Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 50: Chương 50




Đột phá thành công, Đế Nguyên Quân quay trở lại sơn động. Một phần để củng cố lại cảnh giớ và một phần là chờ đợi Tiểu Oanh thức tỉnh.

Một tháng qua đi!

Đế Nguyên Quân đang trong lúc tu luyện thì cảm nhận phía trên đầu mình đang bị thứ gì đó gỏ mõ. Tỉnh dậy, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu lên cao thì nhìn thấy trước mắt là một đầu chim với bộ lông vũ ánh vàng như ngọn lửa.

“Tình dậy rồi sao”. Đế Nguyên Quân đưa tay vuốt ve bộ lông mềm min của nó một cái rồi nói.

“Chi chi”. Đáp lại, Tiểu Oanh vỗ cánh bay vòng xung quanh người hắn mấy vòng rồi kêu lên vui vẻ.

Thời gian nó luyện hóa cho đến thức tỉnh đã gần một năm và bây giờ, nó đã hoàn toàn lột xác. Thân thể đã lớn hơn trước và huyết mạch ngày một càng tinh thuần hơn, thực lực hiện tại của nó đã là nhất cấp hung thú. Trái với vẻ hung tợn, dữ dằn của đám hung thú. Tiểu Oanh lại một mực cực kỳ hồn nhiên và rất dễ gần.

Nó đối với Đế Nguyên Quân giống như đối xử với đầu chim lớn kia, cực kỳ thân thiết.

“Tỉnh dậy rồi thì ta cần gì phải ở lại nơi này, ra ngoài thôi”.

Đi trước, Đế Nguyên Quân lấy ra bộ áo quần cũ rồi mang vào.

Ra khỏi hang động, Đế Nguyên Quân hướng về phía bên ngoài mà đi. Đã một thời gian dài hắn ở trong Nam Hoang Sơn Mạch bế quan tương đối lâu nên hiện tại hắn có cảm giác hơi buồn chán.

Cảnh giới đột phá va thông qua một làn tôi luyện nhục thân, nên các giác quan cũng như khả năng cảm nhận đã được gia tăng một cách đáng kế.

Men theo những gì cảm nhận được, Đế Nguyên Quân dẫn theo Tiểu Oanh đạp không mà đi. Toàn thân bao bọc bởi một tầng mỏng hỗn độn khí tức khiến thân thể hắn dường như miển nhiễm được thần thức ấn ký một dạng.

Toàn bộ đường đi đều không gặp bất cứ bất lợi nào, hắn thẳng tắp một hướng mà đi cho đến khi ra khỏi Nam Hoang Sơn Mạch.

“Chuyện gì thế này?”. Ngay khi đáp xuống, Đế Nguyên Quân liền thốt lên rất kinh ngạc.

Trước mắt, một tòa thành nguy nga rộng lớn được xây dựng lên ngay phía bên ngoài Nam Hoang Sơn Mạch. Thời gian chỉ mới qua mấy tháng nhưng tòa thành này được xây dựng lên từ khi nào?

“Có người mới tới sao?”.

Đế Nguyên Quân đang ngẩn ngơ nhìn ngắm thì từ phía sau lưng truyền đến một thanh âm.

“Ta vừa mới tới, không biết nơi này là?”. Đế Nguyên Quân quay người nhìn về phía nam tử vừa trả lời vừa đưa tay chỉ về phía tòa thành rồi hỏi.

“Tiểu sư phụ. Có lẽ người vừa mới tơi nơi này chắc là chưa biết”. Nam tử gật đầu một cái rồi nói. “Tòa thành này được gọi là “Thiên Kiêu Thành”, nó vừa mới được xây dựng mới đây thôi”.

Tiểu sư phụ?!

Nghe thấy vậy, gương mặt Đế Nguyên Quân đột nhiên co lại, khóe miệng run nhẹ lên, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía nam tử, đồng thời một tay đưa lên xoa xoa trên đầu thì mới phát hiện, quả đầu của hắn vẫn trọc lóc không có một sợi tóc.

