Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 31: Chương 31: Niềm vui bất ngờ




"Tích... Mời ký chủ trong vòng 24 giờ hẹn hò hai tiếng cùng đối tượng mang năng lượng, hoàn thành nhiệm vụ nhận được mức năng lượng là 20." Giọng nói của 88 đột nhiên vang lên, doạ tỉnh Diệp Niệm Ninh còn đang ngủ mơ.

Diệp Niệm Ninh ngồi dậy xoa xoa đôi mắt, rồi sau đó nhìn phòng bệnh trống vắng, ngơ ngác ờ một tiếng sau đó liền thả lỏng bản thân.

"Ký chủ, bởi vì cậu không hoàn thành nhiệm vụ trước, cho nên cậu đã bị khấu trừ mười năm tuổi thọ."

Nghe thấy câu này, nháy mắt Diệp Niệm Ninh tỉnh luôn, "Cái gì! Anh không hoàn thành nhiệm vụ nào?"

"Nhiệm vụ ba mươi ngày 'Chào buổi sáng' và 'Chúc ngủ ngon'"

"Cậu đánh rắm! Rõ ràng mỗi ngày anh đều gửi tin 'Chào buổi sáng' và 'Chúc ngủ ngon' cho Thời Yến An mà!" Tâm tình Diệp Niệm Ninh kích động nói.

"Cậu bị Khương Vi Ân đẩy xuống cầu thang hôn mê nên đêm đó không gửi tin chúc ngủ ngon cho đối tượng mang năng lượng, với cả ngày tiếp theo cậu tỉnh lại cũng không gửi tin chào buổi sáng cho đối tượng mang năng lượng." Cảm xúc của 88 không vì Diệp Niệm Ninh mà lay động chút nào, vô cùng bình tĩnh giải thích với Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh thầm mắng một câu thô tục, sau đó ổn định tâm tình lại mặt mỉm cười hỏi: "Người anh em, đó là tình huống đặc thù mà, cậu vẫn không thể khoan dung một chút sao?"

"Nếu cậu có thể bù vào 30 giá trị năng lượng tôi sẽ giúp cậu bù đắp mười năm tuổi thọ này."

"30 giá trị năng lượng? Bà nó anh phải đi đâu kiếm 30 giá trị năng lượng hả?" Diệp Niệm Ninh vừa định gãi đầu, thì nhớ mình còn quấn băng gạc, liền vội vàng rụt tay trái lại véo véo mặt mình.

"Ký chủ cậu đã quên rồi sao? Ôm để tiếp xúc thân mật là có thể nhận được giá trị năng lượng bù vào rồi." 88 nhắc nhở.

Diệp Niệm Ninh nghe xong mà thở dài thườn thượt, xem ra, cũng chỉ còn biện pháp này.

"Nhiệm vụ hôm nay của anh là gì?" Ban nãy cậu mới vừa tỉnh ngủ nên còn rất mơ mơ màng màng, căn bản không chú ý nghe 88 thông báo.

"Trong vòng 24 giờ hẹn hò cùng đối tượng mang năng lượng hai tiếng, hoàn thành nhiệm vụ nhận được mức năng lượng là 20." 88 lặp lại lần nữa nhiệm vụ vừa đề cập.

Mà Diệp Niệm Ninh nghe xong nhiệm vụ này lại trầm mặc quỷ dị.

What?

Tại sao lại là loại nhiệm vụ khó hiểu này?

Hẹn hò cùng Thời Yến An hai tiếng?

Đều là anh em thì hẹn cái quái gì hả?

Nhiệm vụ này thật là càng ngày càng bốc mùi gay.

"Bát Giới, cậu nói thật với anh đi, những nhiệm vụ cậu tuyên bố có phải là muốn ship anh với Thời Yến An hay không?" Lờ mờ đã nhận ra có gì đó không đúng Diệp Niệm Ninh sắc bén hỏi thẳng.

Lần này lại đến phiên 88 trầm mặc, ban đầu lúc nó mới nhìn thấy những nhiệm vụ này kỳ thật cũng từng một lần hoài nghi có phải đã có ai động tay chân với nhiệm vụ rồi hay không.

