Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 601: Chương 601: Thờ ơ lạnh nhạt






Trong viện truyền đến thanh âm một nữ nhân, lộ vẻ già nua và vô lực.

Trương Hằng vừa nghe thanh âm này, tâm thần chợt hơi rung động.

Không cần cố ý phóng thần thức thăm dò, trong đầu hắn không tự chủ hiện ra một nữ nhân đã héo tàn trước năm tháng.

Giờ khắc này, hắn lại không đành lòng đi về hướng trong viện.

Năm tháng tang thương hơn trăm năm. bề ngoài Trương Hằng vẫn như trước, giống như đúc những năm trước kia.

Từ một trình độ nào đó mà nói, xem như là người tu chân đã chứng Tiên đạo.

Nhưng đối với tu sĩ tầm thường mà nói, cả đời đều khó có thể bước vào Kim Đan Kỳ thậm chí là Nguyên Anh Kỳ trở lên. Thời gian là trói buộc lớn nhất bọn họ phải đối mặt.

Đặc biệt là nữ nhân, Năm tháng đối với bọn họ quả là khắc tinh lớn nhất.

- Mẫu thân, bên ngoài quả thật có khách tới, còn tự xưng là Trương Hằng đấy!

Băng Vân cười hì hì nói.

- Trương Hằng...

Thanh âm của nữ nhân trong viện có vẻ hơi mất tự nhiên.

Trương Hằng nhíu mày, khẽ thở dài một hơi nói với Băng Vân:

- Ngươi dẫn ta đi vào gập mẫu thân ngươi đi.

- Hì hì, đi theo ta.

Trên mặt Băng Vân lại nở rộ tươi cười hồn nhiên rạng rỡ, lại chủ động kéo tay Trương Hằng đi vào trong viện.

Trương Hằng bị nàng nắm tay đi vào trong, hơi có chút bất ngờ nhưng sắc mặt điềm tĩnh như nước, gợn sóng không sợ hãi.

Băng Vân ngầm liếc hắn một cái, trên khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp hiện ra một vệt đỏ ửng.

Không biết vì nguyên nhân gì, khi nhìn thấy nam nhân trước mặt tự nhiên sinh ra một cảm giác thân thiết. Khi nàng chân chính kéo tay đối phương đi vào trong viện mới ý thức được không ổn. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng kéo tay nam nhân xa lạ.

Trương Hằng nhìn nàng, tò mò hỏi:

- Ngươi họ Băng, cùng họ với mẫu thân ngươi?

Băng Vân mờ mịt nói:

- Đây là quyết định của mẫu thân ta... Phụ thân ta từ rất nhiều năm trước đã không biết tung tích. Nghe nói đã chết rồi...

Trương Hằng như có suy nghĩ gật gật đầu.

Rất nhanh hai người đi vào trong viện.

Đen nơi này, Trương Hằng lập tức cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc.

Đúng vậy. Phân thân thứ hai của hắn đã thủ hộ ở nơi này rất nhiều năm.

về phần trong thời gian này từng phát sinh chuyện gì, bản tôn Trương Hằng đều không hỏi qua.

Có thể nói phân thân thứ hai với thân phận một người nhìn như bình thường trải qua năm tháng biến thiên của thế tục phàm trần, chứng kiến hai nữ nhân tuyệt sắc tàn tạ héo rù.

Yến Vũ Tình năm đó ngay cả Trúc Cơ Kỳ cũng chưa bước vào, từ trăm năm trước đã hồng nhan bạc mệnh.

Băng Vi Tuy rằng thiên phú cao một chút nhưng chỉ vẻn vẹn bước vào Trúc Cơ Kỳ, hiện giờ thọ nguyên cũng không còn mấy chục năm.

Lúc trước Trương Hằng để phân thân thứ hai ở lại Tam Tinh Vực không chỉ riêng thủ hộ người và vật nơi này còn có một dụng ý rất sâu xa: Với thân phận một người bình thường trải qua sinh lão bệnh tử của đời người.

Xuyên qua khoảng sân năm tháng xa xưa, Trương Hằng được Băng Vân dẫn vào một gian phòng ngủ đậm mùi thuốc bắc.

Trương Hằng mới vừa tiến vào phòng liền nghe nữ nhân tóc có sợi bạc ngồi trên ghế nói:

- Ngươi đã đến rồi...