Lúc này mới biết được vì sao nam tử này lại nói hắn như vậy!

“Ồ,…”.

“Chắc tiểu sư phụ củng đã từng nghe qua “Thiên Kiêu Tuyển” ”. Không đợi Đế Nguyên Quân nói hết câu, nam tử nhanh miệng nói.

“Thiên Kiêu Tuyển là cái gì?”. Đế Nguyên Quân ngơ ngác hỏi.

“Tiểu sư phụ ngươi từ đâu đến vậy. Chuyện này ngay cả đứa trẻ một hai tuổi đều biết được…”. Nam tử có chút nghi hoặc trả lời.

“Ta bị cắt đứt liên lạc với ngoại thế một thời gian dài nên không biết. Ngươi có thể nói cho ta biết một chút được không?”. Đế Nguyên Quân nhếch miệng cười nhẹ một cái rồi tiếp tục nói.

“Hahaha. Cách đây không lâu, toàn bộ Nam Vực vì một chuyện mà bị làm cho rung động”.

“Tiểu sư phụ có từng nghe qua về “Nhất Đế”, thời gian trước vị kia đến tại bên trong Nam Hoang Sơn Mạch đánh một trận chiến kinh thiên. Nhất Đế tung ra một kiếm liền chém giết … ”. Nam tử hào hứng kể lại.

“Thì ra là vậy?”.

“Ấy chết, ta còn có việc. Tiểu sư phụ cứ vào bên trong thành trước. Mà cũng thật đáng thương, một tiểu sư phụ cũng bị cường hào cướp bách”. Để ý trên người Đế Nguyên Quân, nam tử bỗng nhiên lắc đầu một cái rồi thở dài.

“Hở?????”. Đế Nguyên Quân nghe thấy, khóe miệng liền co lại. Hai tay chắp ở phía trước ngực, thân trên hơi khom người xuống rồi nói “Được rồi, đa tạ thí chủ”.

Đợi đến khi nam tử rời đi, Đế Nguyên Quân lúc này như muốn chửi thể. ‘Trông ta giống một tên tiểu hòa thượng như vậy sao?’.

Trên đường đi vào thành, Đế Nguyên Quân đối mặt với rất nhiều người nhưng đa số biểu cảm của họ lại là lắc đầu với thở dài. “Tiểu sư phụ này thật đáng thương”.

Lúc này mới để ý, trên người hắn đang mang một bộ áo quần rách nát gần như hết toàn bộ, có nhiều nơi thậm chí còn nhìn xuyên vào bên trong da thịt. Quả đầu trụi nhẵn với độ tuổi nhỏ như vậy thì chắc chắn một tiểu hòa thượng rồi.

Càng đi vào, Đế Nguyên Quân càng tức tối, một phần vì ánh mắt và bị hiểu nhầm như vậy. ‘Tốt, đã thế tiểu gia ta làm hòa thượng cho các ngươi xem’.

Trước tiên, Đế Nguyên Quân trong người không có một chút linh thạch nào nữa nên việc dược vào cửa thành phải nên cảm ơn bốn tên canh gác kia. Nên hiện tại, hắn phải đi đến một phường kinh doanh bán về các bộ phận liên quan đến hung thú.

Đi thêm một lúc, trước mắt hắn là một tấm bảng hiệu “Nghị Thương Đoàn” rất lớn, khung cửa thì cao rộng, khu vực bên trong thì rộng lớn vô cùng. Một tòa thương đoàn có thể sánh ngang với các thương đoàn của những thành lớn.

Không chần chừ, Đế Nguyên Quân nhanh chóng đi vào. Nhưng vừa đặt chân vào bên trong thì bị hai cánh tay chặn lại.

“Tên ăn mày cút ra ngoài, nơi này không thể bước vào”. Thanh âm to lớn vang lên.

