Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 453: Chương 453: Một phiến toàn diệt






Dưới ánh mắt mê luyến của Trương Hằng, trong lòng Nhan Hồng Ngọc ngược lại thấy vui vẻ, thầm nghĩ đối phương dù sao là một nam nhân tấm thân máu thịt, không chống lại được cảm dỗ của nữ sắc.

Khuôn mặt Nhan Hồng Ngọc hồng hào ướt át. ánh mắt U oán nhìn Trương Hằng để mặc tay đối phương vuốt ve khuôn mặt bóng loáng mềm mại của mình, đồng thời chậm rãi dời xuống dưới.

- Nữ nhân vĩnh viễn trung thành với cường giả... Cơ thể của ta thuộc về ngài...

Nhan Hồng Ngọc cười xinh đẹp, mắt phương như nước hồ thu thâm tình nhìn vào con mắt si mê của Trương Hằng.

Không biết vì sao bề ngoài Trương Hằng tuy là một bộ dạng say mê sắc đẹp của mình nhưng Nhan Hồng Ngọc lại có một loại ảo giác không chân thật.

Cảm giác của nữ nhân là rất nhạy cảm, tuy rằng nàng có chút tự tin nhưng vẻ mặt lạnh lẽo như băng, ác nghiệt tuyệt sát trước đó của Trương Hằng lại khắc sâu vào đáy lòng nàng.

Trương Hằng lúc này trong mắt có ý mê luyến nhưng lại mang đến cho Nhan Hồng Ngọc một loại không yên cùng sợ hãi.

- Được. Từ hôm nay trở đi ngươi chính là thị thiếp thứ mười tám của Trương mỗ...

Vẻ mê luyến trong mắt Trương Hằng không tiêu tan ôm Nhan Hồng Ngọc vào lòng thản nhiên nói, thanh âm truyền khắp toàn bộ Huyết Sát lĩnh vực khiến những người khác hai mặt nhìn nhau.

Vừa nghe lời ấy Nhan Hồng Ngọc thần sắc đại biến.

Thị thiếp thứ mười tám?

Lập tức lòng nàng chìm tới đáy vực sâu.

Nàng tuyệt đối không nghĩ tới một người nhìn như nghiêm chỉnh như Trương Hằng lại đã có nhiều thị thiếp như vậy, mà mình sẽ trở thành một trong số đông thị thiếp như vậy của đối phương.

- Ngươi yên tâm, làm thị thiếp của ta, ta sẽ bạc dài ngươi...

Trương Hằng cũng không tiếp tục sờ xuống dưới, chỉ thoáng lướt qua rồi đưa tay đặt lên trên trán trơn bóng của Nhan Hồng Ngọc, dùng một giọng quỷ dị nói:

- Thần phục đi... Nô tỳ của ta!

Chỉ thấy trong con ngươi màu đỏ máu của hắn phóng ra một luồng huyết quang tới phía trước người Nhan Hồng Ngọc.

Trong khoảnh khắc huyết vụ trong Huyết Sát lĩnh vực sôi lên điên cuồng chắn hết tầm mắt của tất cả mọi người.

Một dao động đặc thù từ trong lòng bàn tay Trương Hằng truyền ra.

Đột nhiên linh hồn Nhan Hồng Ngọc hơi run lên, tiếp đó thân thể mềm mại cứng đỡ tại chỗ.

Thời gian nửa hô hấp qua đi, hết thảy khôi phục bình thường. Trương Hằng thi triển xong Ký Hồn Thuật, thu hồi bàn tay của mình và triệt tiêu cấm chế đối với Nhan Hồng Ngọc.

- Chủ nhân...

Nhan Hồng Ngọc sửa sang lại xiêm y ngay ngắn, ánh mắt phong tình vạn chủng nhìn nam nhân trước mắt. trong mắt mơ hồ lộ ra một tia đặc thù khó thể tả thành lời.

- ừm. rất tốt.

Trương Hằng ôm Nhan Hồng Ngọc không chút phòng bị vào trong lòng, thần thức quét ngang tu sĩ còn lại trong Huyết Sát lĩnh vực. trên mặt lộ vẻ trầm ngâm.