Trong thanh âm mang theo vài tia run rẩy.

Ánh mắt Trương Hằng dịu dàng nhìn nữ nhân trước mắt nếu từ dung nhan mà tính thì khoảng ba bốn mươi tuổi.

- Mẫu thân, ngài thật sự biết hắn?

Băng Vân buông tay Trương Hằng, tò mò hỏi.

Nữ nhân được gọi là mẫu thân kia tự nhiên là Băng Vi lúc trước ở Triệu vương phủ từng cùng Trương Hằng ngủ chung phòng.

- Nhiều năm không gặp như vậy, ngươi cũng đã già rồi.

Băng Vi nhìn Trương Hằng, trong mắt lộ ra một tia phức tạp.

- Hắn già rồi?

Băng Vân kinh ngạc không thôi, chăm chú nhìn về phía Trương Hằng, lại phát hiện đối phương trong chút chốc già nua mấy chục năm, ngay cả mặt mũi đều thay đổi.

- Ngươi ngươi...

Băng Vân ngây cả người, nàng không thể hiểu nổi nam nhân mới rồi nhìn qua vẫn khoảng hai mươi tuổi hiện tại liền thành vị trường giả chừng ba bốn chục tuổi.

Khóe miệng Trương Hằng hơi mỉm cười. Với cảnh giới hiện tại của hắn muốn giấu diếm hai người về tuổi tác và bề ngoài thật sự là rất đơn giản.

Hiện tại hắn lấy dung mạo của phân thân thứ hai lúc trước xuất hiện cùng Băng Vi gặp mặt.

Đây vốn là nhiệm vụ của phân thân. Nhưng bởi vì Dị Loại Thiên Kiếp, bản tôn Trương Hằng tới phải trước sau vẹn toàn, kết thúc vướng bận cuối cùng trong hồng trần thế tục.

Đổi một câu khác, chính là chùi đít cho phân thân!

- Trăm năm trước, ngươi vô cớ mất tích, ta còn tưởng rằng ngươi chết...

Nếp nhăn nơi khóe mắt Băng Vi thật rõ ràng, thanh âm cũng không êm tai dễ nghe như lúc trước.

Nhưng ở trong mắt Trương Hằng, đều không có gì khác nhau.

- Nếu đi nhiều năm như vậy, vì sao ngươi còn trở về, thậm chí còn muốn giả mạo tên “Hắn” ?

Băng Vi nói với giọng chất vấn, ánh mắt nhìn chàm chàm Trương Hằng.

“Hắn” theo như lời nàng tự nhiên là chỉ Trương Hằng chân chính.

Trương Hằng nhẹ nhàng cười:

- Tới nhìn hai người một lần cuối cùng... Thay “Hắn” làm một kết thúc, về sau có lẽ sẽ không trở lại.

- Hắn có khỏe không?

Băng Vi hỏi.

- Hắn sống không tệ, không có bất luận kẻ nào có thể xúc phạm tới hắn.

Trương Hằng thở dài một hơi, không đành lòng nhìn nhiều nàng một lần.

Hắn xoay người, chậm rãi cất bước đi ra ngoài phòng. Giờ khắc này hắn phát hiện bước chân của mình cũng không nhẹ nhàng như ngày xưa.

- Trương Bình, ngươi cũng muốn đi rồi...

Trong giọng nói Băng Vi có vài tia lưu luyến.

Trong đời nàng chỉ từng thích hai nam nhân. Người thứ nhất là Trương Hằng, người thứ hai là Trương Bình do phân thân Trương Hằng biến thành.

Trương Hằng không đáp lời nàng, thân hình nhạt dần trong tầm mắt của hai người. cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Thật lâu sau.

- Mau thân, hắn đi rồi...

Băng Vân thấp giọng nhấc nhở.

- Đi rồi?

Băng Vi hơi thất thần.

Ánh mất Băng Vân đảo qua trong phòng, đột nhiên nhìn thấy được một quang đoàn màu vàng nhạt.

- Đây là cái gì?

Nàng nói với vẻ vô cùng tò mò.

Vút!

Quang đoàn màu vàng nhạt chui vào trong cơ thể nàng, biến mất tiêu.

