Thanh âm già nua dày dạn sương gió từ góc sâu trong kho báu truyền ra, trong giọng nói lộ ra vài tia tịch mịch và cô đơn.
Nghe thanh âm này trong lòng Trương Hằng hơi kinh hãi, ánh mắt đảo qua tiểu không gian chứa không ít vật phẩm quý hiếm, cũng không phát hiện ra chủ nhân của thanh âm này.
- Hữu hộ pháp!
Tử Lượng cùng Tả hộ pháp cùng kêu lên, trên mặt hiện lên vẻ cung kính.
Trương Hằng cùng không vội tìm ra hữu hộ pháp thần bí vừa lên tiếng, khẽ thở dài nói:
- Ngươi biết ta sẽ tới nơi này?
- Lão phu sống ở kho báu Tử Hoàng Điện mấy chục vạn năm, chưa từng hỏi qua thế sự. Cho dù xảy ra chuyện động trời, cũng rất khó lan tới nơi đây.
Thanh âm hữu hộ pháp truyền đến, giọng điệu dần trầm thấp. Trong không gian nơi kho báu, không khí hơi xao động, dường như phản ánh tâm tình của người nói.
- Nhưng là thần Thông cổ quái ngươi thi triển ngay cả nơi an cư này của ta đều bị ảnh hưởng. Hoàn hảo các loại bảo vật trân quý nơi đây cũng không bị tổn thất gì, nếu không cho dù giết chết mười ngươi cũng không đủ giải hận.
Trong thanh âm kia mơ hồ mang theo một vẻ cao ngạo có thể nắm giữ sinh tử người khác.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ăn chắc Trương mỗ rồi?
Trương Hằng híp mắt, cẩn thận quan sát không gian bốn phía, ý đồ tìm ra một số dấu vết.
- Ha ha ha... Đừng phí công vô ích. Bắt đầu từ lúc tiến vào lĩnh vực không gian của ta, đã quyết định sinh tử của ngươi nằm trong tay của lão phu.
Trong thanh âm của hữu hộ pháp mang theo hưng phấn dị thường, giống như một lão già chưa hết tính cách ngây thơ.
- Ha ha. Quả nhiên là lĩnh vực không gian. Chuyện càng ngày càng trở nên thú vị. Trong Tử Hoàng Điện này lại cất giấu nhân vật như ngươi.
Vẻ tươi cười Trương Hằng lộ rõ, vươn hai tay ra vỗ “Bốp bốp” vài cái, thật giống như xem tuồng ở quán trà.
- Nếu biết là lĩnh vực không gian, ngươi còn dám tiến vào? Chẳng lẽ ngươi tự cho là nắm giữ một hai chiêu kỳ thuật là có tư cách kiêu ngạo trước mặt lão phu? Nói cho ngươi biết, cho dù Tử Hoàng vào nơi này cũng phải lẽ phép ba phần với ta.
Hữu hộ pháp thủy chung không chịu lộ diện, nhưng vẻ hưng phấn cùng chờ mong trong giọng hắn cũng bị Trương Hằng nắm được.
- Ha ha. Nguyên lai là một lão bất tử bị trói buộc ở Tử Hoàng Điện. Trải qua năm tháng dài lâu như vậy, ngươi cũng chưa từng rời khỏi nơi đây. Cô đơn, tịch mịch, buồn tẻ, tĩnh mịch, phát điên?
Trương Hằng không chút do dự dùng ngôn ngữ đả kích, ý châm chọc lộ rõ ràng.
- Ngươi muốn chết!
Thanh âm nổi giãn của hữu hộ pháp từ sâu trong kho báu truyền ra.
Lập tức toàn bộ không gian sinh ra một cỗ lực ép lớn lao ép tới Trương Hằng.
Trương Hằng hừ nhẹ một tiếng, trong hư không đột nhiên sinh ra một cỗ tinh thần uy năng chống lại cỗ lực lượng này.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai cỗ lực lượng giằng co nhau, không có xu thế phân thắng bại.
- Cấp Phủ chủ?
Trong thanh âm hữu hộ pháp mang theo vài tia kinh ngạc, tuy nhiên lại thấp giọng nói:
- Không đúng, cách cấp Phủ chủ còn có một đoạn.
- Không nghĩ tới một mao đầu tiểu tử như ngươi lại có thể tu luyện tới cảnh giới như thế.