Đế Nguyên Quân ngẩn đầu nhìn lên, hai tên này chỉ là Thức Nhân cảnh tầng năm tầng sáu mà thôi. Nhưng có thể đứng tại thương đoàn lớn cánh cổng như vậy là điều không dễ dàng. Rất có thể là đệ tử của một gia tộc liên thông nào đó?

‘Không được giận… Không được giận’. Bị người ta hiểu nhầm là tiểu hòa thượng, bây giờ lại bị thêm hai tên canh cổng không chỉ làm khó dể còn bị gọi là tên ăn mày. Đế Nguyên Quân lúc này bắt đầu nổi lên gợn sóng nhưng nhanh chóng hạ xuống. Ánh mắt một lần nữa quét qua hai người rồi cười hằn. ‘Đợi tiểu gia ta chơi chết các ngươi’.

“Làm phiền hai vị thí chủ, ta đến đây để bán một ít nội đan hung thú”. Đế Nguyên Quân từ tốn hành lễ.

“Hừ… Chỉ là tên ăn mày thì lấy đâu ra nội đan hung thú. Nơi này không dễ bị lừa như vậy đâu”. Mặc dù đã nói năng rất nhẹ nhưng hai tên này vẫn không có ý cho vào mà quát lớn.

“Đừng có chọc cười bọn ta. Cút đi”. Một tên khác phá lên cười rồi đẩy Để Nguyên Quân. Nhưng bàn tay đặt lên lại không hề khiến thân thể hắn nhúc nhích. “Hở…”.

Trong lúc cả ba người đang lớn tiếng, từ phía bên trong cửa lớn đi ra, một vị thương nhân với trên người khoác một bộ vân bào trông cực kỳ đẹp mắt, gương mặt hiền hòa và nhất là cái bụng lớn đẩy ra ngoài. Người này chính là một thương nhân chân chính.

Ngay khi người kia vừa bước ra, Đế Nguyên Quân đã bắt đấu để ý, ngay sau đó nhìn về phía hai tên kia rồi cười khẩy một cái.

Bị hắn cười đều, một tên khác đưa tay lên đẩy mạnh.

Phốc!

Thình lình, Đế Nguyên Quân phun ra một ngụm máu lớn rồi bị đánh bay ra ngoài gần mười trượng, thân thể nhỏ con nằm lăn lóc trên nền đất trông rất khổ sở. Và trên ngực xuất hiện một dấu chưởng ấn màu đỏ hiện ngay dưới lớp áo rách nát.

“Ahhhhh… Nghị Thương Đoàn to lớn như vậy lại không cho ta giao dịch lại còn đánh người”. Cố gắng đẩy người đứng dậy, gương mặt Đế Nguyên Quân lúc này trông rất tái nhợt, cơ thể trông cực kỳ đau đớn. Một tay đưa lên lau đi vết máu rồi hét lớn.

Giọng nói trong thanh to lớn của hắn vang vọng. Khiến khu vực xung quanh nhiều cường giả để ý rồi tụ tập lại nhìn xem.

‘Thật đáng thương, ngay cả một tiểu sư phụ cũng bị khi dễ’.

‘Thương Nghị Đoàn này thật không xem ai ra gì mà’.

‘Lại có thể khinh thường người khác như vậy, thật là muối mặt’.

Đám đông xung quanh bắt đầu tụ tập lại một đông hơn rồi bàn tán rôm rả. Còn Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy liền nở một nụ cười quái dị.

Không dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân lấy ra từ trong nhẩn trữ vật một viên nguyên đan hung thú tam cấp rồi dở một bản mặt đáng thương kể lể. “Ta và sư huynh bị hung thú này tấn công, sư huynh vì bảo vệ ta mà không tiếc mạng sống của mình. Khó khắn lắm ta mới lấy được nội đan của nó. Không ngờ Thương Nghị Đoàn lại có thể đối xử với ta như vậy”.

‘Có chuyện này sao? Thật đáng thương’.

‘Thương Nghị Đoàn quả thật quá đáng, nơi này là Thiên Kiêu Thành, không phải địa phận của các ngươi cút đi’.