Băng Vân kinh ngạc vô cùng, cẩn thận Kiểm tra thân thể của mình, nhưng không có gì không ổn, thì thào lẩm bẩm:

- Vừa rồi... chẳng lẽ là ảo giác?

Ở một bên khác, bản tôn Trương Hằng đã rời Hắc Thủy Trấn, thuấn di lên bầu trời Cực Diễm Môn.

Ông!

Một vùng quang điểm màu bạc huyễn lệ hình thành một quang nhân màu bạc bộ dạng thanh niên ở bên cạnh hắn.

- Ha ha. Ma luyện năm tháng trăm năm. biến hóa của ngươi thật không nhỏ?

Hai mắt Trương Hằng lóe ánh vàng, nhìn phân thân thứ hai của mình.

- Đúng vậy... Sinh lão bệnh tử, đáng cay ngọt bùi của tu sĩ bậc thấp cùng người thường khó có thể hình dung...

Trên mặt phân thân thứ hai của trương hằng lộ ra đủ loại thần sắc nhớ lại, lúc vui lúc buồn, như đau mà lại không phải.

- Đến đây đi, dung hợp cùng ta. Không cần bao lâu. tu vi của ngươi liền có thể tăng lên tới cảnh giới Luyện Thiên Hóa Địa Công tầng bốn.

Trương Hằng khẽ phất tay, trong khoảnh khắc phân thân thứ hai hóa thành một quang cầu màu bạc dung nhập trong cơ thể Trương Hằng.

Sau khi tiến vào công pháp tầng bốn. Linh hạch ở nơi trung tâm đan điền trong cơ thể Trương Hằng biến thành màu vàng nhạt. Không gian bên trong mở rộng hơn lúc trước mấy chục lần, ước chừng lớn bằng một gian phòng bình thường.

Trong không gian thần bí tràn ngập dòng năng lượng màu vàng nhạt này có hai sự vật hấp dẫn tầm mắt nhất.

Hai sự vật này đều là Pháp bảo bản mạng của Trương Hằng: Một kiện là Phá Không Kiếm mới vào cấp Tiên bảo, một kiện khác là Thông linh Pháp bảo cực phẩm Phong Lôi Phiến.

Phân thân thứ hai hóa thành một quang đoàn màu bạc tiến vào trong không gian Linh hạch của Trương Hằng, sau đó hóa thành một người nhỏ màu bạc khoanh chân ngồi, bắt đầu không nhanh không chậm hấp thu quang lưu vàng nhạt bốn phía.

Với tốc độ có thể nhận thấy rõ ràng, tu vi cùng thực lực phân thân thứ hai tăng tiến vùn vụt.

Trương Hằng thầm nghĩ:

- Hiện tại ta đã có hai không gian đặc thù. Cái thứ nhất là không gian Linh hạch dung hợp chặt chẽ với thân thể. Một cái khác là Lĩnh vực không gian. Không biết về sau sẽ phát triển dựa theo xu thế nào...

Tác dụng của hai cái không gian khác nhau rất lớn. Một cái là tới từ bản thân, tương đương với cội nguồn của lực lượng. Một cái là từ bên ngoài mà tới, là kho hàng dự trữ của Trương Hằng.

Ngay khi Trương Hằng thuấn di đến bầu trời cao Cực Diễm Môn, đệ nhất đại tông từng huy hoàng vô cùng phía dưới đang đối mặt với một lựa chọn trọng đại.

Ở nơi sâu trong phía dưới Cực Diễm Sơn có một nơi Hỏa Dong Tinh Nham động.

So với trăm năm trước, dung nham trong động đã xói mòn một phần ba.

Tuy nhiên hiện tại Hỏa Dong Tinh Nham động cùng mở ra một Dong tinh đại điện đặc thù. Tòa đại điện này là nơi trưởng lão trong phái bế quan tu luyện cùng với thương thảo chuyện trọng yếu.

Giờ phút này trong Dong tinh đại điện đang ngồi mấy chục nhân vật cấp bậc trưởng lão, hộ pháp.

Ở trên đỉnh bậc thang phía trên đại điện có một chiếc ghế màu vàng rực rất bắt mắt.

Đây là ngôi vị tông chủ của Cực Diễm Môn.

Từ sau khi Quách Phong tông chủ đi, Cực Diễm Môn do Lam Hỏa trưởng lão lúc trước chưởng quản, hiện giờ trở thành Lam Hỏa tông chủ, chạm tay có thể bỏng của Tam Tinh Vực.

Lam Hỏa tông chủ là một trung niên tuổi chừng ba bốn mươi, thần sắc ổn trọng. Trong mắt thi thoảng thoáng hiện tinh quang, một thân tu vi nghiễm nhiên tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh Kỳ đại viên mãn.

Bên cạnh hắn có đứng một thanh niên cường tráng làn da ngăm đen. Người này mắt sáng như đuốc, trên người mơ hồ phát ra khí tức vượt xa tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường, lộ ra một loại khí tức không phải nhân loại.

Thanh niên khôi ngô da đen này chính là linh thú hộ sơn của Cực Diễm Môn, yêu thú Hóa Hình hậu kỳ Hắc Báo trước kia.

Hắc Báo vốn là yêu thú Hóa Hình Kỳ đỉnh thực lực siêu quần của Yêu tộc, sau lại bị Trương Hằng hạ Ký Hồn Thuật, hết dạ trung thành với Cực Diễm Môn, chịu nhiều mệt nhọc lập nhiều chiến công hiển hách.

Ở phía cạnh ngôi vị tông chủ có một cái ghế, an tọa một lão già áo bào tím.

Từ đầu đến cuối lão đều nhắm mắt dường thần, vẫn không nhúc nhích. Trong ánh mắt của tất cả trưởng lão cùng hộ pháp trong Dong tinh đại điện nhìn về phía lão đều lộ ra vẻ kính sợ thật sâu.

Lão già áo bào tím này chính là Tử Cực tán nhân năm xưa, cũng là Tử Thiên tán nhân đứng ở đỉnh của Tam Tinh Vực hiện giờ.

Cũng giống Hắc Báo, Tử Thiên tán nhân đối với Cực Diễm Môn đồng dạng là hết dạ trung tành, gặp được bất kỳ nguy nan nào đều sẽ không chắp tay đứng nhìn.

Từ ba người ở phía trên đại điện ra, phía dưới còn vài chục tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ngồi xếp bằng.

Trong đó, đám người Thiên Lai thượng nhân, Bích U tiên tử, Bách Luyện đại sư cũng ở trong.

Vài chục người trong đại điện không thiếu người Trương Hằng từng biết.

- Các vị đang ngồi đều là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của Cực Diễm Môn cùng với tông phái đồng minh. Lần này ta triệu tập các vị đến chính là vì thương thảo sách lược chống lại Ma Thiên Môn của Tề Quốc. Theo chúng ta phỏng đoán, tu sĩ trận doanh Ma Thiên Môn không cần tới nửa năm sẽ có thể đánh tới phạm vi thế lực chúng ta...

Trong thanh âm của Lam Hỏa tông chủ lộ ra uy nghiêm không thể hoài nghi, chúng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trong đại điện đều im lặng.

Đương nhiên, bọn họ cũng ngẫu nhiên lén thần thức trao đổi với nhau một phen.

- Hiện tại đối mặt chúng ta chỉ có ba con đường có thể chọn. Thứ nhất là liên hợp thế lực từng là đối địch của Triệu Quốc, tử chiến đến cùng với Ma Thiên Môn. Thứ hai: Quy hàng Ma Thiên Môn. Con đường thứ ba là giải tán Cực Diễm Môn, mỗi người một ngả.

Lam Hỏa tông chủ nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Trong đại điện im lặng như tờ.

- Các vị trưởng lão, hộ pháp. Các vị có ý kiến gì không?

Ánh mắt Lam Hỏa đầu tiên xẹt qua trên người Tử Thiên tán nhân, lại đảo qua chúng trưởng lão Nguyên Anh Kỳ cùng hộ pháp còn lại.

- Ma Thiên Môn đã trở thành đệ nhất đại Ma tông của Tam Tinh Vực, trong tông môn thậm chí có vài cao nhân tuyệt thế Hóa Thần Kỳ, không phải chúng ta có thể chống lại. Nếu như không có biến số gì, Tu Chân Giới Triệu Quốc sẽ bị bọn chúng thống trị trong vòng vài năm ngắn ngủi. Lúc này trước mặt đại thế không thể ngăn cản, chúng ta không có lựa chọn nào khác... Ta cho rằng, quy hàng Ma Thiên Môn mới là lựa chọn tốt nhất. Cứ như vậy, chúng ta vừa không bị Ma Thiên Môn đuổi giết còn có thể bình yên ở Tu Chân Giới Triệu Quốc.

- Không sai. Nếu như chúng ta đầu hàng, Ma Thiên Môn khẳng định sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Chính ma lường đạo, chỉ cần không có xung đột lợi ích cũng có thể chung sống hòa bình. Loại tiền lệ này ở Tu Chân Giới cũng đã gặp nhiều.

Lam Hỏa tông chủ nghe ý kiến của chúng tu sĩ trong đại điện, sắc mặt bình tĩnh, người khác nhìn không ra ý nghĩ chân thật của hắn.

- Bách Luyện trưởng lão, ngài có ý kiến gì không?

Đến một lúc, Lam Hỏa tông chủ đột nhiên hỏi Bách Luyện đại sư.

Từ sau khi tiến vào đại điện, Bách Luyện đại sư thủy chung không nói một lời, trên mặt toát ra vài tia nhớ lại, khóe miệng hơi chua xót.

Thấy Lam Hỏa tông chủ kêu mình phát biểu ý kiến, Bách Luyện đại sư không dám chậm trễ, hít sâu một hơi nói:

- Khách quan mà nói, liều chết chống cự căn bản chỉ có đường chết, dù sao thực lực chênh lệch rất lớn bày ra đó. Nhưng nếu muốn đại tông chính đạo chúng ta đầu nhập vào Ma Thiên Môn, tuyệt đối không có khả năng. Cùng lắm thì chúng ta chạy trốn chết qua Tu Chân Giới Sở Quốc cường đại nhất Tam Tinh Vực. Nghe nói Tu Chân Giới Sở Quốc kia có một vị thế ngoại cao nhân, thực lực ở trong Hóa Thần Kỳ thuộc về cảnh giới đỉnh phong vô địch, từng có quan hệ sâu xa với Thái thượng tông chủ của Cực Diễm Môn ta.

- Ý của ta là, cầu viện trợ từ Tu Chân Giới Sở Quốc... Nếu thật sự không có hy vọng, chỉ đành đường ai nấy đi thôi!

Lúc nói tới đây, trên mặt Bách Luyện đại sư lộ ra bất đắc dĩ thật sâu.

Lời nói của lão khiến không ít trưởng lão đồng ý không thôi, liên tục phụ họa.

Lam Hỏa tông chủ nghe xong, lại lắc đầu nói:

- Vị cao nhân thế ngoại của Tiên Nho Trai Sở Quốc kia, ta còn từng có một lần gặp mặt. Đáng tiếc chính là trăm năm trước hắn cùng tiền nhiệm tông chủ Quách Phong rời khỏi Tam Tinh Vực.

- Hắn cũng đi Chu Vương Triều?

Chúng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ồ lên.

Chu Vương Triều đối với Tu Chân Giới Tam Tinh Vực này mà nói chính là một quốc gia trong mộng. Điều này cũng giống như nhân dân ở nơi hoang sơ bần cùng hướng về thành phố lớn phồn hoa.

- Chúng ta nói nhiều như vậy, không biết tông chủ ngài có ý tưởng gì?

Một nữ tu Nguyên Anh Kỳ hỏi.

Lập tức ánh mắt tất cả tu sĩ trong Dong tinh đại điện đều tập trung vào Lam Hỏa tông chủ.

Hơn một trăm năm qua Lam Hỏa kế thừa ngôi vị tông chủ cũng không phạm sai lầm lớn nào. Sở dĩ Cực Diễm Môn xuống dốc cùng bởi vì không gặp thời vận.

Lam Hỏa tông chủ thở ra một hơi, lạnh nhạt nói:

- Chính như Bách Luyện trưởng lão đã nói, liều chết chống cự chỉ có một con đường chết. Nếu đã như vậy, bản tông đành phải lựa chọn con đường thứ ba. Nhưng ở trong lòng ta còn có một nguyện vọng, đó chính là ít nhất giữ lại một tia hương khói cho Cực Diễm Môn. Ta tính chọn một bộ phận tu sĩ tự nguyện cùng nhau chạy sang Tu Chân Giới Sở Quốc, ở đó khai tông lập phái. Cứ như vậy, ta cùng không thấy có lỗi với tiền nhiệm tông chủ cùng Thái thượng tông chủ.

Chúng tu sĩ trầm mặc một hồi, đại bộ phận mọi người tỏ vẻ đồng ý.

Bách Luyện đại sư gật đầu nói:

- Đây cũng là phương pháp điều hòa tốt nhất, tối thiểu có thể giữ lại một tia hương khói truyền thừa của Cực Diễm Môn. Nếu không, ta sẽ thấy rất hổ thẹn với Thái thượng Tông chủ.

Rất nhiều tu sĩ ở đây đều biết vị Bách Luyện đại sư này cùng Thái thượng tông chủ của Cực Diễm Môn có quan hệ rất sâu xa. Chính bởi vì nguyên nhân này, Lam Hỏa tông chủ rất tôn kính lão.

- Hừ. Nếu Thái thượng tông chủ còn ở đây, chúng ta sao có thể bị thế lực Ma tông kia tới cửa ức hiếp!

Một trưởng lão Nguyên Anh Kỳ tính cách nóng nảy ủ rũ nói.

Thái thượng Tông chủ!

Bốn chữ này khiến cho tinh thần chúng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trong điện hơi run lên.

Hơn một trăm năm qua, Thái thượng tông chủ Trương Hằng đã trở thành một truyền thuyết không thể vượt qua của Tam Tinh Vực.

- Đúng vậy. Thái thượng tông chủ thần thông cái thế, ở trong Hóa Thần Kỳ tuyệt đối là vô địch. Lúc trước cùng đệ nhất cường giả Yêu tộc Hắc Ma Hoàng đồng loạt rời Tam Tinh Vực. Nếu người vẫn còn...

Lại qua một phen thảo luận, chúng tu sĩ đều phục tùng quyết định của Lam Hỏa tông chủ.

Đương nhiên đại bộ phận tu sĩ đều lựa chọn đường ai nấy đi.

Chính cái gọi là cây đổ bầy khi tan. Khi cây đại thụ che trời Cực Diễm Môn này đổ, những thế lực phụ thuộc và phần tử không trung thành cũng sẽ không lựa chọn đi Tu Chân Giới Sở Quốc, kế thừa hương hòa Cực Diễm Môn.

- Ha ha. Lão phu đã tới muộn. Các vị trưởng lão, hộ pháp của Cực Diễm Môn đả thương nghị kế sách chạy trốn!

Một cỗ uy áp cuồn cuộn từ phía trên Cực Diễm Môn truyền đến, khí thế cường đại khiến dung nham Hòa Dong Tinh phía dưới Dong tinh đại điện nhộn nhạo một hồi, hỏa diễm bốc lên.

- Không tốt. Người này chính là tổ sư Diệp Lãnh Nhai của Ma Thiên Môn!

Tử Thiên tán nhân thở nhẹ một tiếng, thân hình “Bá” một cái biến mất, thuấn di đến trên không Cực Diễm Môn.

Chúng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trong Dong tinh đại điện lập tức trở nên hoảng sợ không yên.

Tổ sư Ma Thiên Môn Diệp Lãnh Nhai, đó chính là Ma đạo tối cường giả được công nhận của Tu Chân Giới Tam Tinh Vực hiện giờ, một thân tu vi đã đạt tới Hóa Thần đại viên mãn. Cao nhân tuyệt thế Hóa Thần Kỳ bình thường kém hắn rất xa.

Tử Thiên tán nhân thuấn di đến trời cao, chỉ thấy một lão già hắc bảo thân hình cao lớn đứng sừng sừng trên không Cực Diễm Môn.

Bá!

Đúng lúc này, phương xa lại thuấn di tới một nam một nữ, xem khí thế không ngờ cùng là tu sĩ Hóa Thần Kỳ.

Trong vòng một ngày, ba vị tu sĩ Hóa Thần Kỳ tới Cực Diễm Môn.

Lập tức thần sắc chúng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trong Dong tinh đại điện đều khó coi tột cùng, ngay cả Lam Hỏa tông chủ đều lộ ra vẻ cười khổ.

Vào giờ khắc này, bóng ma tuyệt vọng dần dần bao phủ lên toàn bộ Cực Diễm Môn.

Không ai biết, ở bên trên càng cao có một đôi mắt đang lạnh nhạt nhìn xuống diễn biến phía dưới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.