Nếu hỏi Cố Tiểu Khanh công việc làm thêm gì khi học đại học khiến cô cảm thấy hãnh diện nhất, cô sẽ không ngần ngại trả lời: lái taxi. Nói thật, chuyện Cố Tiểu Khanh muốn lái taxi để trang trải tiền sinh hoạt, ông Cố trong lòng lấn cấn không ưng. Trên thực tế đây là công việc kiếm tiền
rất khổ cực, nhiều nguy hiểm rình rập, phụ nữ theo nghề này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có điều nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Khanh từ lúc còn
chập chững đến khi hiểu chuyện chưa từng mở miệng đòi hỏi hay yêu cầu
ông điều gì. Là một người cha, tuy rằng ông không muốn nhưng trong hoàn
cảnh này chỉ còn con đường miễn cưỡng thuận theo.
Ông Cố theo
sát Cố Tiểu Khanh chỉ dẫn cặn kẽ từng đường đi nước bước suốt một tuần
trước khi cô bước vào nghề. Cố Tiểu Khanh theo chân ba đi khắp nơi học
được không ít. Cụ thể là, thời điểm nào khách nhiều, dạng khách nào
không thể đón, khu nào có camera. Đối với những nơi như bệnh viện, khách sạn lớn, tuyệt đối không vào trong chờ khách vì xe đưa đón khách ở đó
đều giao tiền cho bảo vệ. Bến xe tốt nhất đừng nên đến, khu vực đó có
rất nhiều dân bảo kê, nếu không cẩn thận làm mích lòng, chắc chắn sẽ gặp phiền phức. Ngoài ra còn rất nhiều những bài học bổ ích khác mà ông Cố
đã dốc lòng chỉ dạy bảo ban cho cô.
Cố Tiểu Khanh không ngờ, thì ra để lái một chiếc taxi cần phải trang bị nhiều kiến thức đến vậy. Cô
nhất mực chăm chỉ nghiêm túc tiếp thu những lời dạy của ba. Hết một
tuần, ông Cố thấy Cố Tiểu Khanh lái xe vững vàng, vì vậy yên tâm để con
gái một mình ngồi sau tay lái.
Những ngày đầu chạy trên đường,
vì không nắm rõ tình hình giao thông nên cô “nếm qua” hóa đơn phạt vài
lần. Ngoài chuyện đó ra, Cố Tiểu Khanh luôn cố gắng không để xảy ra bất
kỳ sự việc hệ trọng nào khác. Đối với loại dụng cụ lao động không chỉ
cần dùng tay điều khiển mà còn cần đầu óc này, cô dường như có tư chất
bẩm sinh. Chỉ qua vài ngày nghỉ cô đã vững tay lái như một người tài xế
lão luyện nhiều năm kinh nghiệm, dù xe cộ như mắc cửi cũng không làm cô
luống cuống. Ông Cố khen nức nở, nhìn cách lái xe đoán được ngay con gái của ba tính tình trầm ổn. Thêm mấy ngày nghỉ trôi qua, bánh xe của Cố
Tiểu Khanh đã lăn đến khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố C. Cố Tiểu
Khanh nghĩ, bây giờ gọi cô là bản đồ sống của thành phố này cũng không
ngoa.
Cố Tiểu Khanh thích nhất lái taxi đến Thành Nam – khu
thương mại mới phát triển của thành phố C. Nơi đó, có những tòa nhà cao
chọc trời mọc san sát và đường phố sạch sẽ ngăn nắp. Nơi đó, còn có tổng hành dinh của tập đoàn Dụ Long.
Mặt trời giữa trưa hè tiếp tục
nhóm lửa nướng thành phố như mọi ngày. Cố Tiểu Khanh đón được một vị
khách trong nội thành đúng lúc muốn đến tập đoàn Dụ Long ở Thành Nam, cô thầm reo hò vui vẻ trong lòng. Chở hành khách ngồi yên phía sau, chiếc
xe nho nhỏ chạy bon bon xuyên qua những ngã đường trung tâm thành phố
đông đúc và chật chội, hướng thẳng về phía Thành Nam.
