệng rỉ máu, theo nước biển dao động ngưng tụ mà
không tiêu tan.
Là Thần thú Hợp Thể đại viên mãn, máu của nàng chảy ra cũng khác với người thường.
về phần mười hai vị yêu tu Hợp Thể Kỳ bên cạnh nàng đều chỉ còn một hơi
ngồi ở bên cạnh, không hề có chiến ý, thứ duy nhất tồn tại trong mắt chỉ có tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ.
Ầm!
Thân thể của Tử Ngọc vô lực ngã xuống, đập xuống nền đại điện như thủy tinh màu tím.
- Nhị muội!
Tử Lượng sắc mặt đại biến, điên cuồng hô một tiếng, ngóng nhìn Tử Ngọc ở nơi đầu mối then chốt trong đại điện.
- Ta đã hết sức.
Trên khuôn mặt xấu xí của Tử Ngọc lộ ra vài tia tươi cười bất đắc dĩ, con
ngươi thâm thúy của nàng nhìn chăm chú vào lực lượng Âm Dương vặn vẹo
bao phủ một vùng tiểu thiên địa.
Giờ phút này, Âm Dương lực đen trắng đã tách ra.
Hào quang màu trắng bay lên bầu trời, hào quang màu đen rơi xuống dưới chân.
Hết thảy đều khôi phục bình thường, cỗ lực lượng vặn vẹo cũng tiêu tan không còn.
Uy lực ẩn chứa trong Âm Dương Quyết dường như đã rơi xuống thấp nhất.
- Trương đạo hữu...
Tử Lượng kích động nhìn Trương Hằng:
- Nhị muội, nàng không xong rồi...
Trương Hằng cười khổ nói:
- Ngươi hay thật, cả Tử Hoàng Điện đều ném cho một mình Trương mỗ...
Dưới tình thế cấp bách, Tử Lượng cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng nói:
- Trương đạo hữu. xin ngài yên tâm. Chỉ cần có thể bảo vệ Tử Hoàng Điện,
lát nữa sau khi tới kho báu. tất cả bảo vật tùy ngài chọn.
Một khi Tử Hoàng Điện bị phá, không chỉ là hắn ngay cả nhị muội, tam đệ cũng đều khó thoát khỏi một kiếp.
- Tất cả bảo vật tùy ta chọn?
Trương Hằng thở dài một hơi:
- Nếu làm như vậy, sau đó phụ thân ngươi có thể đem ngươi ra róc ngàn đao hay không?
Tuy rằng Tử Lượng là yêu thú nhưng quá trọng huynh đệ thân tình, vì thân nhân của mình nguyện trả giá bất kỳ giá nào.
Nghe xong lời của Trương Hằng. Tử Lượng hơi sửng sốt. sau đó kiên định dị thường nói:
- Chỉ cần có thể cứu mạng nhị muội cùng tam đệ, cho dù bị róc ngàn đao ta cũng nguyện ý.
- Tốt tốt. Bằng vào những lời này của ngươi. Trương mỗ hôm nay nhất định
phải bảo vệ Tử Hoàng Điện, tuyệt đối không hề cho thân nhân của ngươi
tổn thất một sợi lông.
Trương Hằng nghiêm nghị, trịnh trọng nói.
- Nếu ngài nói như vậy, ta yên tâm...
Tử Lượng thở ra một hơi nhẹ nhõm, hướng về Tả hộ pháp gật gật đầu.
Tả hộ pháp vẻ mặt lạnh nhạt đi tới trước hòn giả sơn, tế ra một tấm ngọc
phù màu xanh. Pháp quyết trong tay điểm nhanh, ngọc phù hóa thành một
vệt sáng màu xanh chiếu vào trong hòn giả sơn.
Ông~
Trong giả sơn chiếu rọi ra một cầu thang như ngọc xanh.
Từ thấp đến cao, cuối bậc thang có một quang môn màu xanh, dường như đi thông vào trong giả sơn.
Thấy tình cảnh này, Trương Hằng không khỏi tặc lưỡi lấy làm kỳ.
- Trương đạo hữu. mời vào.
Hai người cung nghênh Trương Hằng đi lên bậc thang ngọc xanh.
Trương Hằng cũng không chối từ, không chút do dự bước lên bậc thang ngọc xanh. Bậc thang này đều không phải thực thể nhưng lúc Trương Hằng giẫm chân
lên lại có một loại ảo giác như giẫm lên xốp.
Trương Hằng không nhanh không chậm đi tới cuối bậc thang, đi vào quang môn màu xanh.
Đi vào quang môn, Trương Hằng cảm thấy mình bước qua một cánh cửa chân chính, cũng không phải như phạm trù Truyền tống trận.
Thông qua cánh cửa. Trương Hằng phát hiện bên trong đã không còn một giọt
nước biển, nhưng áp suất không khí lại giống như bên ngoài.
- Ở dưới đáy biển lại còn có một không gian khổng có nước biển như thế này.
Trong lòng Trương Hằng ngạc nhiên, giẫm trên mặt đất ngọc xanh trong suốt này, ánh mắt hướng vào bên trong.
Đập vào mắt là các loại Pháp bảo đạo cụ. tài liệu, thiên địa dị bảo đủ
chủng loại rực rỡ muôn màu cùng với một số thứ ngạc nhiên cổ quái.
Đương nhiên mấy thứ này xếp cực có quy luật, hiển nhiên là thường xuyên có người thu dọn.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân. Tả hộ pháp cùng Tử Lượng cũng đều tiến vào.
Trương Hằng vừa chuẩn bị lên tiếng, từ một góc sâu trong kho báu truyền tới một thanh âm già nua: