“Phạm nhân? Tiểu Ngư, ý ngươi là?“.
“Kẻ nằm trong quan, chỉ e là tội nhân từng bị chôn sống“.
Da thịt bất giác lành lạnh, Gia Gia nuốt xuống một ngụm nước bọt: “Tiểu Ngư, vậy... liệu có khi nào hắn vẫn còn sống không?“.
Lăng Tiểu Ngư chẳng nghĩ nhiều, lắc đầu ngay: “Không có khả năng. Ngay đến pháp bảo còn hoại thì con người làm sao vẫn sống được. Dù là thần tiên cũng không thể tồn tại lâu tới như vậy. Trừ phi...“.
“Trừ phi cái gì?“.
“Trừ phi hắn là một tồn tại dạng như Thao Thiết, Huyền Vũ“.
Ngó thấy Lăng Tiểu Ngư đã chính miệng nói ra, Thiên Hồ Nguyệt liền chen vào: “Lăng Tiểu Ngư, ngươi quên đây là chỗ nào rồi sao? Chính là Cung Đâu - mối đại hoạ được xếp ngang cùng Huyền Vũ“.
“Lăng Tiểu Ngư, ngươi nên thừa nhận. Rằng Cung Đâu này đích xác là Cung Đâu mà dự ngôn đã nhắc tới“.
...
Lời của Thiên Hồ Nguyệt, xét ra thì quả rất có lý. Nó thoả mãn cho những hoài nghi. Ví như tại sao lăng mộ này lại quá đỗi thần bí, tại sao kẻ được chôn cất lại bị xem như tội nhân mà đặt tượng trông chừng. Nhưng...
“Hợp lý tới đâu thì cũng bất quá giả định. Thực tế chưa chắc đã đúng như vậy“.
Thần tình vẫn rất ư kiên định, Lăng Tiểu Ngư bảo: “Gia Gia, dùng linh nhãn của ngươi kiểm tra một chút“.
“Lăng Tiểu Ngư, ngươi...“.
Thiên Hồ Nguyệt rất muốn nói, nhưng cuối cùng đành câm nín.
Nói? Để làm gì nữa? Lời nói của nàng đâu có tác dụng. Lăng Tiểu Ngư căn bản là chẳng muốn nghe nàng. Hắn đã bị bảo vật làm cho mù quáng rồi!
Sự tham lam, đấy là những gì Thiên Hồ Nguyệt đã nghĩ. Thiên Hồ Cổ, nàng có vẻ cũng nghĩ y như vậy. Cảm thông cho Lăng Tiểu Ngư, duy cũng chỉ mỗi mình Gia Gia.
Chẳng màng đến hai tỷ muội Thiên Hồ, nó hướng Lăng Tiểu Ngư gật đầu đáp lại. Rồi sau đó, nó đem linh nhãn thi triển tới tận cùng.
Thứ được kiểm tra không chỉ riêng bốn bức tượng ngưu đầu mã diện mà còn có chiếc quan tài màu đen, không gian bốn phía chung quanh. Bất kể đông tây hay là nam bắc, hướng nào cũng đều được Gia Gia tỉ mỉ dò xét qua. Quá trình này diễn ra tương đối lâu, xấp xỉ một khắc mới kết thúc.
Tử quang vụt tắt, Gia Gia nhanh chóng đem thần thức thu hồi.
“Gia Gia, thế nào?“.
Sắc mặt chẳng lấy gì làm vui, Gia Gia báo lại: “Tiểu Ngư, ta không chắc lắm... Hmm... Vừa rồi ta đã tận lực thi triển linh nhãn, cũng rất tỉ mỉ tra xét, thế nhưng vẫn chẳng phát hiện ra điều gì. Trên bốn bức tượng ta không thấy có tồn tại cấm chế nào, bốn phía chung quanh cũng vậy, hoàn toàn không có. Riêng về chiếc quan tài... Nó kỳ quái lắm. Linh nhãn lẫn thần thức của ta đều vô pháp tiến nhập“.
“Tiểu Ngư, chắc là năng lực của ta chưa đủ. Ta không nghĩ bốn bức tượng kia thực an toàn đâu. Ngươi nên cẩn thận“.
“Ừm. Ta biết rồi“.
Tay trái khẽ phẩy, Lăng Tiểu Ngư bảo: “Gia Gia, các ngươi lui lại một chút“.
Thừa hiểu Lăng Tiểu Ngư định làm gì nên Gia Gia chả nghĩ nhiều, lập tức thoái lui ngay.