- Đại nhân, xin tha mạng. Có yêu cầu gì ngài có thể nói ra.

- Tiền bối, chúng ta thề chết trung thành với người!

Một tu sĩ Hóa Thần Kỳ vô cùng thông minh nói.

- Đúng đúng. Chúng ta nghe theo tiền bối sai khiến.

Đám tu sĩ Hóa Thần Kỳ này đều quỳ lạy, hướng về Trương Hằng cầu xin tha thứ.

Trương Hằng gật gật đầu cũng không nói gì.

- Tạ ơn đại nhân!

- Tạ ơn tiền bối!

Chúng tu sĩ Hóa Thần Kỳ mừng như điên.

- Không nghĩ tới ngươi lại là một người như vậy... Coi như mắt của Mộ Linh Nhi ta bị mù.

Mộ Linh Nhi cố nén nước mắt trong hốc mắt. thu hồi thần thức của mình miệng khẽ lẩm bẩm, ánh mắt cùng dần trở nên ảm đạm.

- Ta nên đi nơi nào...

Nàng đột nhiên cảm thấy thật mê mang. Phụ thân sống chết không rõ, Triệu Cương sống từ nhỏ đến lớn như anh ruột chết đi trước đó không lâu. Bích Vân Đảo lại rơi vào trong tay người khác, nam nhân vừa mới thích lại là một người phong lưu đê tiện vô sỉ.

Cũng may có lẽ là nam nhân kia còn có chút lương tâm, Huyết Sát lĩnh vực không ảnh hưởng đối với nàng.

Thần thức Mộ Linh Nhi có thể kéo dài ra ngoại giới, ánh mắt của nàng nhìn về phương xa, cuối cùng liếc nhìn Trương Hằng một cái rồi đạp độn quang bay ra phía ngoài.

Xoẹt-

Huyết quang nhoáng lên, Trương Hằng đột nhiên chặn đường đi của nàng, trong tay còn ôm một nữ nhân tươi cười như hoa, thản nhiên nói:

- Cô muốn đi đâu?

- Ta đi nơi nào có quan hệ gì với ngươi sao?

Mộ Linh Nhi cười lạnh nói, ánh mắt nhìn ra chỗ khác dường như khinh thường nhìn Trương Hằng.

Trương Hằng đạm mạc nói:

- Địa bàn của ta ta làm chủ. Hiện tại ngươi là thị thiếp thứ mười chín của Trương mỗ...

Thị thiếp thứ mười chín?

Hô hấp của Mộ Linh Nhi dần trở nên dồn dập trên mặt hiện lên vài tia giận dữ, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt, thân thể mềm mại hơi rung dường như đang cố nén lửa giận vô tận trong lòng.

- Thị thiếp thứ mười chín...

Mộ Linh Nhi cười sầu thảm, có chút khinh thường nói:

- Ngươi cho ràng Mộ Linh Nhi ta sẽ là loại nữ nhân hạ tiện như nàng ta sao?

Nói tới đây ánh mắt Mộ Linh Nhi thoáng xẹt qua trên mặt Nhan Hồng Ngọc, trong mắt bao hàm khinh miệt, coi thường thậm chí là thương hại.

Trong lòng Trương Hằng hơi chấn động. Hắn không thể hiểu nổi vì sao trong ánh mắt của Mộ Linh Nhi lại có loại thương hại. Đây hẳn không phải là tư tưởng mà nữ nhân của thế giới này có thể có!

Dưới loại ánh mắt này, mặc dù Nhan Hồng Ngọc trở thành con rối bị Trương Hằng khống chế cùng xấu hổ và tức giận một hồi.

Cuối cùng, trên mặt Mộ Linh Nhi còn lộ ra nụ cười hoa mỹ, đó là một nụ cười phát ra từ nội tâm thậm chí còn mang theo một loại tư thái cao ngạo. Nàng nhìn thẳng Trương Hằng, giờ khắc này đột nhiên nàng có dũng khí đó:

- Ta rất thất vọng, người ta thích không ngờ lại là một tiểu nhân đê tiện như thế... Nhưng ta lại thật may mắn, ta có thể đúng lúc nhận rõ bộ mặt thật sự của ngươi.

Trương Hằng nở nụ cười:

- Ha ha... Đó là ngươi ngốc, thẳng đến hiện tại mới hiểu được bản chất của ta. Nhưng là hiện tại sao, ngươi đã không có cơ hội. Ta muốn ngươi làm thị thiếp thứ mười chín của ta, ngươi không cách nào phản kháng.

Không biết vì sao, dưới tư thái cao ngạo cùng tươi cười hoa mỹ của Mộ Linh Nhi, trong lòng Trương Hằng có chút không phục. Hắn không tin nữ nhân trước mắt cùng Nhan Hồng Ngọc trong lòng mình có khác biệt về bản chất.

Cho nên, tâm tính vốn muốn thả đối phương đi lập tức bị thay đổi.

- Là ta ngốc...

Hô hấp của Mộ Linh Nhi đột nhiên trở nên bình thản, tươi cười trên mặt cũng dần thu lại. Nàng nhìn thẳng vào mắt Trương Hằng bao gồm cả con mắt đỏ như máu của đối phương mà không một tia sợ hãi.

- Nhưng là muốn ta làm thị thiếp của ngươi, không có khả năng!

Mộ Linh Nhi quật cường khác thường.

Trương Hằng hít sâu một hơi, không cam lòng mình sẽ bại bởi một nữ nhân về mặt này.

Từ một trình độ nào đó mà nói, Trương Hằng cùng Mộ Linh Nhi trước mắt đang triển khai một hồi giao phong về tinh thần ý chí, đó không thể dùng thực lực có thể đánh giá.

Hơi trầm ngâm. Trương Hằng lại dùng một giọng điệu có vẻ mê hoặc nói:

- Ta biết người cỗ thích là ta... Đồng thời, ta không phủ nhận mình có một chút cảm tình đối với cô... Như vậy, hiện tại ta thay đổi chủ ý, cô không cần làm thị thiếp của ta, cô có thể làm đạo lữ song tu của ta. Đó là một loại quan hệ vợ chồng bình đẳng chân chính, cô có đồng ý không?

Trong lòng Trương Hằng âm thầm cười lạnh. Một khi Mộ Linh Nhi đáp ứng yêu cầu của mình, như vậy hắn sẽ không chút khách khí đuổi đối phương đi, thậm chí biến nàng thành con rối, để từ đó mà đạt được thắng lợi cuối cùng về mặt tinh thần ý chí.

- Đạo lữ song tu?

Vừa nghe lời ấy Mộ Linh Nhi nao nao, nhưng trong nháy mắt liền dùng ánh mắt càng khinh miệt nhìn Trương Hằng, cười lạnh:

- Không nghĩ tới... Ta lại một lần nữa đánh giá cao bản tính của ngươi. Nếu ta nhớ không lầm, ngươi từng nói cho ta biết ngươi có một vị song tu đạo lữ. Đó là một nữ nhân hoàn mỹ hơn ta gấp trăm lần.

- Ngừng!

Trương Hằng đột nhiên khẽ phun ra một chữ, giống như tiếng sấm động, đánh vào linh dài của Mộ Linh Nhi.

- Ngươi thắng... Đi đi!

Trương Hằng nói ra mấy từ này phi thường cố sức, thậm chí không liếc nhìn Mộ Linh Nhi một cái.

Theo hô hấp của hắn, huyết vụ chung quanh điên cuồng sôi lên, dường như đại biểu tâm tình của hắn giờ phút này.

Khuôn mặt Mộ Linh Nhi tái nhợt, tươi cười trên mặt càng ngày càng sáng lạn. Nàng nhìn Trương Hằng, đột nhiên nói khẽ:

- Trương đại ca… Suýt nữa ta đã bị huynh lừa...

- Ta biết Thê tử trong lòng huynh hoàn mỹ hơn bất kỳ ai khác... Nhưng huynh không thể dùng phương thức như vậy để đuổi Linh nhi đi.