Trong giọng nói của hữu hộ pháp lộ ra ý hâm mộ.
Áp lực không rõ trong kho báu biến mất tiêu.
Rất hiển nhiên, thực lực của Trương Hằng đã được đối phương tán thành.
Thấy vậy, Trương Hằng cũng thu hồi tinh thần uy năng tràn khắp hư không, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên nói:
- Trương mỗ cùng không quanh co lòng vòng. Giờ phút này ta tới kho báu Tử Hoàng Điện là vì đời lấy thù lao thuộc về ta, xin ngươi không nên ngăn cản ta.
- Thù lao? Tử Hoàng đồng ý sao? Nếu chỉ vẻn vẹn là đại công tử mang ngươi vào, ở tầng ngoài chọn một ít bảo vật. Chỉ cần không quá mức, Lão phu cũng sẽ không ngăn cản.
Hữu hộ pháp rất tùy ý nói.
Ánh mắt Trương Hằng đảo qua các loại trân bảo tài liệu rực rỡ muôn màu trước mắt, khinh thường nói:
- Mấy thứ này đối với tu sĩ đỉnh cấp bình thường mà nói là bảo vật hiếm có, nhưng Trương mỗ còn không để vào mắt.
- Hiện tại Trương mỗ bằng vào thực lực bản thân bảo vệ sự an nguy của Tử Hoàng Điện ngươi, chỉ dùng chút đồ vật này để đuổi ta đi?
Sắc mặt Trương Hằng hơi trầm xuống, thanh âm cũng tăng lên, mang đến cho Tử Lượng cùng Tả hộ pháp ở bên cạnh một áp lực không nhỏ.
- Hừ. Sự an nguy của Tử Hoàng Điện, liên quan chó gì đến ta?
Hữu hộ pháp cười nhạo nói:
- Ta còn ước gì tên Tử Hoàng kia bị người xử lý, nếu như vậy ta có thể tự do. Đáng tiếc chính là Tử Hoàng thân là Thần thú, trong phạm vi cấp Phủ chủ gần như ai có thể đẩy hắn vào chỗ chết.
ước gì Tử Hoàng đi chết?
Lời nói này lập tức khiến ba người Trương Hằng kinh ngạc không thôi.
Tử Lượng cùng Tả hộ pháp lại càng khiếp sợ.
- Nói thật cho ngươi biết, lão phu vốn là thiên địa kỳ vật Không Linh Thạch sinh tồn dưới đáy biển sâu, trải qua vô số năm diễn biến và tiến hóa sinh ra linh trí, đồng thời có duyên đi lên con đường tu luyện...
- Cuối cùng có một ngày ta tu luyện tới cảnh giới Hợp Thể đại viên mãn. lại gặp lão bất tử Tử Hoàng kia. Bằng vào thiên phú dị bẩm, ta không sợ nhân vật cấp Phủ chủ. liền cùng hắn đánh cuộc chiến một hồi, người thua sẽ bị người thắng sai phái một trăm vạn năm. Kết quả, ta vẫn còn coi thường hắn, cuối cùng bại bởi hắn. Bại bởi thần Thông bản mạng của Thần thú...
Hữu hộ pháp có lẽ tịch mịch đã lâu, thấp giọng thuật lại chuyện cũ năm xưa của mình.
Sau khi hắn giảng thuật xong: đám người Trương Hằng cũng hiểu được ân oán giữa hữu hộ pháp cùng Tử Hoàng.
- Không Linh Thạch a... Bản thể của ngươi không ngờ lại là thiên địa kỳ vật hiếm thấy bậc này. Khó trách linh hồn cảnh giới còn chưa đạt tới Độ Kiếp Kỳ liền có được lĩnh vực không gian.
Trương Hằng khẽ thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo tiếc nuối thật sâu, trong lòng lại hơi động đối với thần thông bản mạng của Thần thú mà hữu hộ pháp đề cập tới.
Không Linh Thạch chính là trân bảo vô cùng hiếm thấy trong một giới, là một trong những tài liệu chính luyện chế đạo cụ không gian, giá trị liên thành, không thể do lường.
Nhưng ngay tại giờ phút này, chướng ngại vật mà ba người Trương Hằng gặp phải lại là một khối Không Linh Thạch có được linh trí đồng thời tu luyện thành hình người.
Nghe được ý tiếc nuối trong tiếng thở dài của Trương Hằng, tiếng cười lạnh của hữu hộ pháp truyền đến:
- Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn có mưu đồ với lão phu?
Hắn nhìn ra được ý tưởng trong lòng Trương Hằng.
Trương Hằng lạnh nhạt cười, cũng không phủ nhận nói:
- Nếu bản tôn của ta có thể tới nơi này, liên hợp lại có lẽ nắm chắc vài phần. Đáng tiếc...
Có thể tưởng tượng, nếu như cắn nuốt khối Không Linh Thạch trải qua vô số năm diễn biến và tiến hóa, có thể mang đến hiệu quả như thế nào cho Trương Hằng. Điều này tuyệt đối đáng giá chờ mong.
Tiếc nuối chính là hiện tại Trương Hằng còn không có được thực lực giết chết nhân vật cấp Phủ chủ.
Khối Không Linh Thạch này thiên phú dị bẩm, sau khi tu luyện đến đỉnh cấp tự nhiên lĩnh ngộ lĩnh vực không gian, thực lực có thể sánh với Thần thú cùng cấp. Cho dù so với nhân vật cấp Phủ chủ bình thường cũng không kém bao nhiêu.
- Ngươi ngược lại rất thẳng thắn thành khẩn, không giả dối và tráo trở giống tu sĩ nhân loại bình thường. Điểm này Lão phu rất thích. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn tiến vào kho báu nội tầng lại không có khả năng. Bởi vì năm xưa lúc Lão phu đánh cuộc chiến với Tử Hoàng từng lập linh hồn huyết thệ, không được vi phạm hứa hẹn năm đó.
Ngoài dự đoán chính là, khi hữu hộ pháp nghe được Trương Hằng không phủ nhận có lòng mơ ước đối với khối Không Linh Thạch như hắn, đáy lòng ngược lại sinh ra vài tia cảm tình.
Trương Hằng gật đầu nói:
- Ta hiểu được ý của ngươi. Nếu muốn đạt được trân bảo trong kho báu nội tầng phải thông qua một cửa của ngươi. Đồng thời, ngươi sẽ không chút nương tay mặc dù ngươi có tâm tư như vậy.
- Đúng vậy. Nếu muốn đoạt được trọng bảo, phải đánh bại ta và tám tên tử sĩ trung với Tử Hoàng.
Hữu hộ pháp nói, trong giọng nói cũng mang theo vài tia bất đắc dĩ.
Vừa dứt lời, trong lĩnh vực không gian nơi kho báu trống rỗng xuất hiện tám tên tử sĩ bao trùm trong áo giáp màu đen.
Áo giáp trên người tám gã tử sĩ này đều là Linh bảo phòng ngự trung phẩm, trùm kín toàn thân, ngay cả đầu, mắt đều không ngoại lệ. Không để lại một khe hở và sơ hở nào.
Tu vi bọn họ đều đạt tới Hợp Thể trung kỳ đỉnh, xếp hàng chữ nhất, phát ra khí sát phạt lẫm liệt, xông thẳng cốt tủy, chặn đường ba người Trương Hằng.
Choeng-
Tám gã tử sĩ đồng thời rút ra một thanh loan đao hắc diễm rào rạt, sáng bóng yêu dị, phong mang màu đỏ thẫm, mơ hồ ẩn chứa một cỗ tinh thần công kích ảnh hưởng đến tâm trí.
Mặc Linh bảo phòng ngự trung phẩm, cầm Linh bảo công kích trung phẩm trong tay, tận trung với Tử Hoàng, không sợ tử vong mà còn am hiểu liên thủ đối địch.
Đối với tám gã tử sĩ như vậy, ba người Trương Hằng hơi cảm thấy đau đầu.
Có thể nói, tám gã tử sĩ liên thủ còn khó đối phó hơn so với hai ba tên đại yêu tu.
- Nhìn thấy bản công tử, các ngươi còn không lui ra? Hiện giờ Tử Hoàng Điện gặp phải nguy cơ chưa từng có, cần phải mờ kho báu nội tầng.
Tử Lượng lớn tiếng quát.
- Lui ra!
Tả hộ pháp lấy ra một tấm lệnh bài, đại biểu thân phận hộ pháp của hắn tại Tử Hoàng Điện.
Đối mặt với mệnh lệnh của đại công tử cùng Tả hộ pháp của Tử Hoàng Phủ, tám gã tử sĩ lù lù bất động, sắc mặt chết lặng, không có một tia sợ hãi nào.
- Chúng ta chỉ trung thành với Tử Hoàng đại
nhân, không nghe theo mệnh lệnh của bất kỳ kẻ nào. Nếu các ngươi muốn đi vào nội tầng, nhất định phải bước qua thi thể chúng ta.
Một gã tử sĩ trong số quả quyết nói, hỏa diễm trên loan đao trong tay bay múa một hồi, mơ hồ truyền đến một tràng long ngâm.
Trương Hằng không khỏi khẽ “A” một tiếng:
- Không nghĩ tới trong Linh bảo trung phẩm này lại còn ẩn chứa hồn của Giao long Hợp Thể.
Tám tràng long ngâm hợp lại sinh ra một cỗ tinh thần uy năng không kém, lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ.
Dưới tình huống như vậy, cho dù là nhân vật cấp Phủ chủ đích thân tới cũng không thể tiêu diệt bọn họ trong thời gian ngắn.
Nói cách khác, gặp phải bất luận kẻ nào dưới Phủ chủ, bọn họ đều ở thế bất bại.
Hai người Tử Lượng hít sâu một ngụm khí lạnh, lực phòng thủ của kho báu Tử
Hoàng Điện còn muốn sâm nghiêm hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ.
- Ha ha. Chỉ cần Tử Hoàng không chết, kho báu vẫn còn. Cho dù Hoàng Phủ
Lân hủy toàn bộ Tử Hoàng Điện, cùng không thể tổn thương đến căn bản của Tử Hoàng Phủ.
Thanh âm hơi mang ý cười của hữu hộ pháp truyền đến.
Tử Hoàng là nhân vật linh hồn của Tử Hoàng Phủ, mà kho báu là kinh tế căn
bản của cả Tử Hoàng Phủ. Chỉ cần một người một vật này bất diệt liền
không thể tạo thành uy hiếp chân chính hoặc là tổn thương đến nguyên khí đối với Yêu tộc Tử Hoàng Phủ.
- Thì ra là thế...
Trương
Hằng đột nhiên hiểu được vì sao Tử Hoàng bị vây trong Phương Thiên Mạc
cũng không quá lo lắng, cũng không liều mạng không tiếc mọi giá.
- Ba người các ngươi vẫn nên rút lui đi. Thủ hộ kho báu này không chỉ
riêng tám gã tử sĩ này còn có sự hiệp trợ toàn lực của lão phu.
Hữu hộ pháp khẽ thở dài.
Tám gã tử sĩ, thực lực có thể so với cấp Chuẩn Phủ chủ cộng thêm một hữu hộ pháp nắm giữ lĩnh vực không gian, thực lực có thể sánh với cấp Phủ chủ.
Tổ hợp như vậy là cường đại cỡ nào?
Cho dù nhân vật cấp Phủ chủ đích thân tới cũng không thể công phá kho báu này. Khó trách Tử Hoàng có thể gối cao đầu không lo.
Thân ở lĩnh vực không gian của đối phương, ba người phải như thế nào đột phá phòng thủ kiên cố này?
Trương Hằng trầm mặc, lộ vẻ suy tư, dường như cũng không nghĩ ra phương pháp ứng phó.
Tử Lượng cùng Tả hộ pháp lại lo lắng vô cùng. Nếu Trương Hằng không chiếm
được thù lao, hoàn toàn có thể quay đầu bước đi, mặc kệ an nguy của Tử
Hoàng
Điện, thậm chí còn có khả năng bỏ đá xuống giếng.
Đúng lúc này, một cỗ tinh thần uy năng cuồn cuộn bao trùm toàn bộ Tử Hoàng
Phủ, khí tức hủy diệt cùng tử vong lại phủ xuống lần nữa.
Hoàng
Phủ Lân đã điều chỉnh tinh khí thần tới trạng thái đỉnh, một cung một
tiễn ẩn chứa tất cả tinh thần uy năng của hắn dần ngưng tụ, tập trung
hình thành một cỗ khí tức lăng lệ trước nay chưa từng có.
Vào lúc này, không gian chung quanh hắn xuất hiện trạng thái không ổn định, mơ
hồ có thể thấy được vài đợt sóng gợn không gian mỏng manh nhộn nhạo ra
bốn phương tám hướng.
Uy thế như thế khiến cho một vùng tiểu thiên địa được Âm Dương Quyết bao phủ run lên nhè nhẹ.
Hào quang màu trắng trên đỉnh đầu và hào quang màu đen dưới chân run lên một hồi.
Nhưng bảo tháp màu bạc tồn tại trong hư không, lưu quang màu bạc cấp tốc lưu chuyển ngăn chặn tình huống này.
- Chậc chậc. Không hổ là một kích cường đại nhất trong đời Hoàng Phủ Lân. Đáng tiếc Diệu Nhật Tiễn trong tay hắn chỉ là hàng giả. Nếu không, hắn
hoàn toàn có được thực lực giết chết nhân vật cấp Phủ chủ bình thường.
Hữu hộ pháp giọng điệu xem trò vui nói.
- Làm sao ngươi biết Diệu Nhật Tiễn trong tay hắn là hàng giả? Chẳng lẽ ngươi từng thấy đồ thật?
Trong mắt Trương Hằng hiện lên một tia dị sắc.
- Không sai. Đồ thật ngay ở trong kho báu nội tầng, đây cũng là một kiện
Linh bảo thượng phẩm duy nhất bên trong. Tên Tử Hoàng kia thậm chí không dám đem nó theo trên người.
Hữu hộ pháp còn nói ra một chuyện khiến đám người Trương Hằng kinh hãi.
Linh bảo công kích thượng phẩm Diệu Nhật Tiễn chân chính không ngờ ngay tại trong kho báu nội tầng Tử Hoàng Điện.
- Tuy nhiên, Thiên Dương Tiễn trong tay hắn cũng là một kiện Linh bảo
công kích thượng phẩm, phối hợp với Ô Nhật Cung, uy lực vẫn khiến cho
lão phu xem thế là đủ rồi.
Hữu hộ pháp bình luận khách quan.
- Xem ra, Tử Hoàng Điện này không thủ được...
Hắn vô cùng chờ mong nói, dường như hận Tử Hoàng Điện không thể lập tức bị Hoàng Phủ Lân hủy diệt.
- Mọi người của Tử Hoàng Điện, tiếp ta một tiễn!
Thanh âm vang như chuông đồng của Hoàng Phủ Lân tràn ngập khí phách vô cùng
của nam nhân, khiến cho nước biển trong phạm vi ngàn dặm rung chuyển
nhấp nhô, tất cả yêu thú trong lòng không yên. Tu vi thấp thậm chí trực
tiếp nổ tan xác mà chết.
Một vùng hải vực nhỏ lấy Tử Hoàng Điện làm trung tâm lập tức như nổ tung.
Két... két
Cơ thể Hoàng Phủ Lân tràn ngập lực lượng khủng bố, chậm rãi kéo Ô Nhật
Cung, mũi tên vàng lợt được xác nhận là Thiên Dương Tiễn lóe ra phong
mang lăng lệ.
Không gian chung quanh bỗng nhiên trở nên gấp gáp, áp lực tới cực điểm.
Mỗi lần Hoàng Phủ Lân kéo dây cung Ô Nhật Cung ra một tấc, khí tức áp lực trong không gian bốn phía càng dày đậm thêm một phần.
Khi luồng khí tức áp lực này kéo lên tới cực điểm, đó chính là thời khắc
một cung một tiễn phát ra một kích thạch phá kinh thiên.
Ngoài
ra, chung quanh Thiên Dương Tiễn hình thành một tầng hư ảnh màu vàng
nhạt. Đây là ý chí vô kiên bất tồi và tinh thần uy năng khổng lồ được
chủ nhân giao cho.
Đạo hư ảnh hình mũi tên màu vàng nhạt này lớn
dần từng chút, cuối cùng biến thành một hư ảnh hình kiếm thật lớn, đối
với đám yêu tu của Tử Hoàng Điện tạo thành bóng ma khó thể nói rõ.
Trong đại điện đầu mối then chốt, Tử Ngọc nằm trên mặt đất trong suốt như
ngọc tía, máu tươi nhỏ giọt chảy ra, sắc mặt tái nhợt hai mắt thất thần.
Trước đó không lâu, nàng đã hao hết một tia pháp lực cùng tâm thần cuối cùng, giờ phút này vô lực phản kháng.
Mười hai yêu tu chung quanh nàng cũng đều chỉ còn một hơi nằm ở đại điện, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Tới một lúc, khí tức áp lực chung quanh Hoàng Phủ Lân kéo lên tới đỉnh điểm, bỗng nhiên bùng nổ.