Bên cạnh, hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ cũng mau chóng di chuyển ra phía sau, nhường lại không gian phía trước cho Lăng Tiểu Ngư.
Vài giây sau, dưới sự chăm chú của chúng nữ, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu hành động.
Linh lực bên trong thể nội mau chóng được điều động, với sự tập trung cao độ, hắn chậm rãi nâng lên cánh tay phải. Nơi đầu ngón trỏ, hắc khí cấp tốc hội tụ.
Thế rồi, “Chíu” một tiếng, một đạo hắc quang bay ra, đánh thẳng lên mình một trong bốn bức tượng ngưu đầu mã diện nọ.
Kết quả...
Chẳng có gì xảy ra. Bức tượng, nó hoàn toàn không phản ứng chút gì.
Tầm mắt chuyển di, Lăng Tiểu Ngư nhìn sang một bức tượng khác.
“Chíu!“.
Giống như lần trước, bức tượng thứ hai này cũng chỉ im lìm chịu trận.
“Chíu!“.
Lần thứ ba, từ đầu ngón tay Lăng Tiểu Ngư, một đạo hắc quang lại được đánh ra. Lực đạo thì lớn nhiều hơn trước, gấp những ba lần.
Nhưng, lớn thì lớn, bức tượng bị đánh lên, nó vẫn cứ lù lù như cũ, không phản ứng chút gì.
...
Trước sau gộp lại, tính tới lúc này thì Lăng Tiểu Ngư đã thăm dò đủ bốn lượt tương ứng với bốn bức tượng. Kết quả thu được cho thấy tất cả chúng đều vô hại.
Dù vậy, nét mặt của Lăng Tiểu Ngư, nó vẫn chẳng dịu đi tí nào.
Sự tra xét, nó còn chưa kết thúc.
Ánh mắt nhìn chằm vào chiếc quan tài màu đen - nơi mà thái âm chi khí đang không ngừng phát tán, Lăng Tiểu Ngư hít nhẹ một hơi, so với vừa rồi càng thêm phần cảnh giác.
Hắn đưa tay về trước, lòng bàn tay xoè rộng, bất ngờ phát lực.
Ngay lập tức, một hắc thủ bay ra, đánh thẳng vào quan tài, gây nên một tiếng nổ nhỏ.
...
“Vẫn không có phản ứng gì“.
Phía sau, Gia Gia quan sát một hồi, khẽ nói: “... Hmm... Xem ra ở đây thật sự không có cấm chế hay cơ quan nào“.
“Nói vậy thì hơi sớm đó“.
Liếc qua Thiên Hồ Nguyệt - người vừa nói, Gia Gia hơi bất mãn: “Thiên Hồ Nguyệt ngươi có ý gì?“.
“Ta chẳng có ý gì cả, chỉ dựa trên thực tiễn thôi“.
“Cái gì thực tiễn?“.
“Lăng Tiểu Ngư hắn mới chỉ dùng lực lượng thăm dò, bấy nhiêu vốn là không đủ. Thế gian đâu thiếu những loại cơ quan, cấm chế có khả năng phát hiện khí tức sinh mệnh“.
“Thế ý Thiên Hồ Nguyệt ngươi là muốn Tiểu Ngư hắn đích thân tiếp cận?“.
“Nếu cần thiết“.
...
“Rột... roạt...“.
Trong lúc Gia Gia và Thiên Hồ Nguyệt còn đang lời qua tiếng lại phía sau thì ở đằng trước, những tiếng động lạ chợt vang lên. Khá nhỏ, nhưng vẫn đủ cho mọi người nghe được.
Phát hiện ra thứ âm thanh trầm thấp ấy, Gia Gia liền xoay đầu nhìn lại thì thấy chiếc quan tài màu đen kia hiện đang được Lăng Tiểu Ngư dùng đạo thuật đem nhấc lên.
Nhưng có điều hơi lạ là cái quá trình di chuyển cỗ quan này, nó lại hết sức chậm chạp. Và Lăng Tiểu Ngư, trông hắn cũng khá khó khăn.
Tại sao?
Cỗ quan tài kia rất nặng ư?
Bờ môi hé mở, Gia Gia đang định hỏi thì dị biến bỗng bất ngờ phát sinh.
Từ đâu chả rõ, một đạo kiếm khí đột nhiên bay đến, nhắm thẳng vào đầu Lăng Tiểu Ngư.
Tốc độ cực nhanh!