Nhưng sự thật lại là, những nhiệm vụ này đều dựa theo độ xứng đôi giữa ký chủ cùng đối tượng mang năng lượng mà tự động sắp xếp, nếu độ xứng đôi thấp có lẽ sẽ chỉ để cho ký chủ và đối tượng mang năng lượng thành anh em hoặc là bạn bè, nhưng độ xứng đôi cao thì có lẽ sẽ như Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An vậy.

Mà 88 cũng từng tra qua độ xứng đôi của Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An, kết quả cuối cùng chính là, độ xứng đôi đạt tới 99%.

Nhưng mà chuyện này nó sẽ không nói cho Diệp Niệm Ninh biết, vì thế nó thẳng thừng từ chối trả lời vấn đề này, "Xin lỗi ký chủ, vấn đề này liên quan đến chuyện cơ mật, không thể giải thích."

Diệp Niệm Ninh nhíu nhíu mày, thái độ lảng tránh này của 88 càng làm cho cậu cảm thấy bất thường, nhưng cậu cũng biết không thể lãng phí quá nhiều thì giờ cho chuyện này, dù sao, chỉ cần 88 không nhả ra, cậu vẫn không có cách nào biết được bất kỳ tin tức hữu dụng nào.

"Vậy anh còn phải làm cái nhiệm vụ ba mươi ngày kia không?" Diệp Niệm Ninh đổi vấn đề khác hỏi.

"Không cần, nhiệm vụ kia đã thất bại."

"Ừa."

Cậu cầm điện thoại gửi WeChat với Thời Yến An: Buổi chiều có rảnh không? Chúng ta đi hẹn hò đi.

Bên kia gần như là reply ngay lập tức: Hẹn hò? Cậu muốn hẹn hò với tôi?

"Bà nó, một lúc thuận tay liền thật sự gõ thành hẹn hò." Diệp Niệm Ninh cắn cắn ngón tay, trả lời lại Thời Yến An: Gõ sai, ý tôi là đi dạo phố.

Đang ăn bữa sáng Thời Yến An cười khẽ ra tiếng, "Đi dạo phố? Đó không phải là hẹn hò sao?"

( Yến An): Được, buổi chiều tôi tới đón cậu.

Diệp Niệm Ninh xem xong tin nhắn rồi tùy ý ném điện thoại lên trên giường, cậu giơ tay che mắt, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Tui thật là điên rồi, vì hoàn thành nhiệm vụ mà không tiếc giả vờ đáng thương làm nũng với một người đàn ông, bây giờ lại còn phải đi hẹn hò với người ta! Chỉ có điều... bất luận là diện mạo hay tính cách của Thời Yến An quả thật rất hợp khẩu vị của mình... Phi phi phi! Bà nó Diệp Niệm Ninh mi ngu à? Đó là người anh em của mi!

Ý thức được mình đã nổi lên một tí xíu suy nghĩ không an phận với người anh em của mình, Diệp Niệm Ninh lập tức lộn mình thành một con cá chép, sau đó vào toilet rửa mặt, tiện thể đi WC bình tĩnh một lát.

Diệp Niệm Ninh nghĩ nên để Thời Yến An nghỉ ngơi điều chỉnh múi giờ cho tốt, vì thế đã hẹn thời gian là 5 giờ chiều, lại không ngờ rằng lúc giữa trưa Thời Yến An đã chạy tới đây tìm cậu.

Phòng bệnh, Diệp Niệm Ninh vừa ăn thức ăn vặt vừa thỉnh thoảng ngó nhìn Thời Yến An và Diệp Thanh Lâm đang ở một bên mắt to trừng mắt nhỏ.

Kể từ tối hôm qua, cậu đã phát hiện thái độ của anh cậu đối với Thời Yến An có cái gì đó không đúng. Rõ ràng ngày hôm qua lúc gặp nhau hai người này vẫn là một bộ dáng anh em tốt, sao hôm nay bầu không khí đã trở nên cổ quái như vậy nhỉ?

"Diệp Niệm Ninh!" Diệp Thanh Lâm đột nhiên hô một tiếng, Diệp Niệm Ninh sợ tới mức thiếu chút nữa đã ném văng đồ ăn vặt trong tay mình. Cậu vội vàng ưỡn thẳng sống lưng, nhìn về phía Diệp Thanh Lâm, trung khí mười phần đáp: "Có!"

