“Hừm, ba tháng, làm được tới như thế này chứng tỏ các cô ấy cũng không có lười biếng a!”
Nhìn xong cả một rương sổ sách được các phú bà tổng hợp lại cho mình, Chính Nam không thể không cảm thấy tự hào. Kể cả khi hắn “chết” rồi thì các cô vẫn tiếp tục những gì hắn để lại phía sau.
Mặc dù Chính Nam hiểu có chút sai nhưng cũng không lệch đi khỏi sự thật quá xa.
Trong ba tháng hắn mất tích thì Akatsuki mọi người chia nhau ra hoàn thành ba mục tiêu chính.
Thứ nhất là tìm kiếm hạ lạc của Chính Nam.
Akatsuki mọi người thà rằng tin vào lời vô căn cứ của Nguyệt Thần chứ không muốn chấp nhận sự thật là Chính Nam đã chết, cho nên việc tìm kiếm hắn nhất định phải được đặt lên hàng đầu.
Thế nhưng tìm ở đâu, tìm như thế nào và cần thời gian bao lâu thì các cô không rõ.
Nam Việt đại lục rộng lắm và nó sẽ càng rộng hơn khi cần phải tìm một người mà không thể để lộ thông tin về người ấy quá nhiều. Dù sao người họ Chính hiếm a, một khi nổi danh trên đại lục nhất định sẽ bị người ta điều tra, cho nên không thể rầm rộ tìm kiếm Chính Nam được.
Không thể đi tìm, không thể rao tìm vậy thì phải làm gì đó đủ to để hắn tự tìm về!
Thế là một loạt kế hoạch đánh ra tên tuổi của Akatsuki được thông qua và thực thi.
Ngọc Ngân phú bà trực tiếp để lại vị trí thứ 13 Giáp hộ pháp lại cho Vũ Vân, tự mình điều tra, tìm kiếm và giết chết Tân Tinh Bảng thứ 12 “Ám Dạ” Tiêu Tà, vinh danh biệt hiệu Bạch Vô Thường thần sứ của cô.
Vũ Tuyết phú bà cũng bỏ lại vị trí giảng dạy chính ở Thanh Vân Tông lại cho Lam Chiến đảm nhận, dùng danh tính Bạch Hổ thần sứ dấn thân vào Dong Binh công hội, chỉ dùng ba tháng đã đánh lên tới cấp 4 Dong Binh. Đáng nói là cô trực tiếp dành quyền thăng cấp từ trong tay Hồng Hi trên sàn đấu khoảng hai tuần trước.
Còn Tú Anh phú bà dùng một phương pháp khác đánh ra tên tuổi vốn đã nổi như cồn của mình. Phương pháp đó là… kinh doanh.
Khắp mọi nơi Trần gia có chi nhánh vươn tới đều đã và đang xây dựng một tòa giải trí tổng hợp Tân Kỷ Nguyên, đặc biệt hơn là kế hoạch này được đích thân Trần gia Gia chủ Trần Vô Ngân xem xét và ký duyệt.
Tú Anh phú bà muốn dùng cách này đánh ra danh tiếng, nếu không có hiệu quả liền dán hình Chính Nam ngay cửa ra vào, đồng thời ủy thác Dong Binh công hội phát động nhiệm vụ tìm kiếm cấp 5.
Và cuối cùng mọi thứ cũng được đền đáp cho các cô khi Hồng Hi tìm thấy Chính Nam và dẫn hắn tới đúng nơi Ngọc Ngân phú bà đang làm việc. Tuy nói có sự trùng hợp nhưng nếu không nhờ cố gắng của Akatsuki tất cả mọi người thì sẽ không có kết quả ngày hôm nay.
“Thiên đạo có mắt a, cố gắng của mọi người… thật đáng khen!”
Chính Nam mỉm cười vui vẻ, cảm giác có người quan tâm, có người vì mình mà cố gắng thật tốt.
Bên cạnh việc tìm kiếm Chính Nam thì trong thời gian hắn mất tích, Akatsuki mọi người cũng không hề lơ là việc phát triển Thanh Vân Tông.
Hiện tại [ Bí Cảnh ] mỗi ngày đều tấp nập người ra vào, các tổ đội liên tục đánh giết Vương giả để giành được những phần thưởng quý giá, chỉ đáng tiếc Chính Nam không ở để giúp các cô chế tác bản vẽ.