Trong mắt Mộ Linh Nhi lộ ra vài làn hơi nước, cười nói:

- Khi ta biết Trương đại ca không phải chân chính chán ghét Linh nhi, thậm chí trong lòng còn có một người như ta thì cảm thấy rất vui mừng.

Trương Hằng sắc mặt lạnh nhạt, trong lòng lại than nhẹ một tiếng. Nữ nhân này còn thông minh hơn trong tưởng tượng của mình, không biết nhìn ra sơ hở từ điểm nào.

Ngay khi Trương Hằng cùng Mộ Linh Nhi đối đầu nhau đến giai đoạn cuối cùng, chúng tu sĩ Hóa Thần Kỳ khác ở Huyết Sát lĩnh vực cũng trở nên rục rịch.

Người to gan lớn mật đang ý đồ bay ra ngoại giới.

Ông~

Trong đó trên người một người ánh xanh sáng ngời dường như chuẩn bị thi triển bí thuật rời khỏi nơi đây. Tuy nói rằng ở trong Huyết Sát lĩnh vực, uy lực của các loại pháp thuật bị giảm rất lớn nhưng thừa dịp Trương Hằng không lưu ý, thi triển bí thuật chạy trốn cũng là một kế sách khả thi.

- Muốn chết!

Trương Hằng đẩy nữ nhân trong lòng ra một bên, thân hình đột nhiên biến mất, một chưởng đánh nát đầu người vừa ý đồ chạy trốn. Sau đó một đoàn ngân diễm bùng lên, thiêu đốt Nguyên Anh của đối phương.

Nếu Nguyên Anh của một tu sĩ Hóa Thần Kỳ bị ngân diễm thôn phệ đối với việc đề cao công pháp của Trương Hằng cũng có một ít tác dụng. Tuy rằng so ra kém Thông linh Pháp bảo hoặc nội đan của yêu thú đỉnh cấp nhưng tốt hơn một kiện Ngụy linh bảo rất nhiều.

Theo ngân diễm thiêu đốt trên Nguyên Anh, những hạt màu bạc cuồn cuộn không ngừng sinh ra chung quanh Linh hạch của Trương Hằng.

Dưới loại tình huống này, Trương Hằng thậm chí có thể cảm nhận được tu vi của mình tăng lên tuy không quá rõ ràng.

Hào quang trong con ngươi màu máu càng tăng, Trương Hằng đột nhiên tế Phong Lôi Phiến, khí thế trên người đạt tới một trình độ khủng bố, đã vượt qua hàng ngũ Hóa Thần.

Dưới sự thêm vào của Huyết Sát lĩnh vực, Trương Hằng cảm giác sức chiến đấu của mình lại tăng lên gấp đôi có dư.

Ở trong loai tình huống này, hắn thâm chí có được thưc lưc có thể chống lai Hợp Thể Kỳ.

- Tiền bối tha mạng.

- Đại nhân tha mạng.

Chúng tu sĩ Hóa Thần Kỳ toàn thân phát run, cầu xin Trương Hằng.

- Một người không tha, toàn bộ chết đi!

Chỉ thấy huyết quang trong mắt Trương Hằng lóe lên, Phong Lô Phiến trong tay “Vù” một cái, vung lên phía mười mấy tu sĩ Hóa Thần Kỳ.

Lập tức một vùng quang nhận xanh mờ cùng lôi xà điên cuồng trong khoảnh khắc bao phủ đám tu sĩ, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Dưới công kích cường đại của Phong Lôi Phiến còn có thể mơ hồ thấy được huyết quang nhộn nhạo trên mặt phiến khiến uy lực lần này tăng lên vài phần.

Sau khi công kích qua đi, mười mấy tu sĩ Hóa Thần Kỳ biến mất, trong Huyết Sát lĩnh vực đột nhiên dâng lên một vùng sóng khí màu máu, lại mở rộng ra bốn phía vài phần.

-Hả?

Thần thức Trương Hằng đảo qua, sắc mặt đột nhiên kịch biến. Vừa rồi sau khi một phiến vung lên, đột nhiên lại mất dáng Mộ Linh Nhi.

- Chẳng lẽ...

Trong lòng Trương Hằng nhảy dựng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.