"Chờ xong rồi thì em muốn đi hẹn hò với cậu ta?" Diệp Thanh Lâm híp mắt lại, nghe thấy cái ngữ khí này làm cho Diệp Niệm Ninh cảm giác được hơi thở của sự nguy hiểm.

"Không phải hẹn hò không phải hẹn hò đâu! Là giữa anh em bình thường... A... Cái đó..." Não Diệp Niệm Ninh bỗng chốc chập mạch, nghĩ không ra được từ gì để hình dung.

"Đi chơi." Tống Tử Khiêm ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.

Diệp Niệm Ninh vội vàng gật đầu, "Đúng đúng đúng, đơn giản chỉ là đi chơi mà thôi!"

"Đi chơi?" Diệp Thanh Lâm hừ nhẹ một tiếng, "Được thôi! Vậy thì Tử Khiêm, Ngư Nhi chờ xong rồi ba người chúng ta cũng cùng họ đi chơi đi?"

Trần Ngư Nhi không hiểu đầu cua tai nheo gì là người đầu tiên giơ tay tán thành, "Được đó!"

Hai giờ chiều, Diệp Niệm Ninh tháo băng xong, thay quần áo sau đó liền cùng bốn người còn lại rời khỏi bệnh viện.

"Anh lái xe, Diệp Niệm Ninh em ngồi ghế phó lái." Diệp Thanh Lâm buông xuống một câu như vậy rồi trực tiếp ngồi trên ghế lái.

Còn lại bốn người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Trần Ngư Nhi nhúc nhích trước bước ra ngồi vào ghế sau, Diệp Niệm Ninh nghĩ ngồi ở ghế sau có lẽ sẽ dễ có tiếp xúc thân mật với Thời Yến An hơn, vì thế bèn nói với Tống Tử Khiêm: "Tử Khiêm, anh ngồi phía trước đi nhé, tôi và Yến An sẽ ngồi cùng nhau."

"Hả? Không tốt lắm đâu?" Tuy Tống Tử Khiêm nói như vậy, nhưng động tác dưới chân cũng không dừng lại, chờ lúc Diệp Niệm Ninh đang muốn nói lại thì phát hiện Tống Tử Khiêm đã ngồi ở ghế phụ lái, hơn nữa vẻ mặt còn ân cần đưa ly trà sữa cho Diệp Thanh Lâm.

Diệp Niệm Ninh: Sao bầu không khí giữa Tống Tử Khiêm và anh mình cũng quái lạ thế nhỉ?

"Diệp Niệm Ninh, vì cái gì em không ngồi ghế phó lái?" Diệp Thanh Lâm xoay người tia mắt nhìn chằm chằm Diệp Niệm Ninh.

"Anh, cái đó, Tử Khiêm ngồi ghế phó lái không phải cũng được rồi sao? Tại sao cứ muốn phải là em ngồi ghế phó lái vậy?" Diệp Niệm Ninh bày ra bộ dáng đáng thương hề hề, giọng nói mềm nhũn nói với Diệp Thanh Lâm.

Diệp Thanh Lâm hơi mấp máy môi một lát, cuối cùng lại chỉ trừng mắt liếc nhìn Thời Yến An một cái, cái gì cũng không muốn nói.

Xe khởi động, trên xe không có người nào mở miệng nói chuyện.

Diệp Niệm Ninh xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, kiến trúc độc đáo và những con phố sầm uất của nước A, cứ nhìn như vậy quả thật không có gì hay để nhìn, chỉ chốc lát sau câu đã bị cơn buồn ngủ đánh úp, liền ngáp dài một cái.

"Còn phải nửa tiếng nữa mới đến, mệt thì dựa vào vai tôi ngủ một lát đi."

Hơi thở ấm nóng phun lên vành tai, lờ mờ có hơi ngứa, một dòng điện tê dại chạy vào thân thể, Diệp Niệm Ninh nghiêng đầu muốn nhìn Thời Yến An một chút, lại không ngờ, môi hai người trực tiếp chạm vào nhau.

Diệp Niệm Ninh vội vàng nhích về bên Trần Ngư Nhi một chút, sau đó xoa xoa môi, đỏ mặt nói với Thời Yến An: "Xin lỗi."

Thời Yến An lắc đầu, nỗ lực đè xuống khóe miệng đang nhếch lên của mình. Đây thật đúng là một niềm vui bất ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.