Không phải không có người nghĩ mang bản vẽ ra bên ngoài tìm Luyện Khí Sư chế tạo, thế nhưng đích thân Tông chủ Lam Phụng hạ lệnh cấm tiết lộ thông tin [ Bí Cảnh ] ra bên ngoài bao gồm cả phần thưởng thì chuyện dần lắng xuống.
Mặc dù [ Bí Cảnh ] liên tục bị đánh phá nhưng chưa có tổ đội nào có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ [ Thập Tử Nhất Sinh ] nên tính thử thách vẫn là rất lớn, đủ để trong một thời gian dài nữa có mục tiêu nhỏ cho các cô gái Thanh Vân Tông tiếp tục cố gắng.
Ngoài ra, Thanh Tâm, Gia Nguyệt phú bà và tiểu Bình còn rất có đầu óc kinh doanh khi ba người luôn cùng nhau dẫn mội đội 7 người bất kỳ với giá mỗi người 1 điểm tích lũy, mỗi ngày nhẹ nhõm chia nhau bỏ túi 2 điểm tích lũy mỗi người, quả thật không nên quá thoải mái.
Thế nhưng Thanh Vân Tông phát triển như vậy cũng lộ ra vấn đề rất bức thiết là không có đệ tử mới sau lứa hiện tại và thủ đoạn phát triển phía sau chưa sẵn sàng. Cả hai chuyện đều cần Chính Nam đích thân có mặt mới có thể giải quyết được.
Thứ ba, cũng là cuối cùng là việc mở rộng địa bàn và ảnh hưởng.
Đọc tới chuyện này khuôn mặt của Chính Nam cũng không nhịn được co giật.
Bởi vì Tà Nguyệt Tông hai vị Tông chủ và lão Tông chủ song song đột phá cấp ba huyết mạch, Nguyệt Vi lão tông chủ thậm chí độ qua Tịch Diệt Kiếp, trở thành chân chính Tịch Diệt Kỳ đại năng, trực tiếp đem địa bàn Cửu Dương Các đưa cho Nguyệt Vịnh làm của hồi môn.
Nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ để Chính Nam sợ hãi, dù sao Nguyệt Vịnh là Thiếu tông chủ của Tà Nguyệt Tông, lại là truyền nhân duy nhất nên cũng không có gì lạ.
Chỉ là… Tân Tinh Bảng thứ 14 “Tà Nguyệt” Nguyệt Vịnh vậy mà tuyên bố đính hôn, tin tức này sau đó được chính Nguyệt Nga tông chủ đứng ra xác nhận.
Nhất thời danh tính “đàng trai” bị người nhăm nhe đào bới, nhưng kết quả... chẳng được gì.
Chỉ là chuyện Hải thành Hải gia từng tới Tà Nguyệt Tông cầu hôn được đào ra, nhiều người cho rằng Tà Nguyệt Tông sau khi nuốt được Cửu Dương Các liền muốn bành trướng thế lực, ăn luôn cả Hải thành để hoàn thành “đại nghiệp” độc tôn ven biển Đông Bắc.
Thế nhưng Hải thành lắc đầu, nói họ không liên quan.
Chuyện này dần chìm xuống nhưng đến nay vẫn âm ỉ đâu đó, chỉ là không lật nổi sóng gió thôi.
“Đính hôn!? Cô gái nhỏ kia nhân dịp bản thần sứ không ở dám cùng tên Tiểu bạch kiểm nào đó liếc mắt đưa tình, liền đính hôn cũng tuyên bố rồi?”
Chính Nam giả vờ rất tức giận, một bộ củ cải nhà trồng bị heo ủi, thế nhưng hắn biết thừa ý đồ của Tà Nguyệt Tông những người kia là gì.
Bọn họ rõ ràng thấy Chính Nam có quan hệ “rất sâu” với Trần gia, các vị thần sứ khác vừa muốn liền có thể liên tục leo Tân Tinh Bảng, còn bản thân Không thần sứ… thậm chí Thần còn phải nể mặt thì cột Nguyệt Vịnh vào hắn chắc chắn là không sai được.
Cứ như vậy, “phàm nhân” Chính Nam sau ba tháng mất tích, cái gì cũng không làm, chỉ ở bờ biển đánh cá, dưỡng cái loli, “vô hình” tán được một cô gái cũng có thể để cả đại lục gió nổi mây vần.
“Sức mạnh của nghề Tiểu bạch kiểm… liền kinh khủng như vậy a!” – Chính Nam thở dài.
Hắn có biết gì đâu, cũng không làm gì luôn, cũng chẳng nghĩ gì cả, toàn là các phú bà, các hộ pháp tự chủ trương đấy chứ!
“Thân thể này không tiện xuất hiện trước người ngoài, như vậy chỉ có thể tiếp tục trốn ở sau màn làm những việc phàm nhân nên làm, sống cuộc đời phàm nhân nên sống cho tới khi tu vi trở lại thôi.
Cho tới trước lúc đó… nên chuẩn bị một chút thủ đoạn bảo vệ bản thân mình.”
Việc Chính Nam được “Tu La” Tú Anh tự mình tuyên bố nhiệm vụ tìm kiếm cấp 5 đã đủ để có người đối với hắn nảy sinh hứng thú, huống hồ người mà Nguyệt Vịnh tuyên bố đính hôn có thể bị sẽ đào bới tới tận Hà thành.
Không chừa khả năng đã có người điều tra được hắn thường xuyên qua lại với Tú Anh phú bà, còn Phúc Đạt thì có quan hệ làm ăn mật thiết với Tà Nguyệt Tông, từ đó đến một cái “giết nhầm còn hơn bỏ sót” hành động, tóm hắn về tra khảo thì chơi lớn rồi.
Các phú bà cũng không thể nào ở bên cạnh hắn được a, mà “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, lỡ có ai đó đêm hôm mò vào bắt cóc hắn lúc các phú bà đều đi vắng thì làm sao bây giờ?
“Phù Hoàng, Trận Hoàng, Dược Hoàng, Khí Hoàng a, dùng thân thể phàm nhân này… chỉ có thể tối đa luyện ra tới cấp 3 đồ đạc. Cái gì có thể bảo đảm an toàn cho bản thân đây!?” - Chính Nam nằm lăn ra giường, vắt chân... vắt tay lên trán suy nghĩ.
…
Một lúc sau.
“Anh tìm em có chuyện gì không?”
Tú Anh phú bà đang làm việc nhưng có người hầu tới nói Chính Nam có chuyện muốn gặp nên cô mới quay lại tìm hắn.
“Em chuẩn bị giúp anh những thứ này, càng sớm càng tốt nhé.”
Chính Nam đưa cho Tú Anh phú bà một tờ giấy, bên trên chi chít là các loại tài liệu.
“Cấp 3 tài liệu? Anh muốn luyện chế cái gì à?”
Một số loại trong đó tuy được xếp vào cấp 3 tài liệu nhưng trong thời gian ngắn muốn làm tới là không dễ, nếu điều động từ nhà kho Trần gia thì cần lý do cho bản gia mới được.
Chính Nam cũng không có gì phải giấu giếm nên rất thật thà gật đầu: “Tu vi anh chưa biết khi nào mới trở lại, mà mọi người thì có việc phải làm không thể luôn ở bên cạnh bảo vệ cho anh được a, cho nên anh muốn chuẩn bị một ít thứ tự bảo đảm an toàn cho mình.”
“Chuyện đó anh không cần lo lắng a, dù sao nơi này…”
“Nếu như anh cần ra ngoài thì sao? Nếu như đối phương mạnh hơn mọi người thì sao? Lo trước không bao giờ sai đâu! Vả lại anh cũng chỉ là lo xa như thế thôi chứ chắc gì đã phải dùng.”
Tú Anh phú bà suy nghĩ chốc lát rồi cũng gật đầu: “Cũng được, dù sao có vài thứ tuy không dễ nhưng vẫn có cách làm tới, chỉ là tốn thêm ít ngày. Thời gian này anh không thể tu luyện coi như có việc cho anh giết thời gian.”
Sức mạnh nghề a, nói hai câu liền dụ được bị đại phú bà này nghĩ cách làm khống sổ sách.
“Ừ, cảm ơn em. Em cho người mang Hồng Hi tới đây dùm anh nhé, anh…”
Bị Tú Anh phú bà híp mắt nhìn chằm chằm, Chính Nam cũng chỉ có thể cười khổ giải thích: “Em xem anh bây giờ đi lại còn khó khăn đâu, có muốn làm gì đó cũng lực bất tòng tâm a, đừng nhìn anh như vậy được không?
Anh tìm cô ấy để hẹn ngày khác qua Dong Binh công hội thôi, chứ hôm nay là đi không được rồi.”
Tú Anh phú bà cười tủm tỉm: “Em có nói gì đâu, anh sốt sắng như vậy làm gì. Được rồi không trêu anh nữa, anh nghỉ ngơi thêm đi, để em cho người gọi Hồng Hi qua.”