Ầm~
Không gian sinh ra từng đợt chấn động, công kích còn chưa phát ra, cỗ lực
lượng chấn động không gian này đã đi trước một bước hóa trở ngại phía
trước thành hư vô.
Trong thời gian chớp mắt, ngoại điện Tử Hoàng Điện có hơn phân nửa bị cỗ thiên uy vô hình này hóa thành hư vô.
- Phá
Hoàng Phủ Lân đột nhiên quát lớn một tiếng, dây cung trong tay kéo tới cực điểm đột nhiên buông ra.
Băng!!! —
Thanh âm kinh thiên địa khiếp quỷ thần khiến tất cả những người tu vi thấp
hơn Hợp Thể Kỳ đều nổ tan Nguyên Anh mà chết, ngay cả tu sĩ Hợp Thể Kỳ
bình thường dưới loại áp lực này cũng phun ra một búng máu, tâm thần bị
thương.
Xuy... Vút-
Thiên Dương Tiễn rời cung, mang theo tinh thần uy năng vô thượng và ý chí của Hoàng Phủ Lân vọt tới Tử Hoàng Điện như tia chớp.
Mục tiêu: Tử Hoàng Điện.
Càng chuẩn xác hơn một chút thì là: Mục tiêu Kho báu - giả sơn lâm viên của Tử Hoàng Điện!
Tinh thần uy năng vô hình cùng ý chí cường đại trực tiếp thẳng tới kho báu.
Mục tiêu dĩ nhiên là kho báu, không phải đại điện đầu mối then chốt nơi Tử Ngọc.
- Điều này... Điều này sao có thể?
Hữu hộ pháp thất thanh nói.
Tử Lượng cùng Tả hộ pháp mặt cắt không còn chút máu. Khí tức sắc bén ngưng tụ tới cực điểm cùng tinh thần uy năng lớn lao ép cho hai người không
thể thở nổi.
Tám gã tử sĩ thừa nhận lực lượng vạn quân, thân thể
cứng ngắc tại chỗ, trên khuôn mặt chết lặng chưa từng sợ hãi lại lộ ra
vẻ khủng hoảng.
- Đại ca...
Tử Ngọc trong đại điện không
khỏi hô lên. Bởi vì đại ca Tử Lượng ở tại kho báu, chịu đựng một tiễn
như thế, chỉ sợ toàn kho báu đều sẽ hủy diệt.
- Tám người các ngươi. mau thủ vững!
Hữu hộ pháp không khỏi rống giận, trong toàn bộ kho báu nhộn nhạo ánh xanh
chói mắt, lĩnh vực không gian run lên một hồi, từng sợi dây nhỏ màu xám
bạc như ẩn như hiện trong đó.
Hai mắt Trương Hằng nổi ánh bạc, nhìn chăm chú những sợi dây màu xám bạc này.
Băng-
Thiên Dương Tiễn như thuấn di bắn tới lâm viên Tử Hoàng Điện, đánh trúng giả sơn không chút lưu tình.
Ầm~
Lĩnh vực không gian của hữu hộ pháp lay động một hồi, hư ảnh cự tiễn ẩn chứa tinh thần uy năng và ý chí lớn lao công kích tới trước một bước.
Vút-
Hư ảnh cự tiễn công kích lên tầng phòng ngự do tám gã tử sĩ liên thủ tạo nên.
- Phốc phốc phốc...
Tám gã tử sĩ đồng loạt phun ra một búng máu, tâm thần bị hao tổn. Khi bọn
họ kịp phản ứng lại, Thiên Dương Tiễn đã bắn tới. Huyễn quang màu vàng
vô kiên bất tồi trong khoảnh khắc biến bọn họ thành hư vô.
Bốc hơi khỏi nhân gian!
- Không nên...
Hữu hộ pháp rống lên.
Mắt thấy Thiên Dương Tiễn sắp bắn xuyên lĩnh vực không gian của hắn, đến lúc đó toàn bộ kho báu sẽ hóa thành hư vô.
Ngay khi hắn tuyệt vọng vạn phần đột nhiên nghe được một thanh âm đạm mạc:
- Âm Dương Quyết Nghịch Chuyển Càn Khôn!
Bỗng nhiên hắc bạch điên đảo, toàn bộ thiên địa lật cuốn lại!