Tại sao?
Nếu được hỏi, và nhất thiết phải hồi đáp thì câu trả lời của Lăng Tiểu Ngư hẳn sẽ là... “Không rõ“. Có thể vì hắn đã trưởng thành hơn chăng?
Từ sau hôm ấy, cái ngày đứng trên Hình Đài, bị phế bỏ tu vi, qua hơn mười năm phiêu bạt, trong cõi hồng trần, Lăng Tiểu Ngư hắn đã thấy quá nhiều thứ xấu xa, đã nghe quá nhiều điều oan khuất. Giống như... chuyện của Tô Phúc Đường.
Tô Phúc Đường, nàng ấy vốn dĩ là một cô gái tốt. Nàng rất mực hiếu kính phụ thân, hết lòng chăm lo cho tướng công, đối xử với láng giềng đều luôn rất phải đạo... Một cô gái thiện lương như thế, lẽ ra nên được sống hạnh phúc, có cái kết thật viên mãn mới đúng. Vậy mà...
Mắt bị móc, lưỡi bị cắt, hai tay bị chặt, chân thì bị người đánh gãy, thậm chí... thậm chí ngay cả đứa con trong bụng cũng không thể nào giữ được... Cái kết ấy, sao mà bi thảm quá. Càng đáng thương hơn nữa là thảm cảnh này, gây ra lại chẳng phải ai khác mà chính là Tô Sáng - tướng công của nàng - kẻ nàng đã hết lòng chăm lo từng miếng ăn, giấc ngủ, sắm cho hắn từng cây bút, từng nghiên mực...
Ôi! Lòng người bạc bẽo lắm thay!
“Nhân tình ấm lạnh, thế thái vô thường”, tám chữ ấy, từ thuở nhỏ Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn thường được nghe từ miệng ân sư. Nhưng khi ấy, với tâm trí quá đỗi đơn thuần, một kẻ quanh năm chỉ dốc lòng tu luyện như hắn thì làm sao có thể hiểu được?
Phải, hắn không hiểu. Mãi cho tới khi hắn chứng kiến thảm cảnh của Tô Phúc Đường...
Rồi... thêm nhiều chuyện tương tự khác nữa.
Hơn mười năm phiêu bạt, cùng với những thứ hắn thấy, những việc hắn làm, tâm tính của Lăng Tiểu Ngư hắn cũng đã thay đổi nhiều lắm rồi. Trưởng thành, hắn tự gọi như thế.
Thiên Hồ Nguyệt nói rất đúng. Lăng Tiểu Ngư hôm nay đã không phải kẻ mà nàng từng gặp của mười mấy năm trước nữa. Bây giờ hắn hờ hững hơn, đã vô tâm hơn...
Có thể khi đối diện với Thiên Hồ Cổ, với Thiên Hồ Nguyệt nàng, Lăng Tiểu Ngư hắn ít nhiều vẫn còn giữ được chút thiện lương, chút hoà nhã. Nhưng, đó là dành cho người hắn quen. Riêng những kẻ mà hắn không biết, hắn lo nghĩ mà làm chi?
Thiện đáp thiện, ác đáp ác. Trước mặt hắn là dạng nào thì Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ đối đãi theo dạng ấy. Người tốt hắn đối tốt, kẻ xấu hắn đối xấu.
Bằng như trong trường hợp này, khi bốn phương tám hướng đều là cốt binh, đều là những địch nhân muốn giết hắn, vậy thì... chết hết đi.
Tiêu diệt, đó là tất cả những gì hắn nghĩ lúc này. Còn dùng phương thức nào để tiêu diệt, nó quan trọng ư? Chí ít, với Lăng Tiểu Ngư hắn thì không.
Khía cạnh thần thái? Cũng như vậy thôi. Sát phạt đâu phải một việc làm tốt đẹp gì, hà tất biểu lộ vẻ thiện lương...
Hồng trần phiêu bạt, sau ngần ấy năm, Lăng Tiểu Ngư hắn đã giết bao nhiêu người rồi? Nhiều lắm. Hắn giết nhiều tới độ hắn đã chẳng còn nhớ nỗi. Với một kẻ mà đôi tay đã nhuốm máu hàng ngàn sinh mạng, hắn còn là người tốt được sao?
Không. Lăng Tiểu Ngư hắn bây giờ đã không phải người tốt nữa. Môn nhân chính giáo? Hắn cũng sớm đã không phải.
Nếu đều đã không phải, vậy Lăng Tiểu Ngư hắn cần gì tuân thủ khuôn phép, sống theo tiêu chuẩn một người tốt, một đệ tử danh môn?
Nét mặt lạnh lùng, thần tình hung ác, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục chém giết.
...
Gia Gia và Lăng Tiểu Ngư, một người dùng đạo thuật công kích, một kẻ thì trực tiếp dùng tay phá hủy, hai phương thức ấy, nghe qua hẳn ai cũng cho rằng cách của Gia Gia hiệu quả hơn. Tuy nhiên thực tế, kết quả lại không như vậy. Tiêu diệt được nhiều cốt binh hơn chẳng phải Gia Gia. Lăng Tiểu Ngư, hắn mới là người chiếm ưu thế. Trong tổng số một ngàn hai trăm lẻ chín bộ xương cốt thì có đến hơn bảy trăm bộ là bị phá hủy dưới tay hắn. Dễ thấy tốc độ ra đòn của hắn là khủng bố tới cỡ nào.
Nó nhanh tới nỗi khiến cho chính bản thân Gia Gia cũng phải động dung kinh ngạc.
Sau khi nhìn thấy tên cốt binh có thực lực chân nhân cảnh trung kỳ cuối cùng bị Lăng Tiểu Ngư bóp nát, Gia Gia mới tặc lưỡi thốt ra một câu: “Tiểu Ngư, bộ trước đây ngươi có thù với đám xương xẩu này hả?“.
Lăng Tiểu Ngư đem mớ xương vụn thả xuống, quay lại nói: “Không có“.
“Không có? Thế sao ngươi ra tay hung ác dữ vậy?“.
Gia Gia dùng tay chỉ vô vàn những mảnh xương vụn xung quanh, tiếp lời: “Ngươi xem, ngươi xem. Tên nào cũng bị ngươi nghiền nát hết a...“.
Lăng Tiểu Ngư theo hướng chỉ của Gia Gia, nhìn nhìn một lúc thì tùy nhiên bảo: “Hmm... Chắc là ta đã hơi mạnh tay“.
“H-Hơi?“.
Không muốn kéo thêm ở vấn đề này nữa, Lăng Tiểu Ngư quyết định bỏ Gia Gia lại phía sau, một mình tiến lên trước.
Đứng giữa ngàn bộ xương vỡ nát, hắn trầm ngâm một đỗi thì nâng cánh tay phải lên. Tức khắc, từ trong lòng bàn tay, một cỗ lực lượng màu đen tuôn ra như thác. Sau vài giây, toàn bộ xương cốt đều đã bị cuốn sạch.
Không gian cửa động thứ hai... loáng cái đã hoàn toàn trống rỗng.
...
“Lại thôn phệ...“.
Ngay lối ra vào, Thiên Hồ Nguyệt chứng kiến một màn thu sạch ngàn bộ xương cốt kia của Lăng Tiểu Ngư thì nội tâm không khỏi ngờ vực. Đây đã là lần thứ hai hắn làm vậy rồi.
“Rốt cuộc thì Lăng Tiểu Ngư này đang tu luyện loại công pháp gì?“.
...
“Nguyệt cô nương, sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy? Cô nương có gì muốn hỏi sao?“.
Vẫn giữ nguyên tầm mắt, Thiên Hồ Nguyệt nhìn Lăng Tiểu Ngư vừa mới tiến đến trước mặt mình, lạnh nhạt nói ra: “Lăng Tiểu Ngư, không nghĩ một đệ tử danh môn như ngươi hôm nay lại sa chân vào con đường tà đạo, tu luyện tà công. Thật không biết nếu Lăng Thanh Trúc biết được, nàng ấy sẽ có cảm tưởng gì“.
Sắc mặt chùng xuống, Lăng Tiểu Ngư xoay đầu sang hướng khác: “Nguyệt cô nương có lẽ đã quên. Lăng Tiểu Ngư ta năm đó đã bị phế bỏ tu vi, thân phận đệ tử danh môn cũng sớm không còn nữa. Những gì ta làm hôm nay, toàn bộ đều chẳng can hệ gì với Lăng Thanh Trúc của Thiên Kiếm Môn kia“.
Tới đấy rồi thôi, Lăng Tiểu Ngư không nói thêm gì nữa. Cùng với Gia Gia, hắn bắt tay vào tìm kiếm nguồn gốc thái âm chi lực.
Xui xéo thay, sau hồi lâu tìm kiếm, Lăng Tiểu Ngư hắn lại phát hiện ra một điều: Nguồn gốc thái âm chi lực, nó không ở đây. Thứ mà bọn họ tìm được, có chăng là con đường dẫn tới.
Một lớp cửa đá. Một cấm chế.
...
“Khốn kiếp thật...“.
Dừng trước cánh cửa kiên cố, trong hình hài nhỏ nhắn, Gia Gia phùng mang trợn mắt, mặt đỏ tía tai mà mắng chửi: “... Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào đã kiến tạo nên cái động phủ này chứ? Một hai tầng cấm chế còn chưa đủ, giờ lại mọc ra thêm một tầng nữa...“.
“Nếu mà để ta gặp được ngươi, thể nào ta cũng dần cho ngươi một trận“.
“Gia Gia ngươi muốn cũng không gặp được. Chủ nhân chỗ này thiết nghĩ sớm đã chẳng còn tồn tại nữa rồi“.
Lăng Tiểu Ngư đem ánh mắt đặt trên lớp cửa đá thu hồi, cúi xuống hỏi: “Thế nào? Cấm chế này so với cái bên ngoài có vẻ đã hư hại nhiều hơn, dấu vết lộ ra khá rõ, Gia Gia ngươi hẳn là phá giải được đúng không?“.
Gia Gia đảo mắt liếc đông ngó tây thêm một lúc, rồi mới đáp: “Hẳn là có thể“.
“Vậy ngươi...“.
“Ta biết rồi“.
Chẳng để cho ai kia kịp nói hết câu thì Gia Gia đã chen ngang: “Các ngươi đứng trên đây, ta sẽ xuống dưới xem thế nào“.
Nói đoạn, nó đem viên tử tinh cầu lấy ra, trong miệng lầu bầu: “Hết một cái lại lòi thêm một cái... Riết ta biến thành khổ sai...“.