‘Đúng, cút đi’.

Ngay lập tức, Đế Nguyên Quân tạo ra một đợt phản kích lại.

“Ngươi ngươi. Nói láo…”. Hai tên canh cổng nhận thấy liền run lên một cái.

Nhưng không kịp nói hết câu, phía sau lưng họ truyền đến một đợt uy áp đè nén xuống. Điều này càng khiến cả hai thêm lo sợ. “Hoàng đại nhân, sao ngài lại ra ngoài này”.

Bốp!

Vừa dứt lời, người được xem là Hoàng đại nhân đột nhiên đưa tay lên đánh mạnh một cái, thân thể cả hai người giống như bị thứ gì kinh khủng đánh trúng mà văng đi một quảng xa.

“Hoàng đại nhân, không phải, thật không phải”. Gượng mình đứng dại, hai tên đệ tử thì thào nói.

“Hừ, mặt của Thương Nghị Đoàn bị các ngươi bôi xấu rồi. Cút, từ nay không được phép đặt chân vào nơi này một bước, nếu không… “Chết” ”. Hoàng đại nhân gương mặt tức giận quát lớn.

“Hahaha. Tiểu sư phụ, ta thay mặt Thương Nghị Đoàn thật xin lỗi. Hai tên canh cổng kia không hiểu chuyện. Mong tiểu sư phụ bỏ qua”. Rất nhanh, Hoang đại nhân đi về phía Đế Nguyên Quân gương mặt nở ra một nụ cười hữu nghị rồi nói.

“Xin lỗi là có thể bỏ qua được hay sao. Nhanh bồi thường cho vị tiểu sư phụ này đi”.

“Đúng vậy… Bồi thường đi”.

“…”.

Đám đông xung quanh vẫn không chịu từ bỏ mà quát lớn.

“Đúng vậy. Ngươi đâu, nhanh lấy một vạn linh thạch cùng một bình tam cấp chữa thương đan cho vị tiểu sư phụ này”. Hoàng đại nhân gương mặt vẩn giữ nguyên nụ cười rồi quát lớn. “Từ nay về sau, tiểu sư phụ đến nơi này giao dịch, giác cả phải cao hơn ít nhất hai phần”.

‘Tên thương nhân này thật không đơn giản’. Đế Nguyên Quân hơi suy nghĩ trong đầu. ‘Đúng là thương nhân’.

“Hoàng đại nhân này cũng thật rộng lượng, có thể bồi thường lớn đến vậy?”.

“Thật đáng khen…”.

Làn sóng bất bình trong đám đông chỉ vì một câu nói này của Hoàng đại nhân làm cho xoay chuyển.

Đợi thêm một lúc, từ phía bên trong đi ra một nữ đệ tử tạm vụ mang ra một cái khay nhỏ, phía bên trên là một cái nhẩn trữ vật giữ một vạn linh thạch và một bình tam phẩm chửa thương đan đưa ngay trước mặt tất cả mọi người. Điều này càng khiến tên tuổi của Thương Nghị Đoàn trong mắt bọn họ được tăng lên một bậc.

“Tiểu sư phụ, xin mời vào trong”. Ngay sau khi bồi thường, gương mặt Hoàng đại nhân vẫn không có một chút gợn sóng nào. Một tay đưa ra kính cẩn mởi hắn đi vào.

“Tốt nha”. Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng gật đầu rồi đi theo sau.

Ngay sau đi tiến vào bên trong, Đế Nguyên Quân nhìn thấy hai tên canh cổng thân thể yếu ớt từ từ đi ra. Ánh mắt hai người nhìn hắn giống như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nhưng Đế Nguyên Quân đâu phải đứa trẻ bình thường, gương mặt nở một nụ cười nồng nặc nhìn về phía hai người tràn đầy vẻ khiêu khích.

‘Đâu thể làm khó dể tiểu gia ta’.

‘Không ta lại chơi chết ngươi’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.