Cố Tiểu
Khanh kín đáo quan sát vị khách đang ngồi trên ghế sau qua kính chiếu
hậu. Chỉ cần nhìn sơ là có thể nhận ra anh ta thuộc thành phần lãnh đạo
trí thức, buổi trưa trời nóng như vậy mà vẫn đóng bộ âu phục, đeo cà
vạt, vừa lên xe liền mở laptop nhìn không chớp mắt, cúi đầu bận rộn ghi
chép.
Cố Tiểu Khanh thuần thục đánh xe thẳng một mạch đến trước
cao ốc của tập đoàn Dụ Long rồi dừng lại. Vị khách nọ cảm giác được
chiếc xe đã đứng yên, đóng lại máy tính xách tay, lấy ra ví tiền từ
trong túi quần, rút một tờ năm mươi tệ đưa cho Cố Tiểu Khanh: “Cám ơn,
không cần thối.” Miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt trái lại không mang một chút ý định cảm ơn, bởi vì từ đầu đến cuối anh ta không hề nhìn cô. Sau khi Cố Tiểu Khanh nhận tiền, anh ta lập tức mở cửa xuống xe.
Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu nhìn người kia thẳng lưng bước vào cao ốc, lại cúi nhìn tờ tiền trong tay, sau đó lặng lẽ cất vào túi áo.
Cô không vội lái xe đi ngay mà đứng nán lại ở ven đường, ngẩng đầu hết cỡ nhìn
tòa nhà ngạo nghễ và sáng rực trong ánh nắng. Những tia phản xạ phát ra
từ nhiều khung cửa kính thủy tinh trong suốt rọi vào làm mắt cô đau
nhói. Cô nghĩ: “Nó cao bao nhiêu nhỉ? Có phải cách mình rất xa hay
không?”
Cố Tiểu Khanh còn đang ngây người, chợt tiếng gõ cửa xe
vang lên kéo cô trở về quay về với thực tại. Cô quay đầu thấy một chàng
trai kéo theo vali đứng cạnh xe, ăn mặc quằn quại như ca sĩ hát nhạc
rock, đầu tóc vuốt keo dựng đứng.
Anh ta rõ ràng là người Trung
Quốc ấy vậy mà nhìn cô tuôn một tràng tiếng Anh, vẻ mặt lo lắng sốt
ruột. Mặc dù Cố Tiểu Khanh trình độ ngoại ngữ xoàng xĩnh nhưng vẫn nghe
ra được vài từ mấu chốt trong cả đoạn tiếng Anh dài và nhanh như gió:
“Đến sân bay, bốn mươi phút.”
Cô cũng đáp lại bằng tiếng Anh: “Ngài muốn đến sân bay trong vòng bốn mươi phút, có đúng không?”
Người kia như bỏ được tảng đá trên lưng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Yes!”
“Ok, get on the car.” Cố Tiểu Khanh trả lời.
Anh ta cong môi cười, quét một tia nhìn đánh giá Cố Tiểu Khanh, đoạn xoay
người mở cửa sau, ném hành lý vào. Rất nhanh, mở cửa ngồi xuống vị trí
cạnh tài xế.
Cố Tiểu Khanh đưa mắt nhìn cao ốc tập đoàn Dụ Long lần cuối rồi khởi động xe chạy đi.
Cô nhận ra vị hành khách này không tin tưởng cô. Xe chạy chưa được bao
lâu, anh ta ngồi bên cạnh liên tục nhấp nhổm không yên, cuối cùng không
nhịn được lại xổ một tràng tiếng Anh.
Cố Tiểu Khanh căng lỗ tai
lên nghe mà chỉ hiểu được hai câu: “Bốn mươi phút. Đến sân bay”. Cô có
chút ngu ngơ nhìn anh ta. Người này lại tiếp tục vừa nói vừa khoa tay
múa chân, mãi Cố Tiểu Khanh mới vỡ lẽ ra, anh ta muốn cô chạy nhanh một
chút.
Cố Tiểu Khanh nói tiếng Anh rất kém, cô cố gắng chắp vá
vài từ đơn giản trả lời anh ta: “Nơi này là nội thành, không thể nhanh,
trên đường cao tốc mới có thể nhanh.”
Nên biết, Cố Tiểu Khanh sẽ không để hành khách này lên xe, trừ phi cô đã chắc chắn có thể đưa anh
ta đến sân bay trong thời gian bốn mươi phút. Đi hết khu thương mại
Thành Nam là đến thị trấn Cổ Ninh, ở đó có một đoạn đường nhỏ dẫn thẳng
ra đường cao tốc đi sân bay. Cố Tiểu Khanh phớt lờ người bên cạnh đang
nói liên tu bất tận, nghĩ thầm: “Tôi mới là đến sớm này, anh chỉ giỏi
làm tôi vướng víu thêm thôi.”
Người kia thấy cô không để ý tới
mình, thở dài thất vọng, quạu quọ móc điện thoại ra tiếp tục oang oang
không ngừng, phỏng chừng anh ta đang phàn nàn với người nào đó.
Ra khỏi khu thương mại, xe quẹo vào một con đường nhỏ. Con đường này không tốt lắm, mặt đường gồ ghề lồi lõm, cứ chạy một đoạn lại làm cho hành
khách ngồi bên cạnh bị xóc nảy. Thỉnh thoảng anh ta lại quay sang nhìn
Cố Tiểu Khanh với ánh mắt hiếu kỳ. Cô đành hứng chịu cái nhìn đó, không
biết làm gì khác hơn ngoài việc đáp lại anh ta bằng ánh mắt xin lỗi.
Vừa qua trạm thu phí đường cao tốc, Cố Tiểu Khanh nhẹ nhàng thở ra, đạp ga phóng về phía trước.
Dọc đường đi, Cố Tiểu Khanh đều vượt qua mặt tất cả những chiếc xe khác
xuất hiện trong tầm nhìn. Cô nắm rõ con đường này như lòng bàn tay, biết chỗ nào có đặt súng bắn tốc độ, biết khi nào cần giảm tốc, khi nào cần
tăng ga. Tốc độ xe như hỏa tiễn bay ra từ bệ phóng, tay lái vô cùng xuất sắc.
Người ngồi bên cạnh mức độ hưng phấn càng lúc càng tăng
theo cấp số nhân, mỗi lần vượt qua được một chiếc xe là một lần hoan hô
huýt sáo, liên tiếp ra dấu với Cố Tiểu Khanh cổ vũ cô nhanh lên, nhanh
nữa lên, cả người còn phối hợp xoay trái xoay phải.
Cuối cùng
còn kém thời gian qui định năm phút, Cố Tiểu Khanh đã về đích tại trước
đại sảnh sân bay. Sau khi dừng xe vững vàng, cô không khỏi vụng trộm thở ra hơi, lẽ ra đã không căng thẳng, chỉ tại người bên cạnh náo loạn.
Trong lúc khách lấy tiền, Cố Tiểu Khanh xuống xe giúp anh ta lấy vali. Anh ta nhận hành lý rồi trả tiền cho cô, lại đánh giá kỹ lưỡng Cố Tiểu Khanh
một lượt từ trên xuống dưới, sau đó kéo hành lý hướng đến phòng chờ.
Cố Tiểu Khanh dõi mắt nhìn theo bóng lưng người kia. Khoảnh khắc chuẩn bị
lên xe, mắt chưa kịp nhìn sang hướng khác, cô vô cùng ngạc nhiên phát
hiện ra anh ta đã xoay người quay trở lại.
Hai người ngăn cách bởi chiếc taxi, anh ta đứng bên kia hỏi Cố Tiểu Khanh: “Tên cô là gì?”
“Hả?” Cố Tiểu Khanh sau một thoáng sững sốt mới nhận ra anh ta đang hỏi tên mình. Cô trả lời máy móc: “Cố Tiểu Khanh.”
“Cố Tiểu Khanh?” Anh ta đọc lại tên cô bằng một kiểu phát âm tiếng Trung khô cứng, gượng gạo.
“Đúng rồi.” Cố Tiểu Khanh nhìn anh ta gật đầu.
Người kia đưa ngón trỏ chỉ vào miệng mình: “Âu, Lâm, Tỷ*. Tên, của tôi.” Anh
ta trẹo trọ nói, giọng điệu còn mang theo chút quái dị, Cố Tiểu Khanh
ngược lại nghe hiểu rõ ràng. Cô thừ người ra trong phút chốc, cái tên ấy quen thuộc biết bao, chỉ khác một chữ.
(*) Tỷ trong ngọc tỷ, ấn vua.
Sau khi nói xong, Âu Lâm Tỷ làm điệu bộ như lái xe rồi giơ ngón tay cái lên: “Cool!”
Cố Tiểu Khanh cười cười, ngại ngùng nói: “Cám ơn.”
Âu Lâm Tỷ nở một nụ cười rộng đến tận mang tai, vẫy vẫy tay với Cố Tiểu Khanh. Lần này xoay người đi thật.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ của ngày hè hôm ấy đều không lưu lại sâu trong trí nhớ của hai người. Thế nên, nhiều năm về sau khi gặp lại, cả hai đều không
nhận ra nhau. Làm sao Âu Lâm Tỷ có thể ngờ rằng, người con gái lái taxi
điêu luyện xuất sắc đó, sẽ khắc vào cuộc đời anh những nỗi đau khó phai
mờ như vậy.
¤¤¤
Hiện Cố Tiểu Khanh đã là sinh viên năm
hai, hơn bảy trăm ngày trên ghế giảng đường yên bình trôi qua. Thời gian đầu, vì yêu thích bài hát trong buổi dạ tiệc nên có nam sinh theo đuổi
cô, đáng tiếc đều bị ngăn chặn bằng câu nói lạnh lùng: “Tôi có bạn trai
rồi.”
Thời gian sau đó cô giữ khư khư thái độ thờ ơ lạnh nhạt
với mọi người, cộng thêm sức học chỉ ở mức trung bình, khả năng thiết kế bình thường đến độ không thể bình thường hơn. Do vậy những cái đuôi vốn chỉ có một chút hiếu kỳ, đương nhiên dần dần lặn mất tăm.
Hai năm, Cố Tiểu Khanh chỉ thân thiết gắn bó với Lý Triết, công việc làm thêm bận rộn mỗi ngày trở thành ham mê đặc biệt của cô.
Cứ thế, đi qua từng ngày bình dị mà bận rộn, Cố Tiểu Khanh bước sang năm thứ ba đại học.
Vào kỳ nghỉ hè năm ba, Cố Tiểu Khanh tiếp tục “làm công” cho ba cô, mỗi
ngày lái xe khắp các nẻo đường. Trung bình mỗi tháng cô kiếm được ba
ngàn tệ, thu nhập cả ba tháng hè không những đủ để trang trải sinh hoạt
phí mà còn dư ra một khoản để gửi ngân hàng tiết kiệm hàng năm. Phải nói rằng, Cố Tiểu Khanh hết sức hài lòng.
Cuối tháng bảy, lại một
ngày nóng rực lửa. Sau một ngày dài chạy xuôi ngược Cố Tiểu Khanh đến
địa điểm giao xe thay ca thì bất ngờ nhận được điện thoại của tài xế làm ca tối gọi đến, nói rằng con họ bị bệnh nên không thể tới.
Cố
Tiểu Khanh nghĩ, bây giờ là giờ tan tầm, dù về nhà cũng chỉ nghỉ ngơi
chứ không làm gì, không bằng cô tranh thủ vài cuốc xe còn có thể kiếm
thêm chút tiền.
Cố Tiểu Khanh trời sinh có đường làm ăn buôn bán thuận lợi, mãi cho đến tám giờ tối chiếc taxi chưa lúc nào vắng khách.
Tám giờ rưỡi, sau khi đưa hành khách đến cổng một tiểu khu, cô chuẩn bị
quay đầu xe về nhà thì một cô gái trẻ ăn mặc hở hang chạy đến ngăn lại.
Cô gái vội vội vàng vàng lên xe, nói địa chỉ một địa điểm giải trí trong
nội thành. Cố Tiểu Khanh nhìn cách ăn mặc và trang điểm cũng đoán được
phần nào công việc của cô ấy, hẳn là “tiểu thư” của hội quán ăn chơi về
đêm nào đó đi làm muộn.
Cố Tiểu Khanh không nói nhiều lời, bình
tĩnh nhấn ga. Được một đoạn đường, ban đầu vì phép lịch sự nên cô không
chú ý đến cô gái ngồi ở ghế sau, trong lúc vô ý nhìn qua kính chiếu hậu
mới phát giác ra điều không ổn.
Cô từ từ tấp xe vào ven đường rồi dừng lại, ngoảnh đầu nhìn cô gái đang cúi gằm mặt, mở lời: “Trần Xuân Huy, có phải cậu không?”
Cô nàng chầm chậm ngẩng đầu lên mang theo ánh mắt sợ hãi, run rẩy nói từng tiếng đứt quãng và hoảng loạn: “Tiểu, Tiểu Khanh, xin cậu, xin cậu,
đừng báo cho nhà trường, ba tớ bị ung thư xương, tớ không còn cách nào
khác!” Vừa hết câu liền òa khóc nức nở.
Cố Tiểu Khanh chưa bao
giờ gặp qua một Trần Xuân Huy lạ lẫm đến thế, ấn tượng của cô về Trần
Xuân Huy là cô gái vùng cao chân chất, mộc mạc, quê mùa. Mấy năm nay
không còn sống ở cao nguyên, khuôn mặt cô nàng luôn được giữ gìn sạch
sẽ, quần áo vẫn giản dị và không hợp thời như xưa, làm chuyện gì cũng
lặng lẽ, dè dặt từng cử chỉ lời nói.
Dưới ánh đèn đường tờ mờ
vàng vọt, Cố Tiểu Khanh trầm lặng nhìn khuôn mặt được tô so điểm phấn
đậm đà của Trần Xuân Huy. Từng dòng lệ mang theo màu đen mascara chảy
ngoằn ngoèo uốn lượn trên đôi gò má trắng như tuyết. Trong mắt Cố Tiểu
Khanh, đó là vẻ đẹp chất chứa thê lương, buồn bã và tuyệt vọng. Có cái
gì đó chặn lại ở lồng ngực làm cô khó chịu, bức bối, khó thở.
Cố Tiểu Khanh thì thầm: “Một đêm cậu có thể kiếm được bao nhiêu?” Trần
Xuân Huy nghe không rõ, dần dần ngừng khóc, nghi hoặc nhìn Cố Tiểu
Khanh.
Cố Tiểu Khanh lại hỏi thêm một lần: “Một đêm cậu có thể kiếm được bao nhiêu?”
Trần Xuân Huy ấp úng, nói lí nhí: “Hôm nào được, bảy, tám trăm, đến một ngàn, bình thường cũng được năm, sáu trăm.”
Cố Tiểu Khanh xoay lưng tìm ví, rút từ bên trong một tờ chi phiếu đồng
thời lục lọi lấy ra toàn bộ số tiền đang mang trên người rồi đưa tất cả
cho Trần Xuân Huy. Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nói: “Trần Xuân Huy,
tớ không giúp được cậu, đây là tiền tớ gửi ngân hàng, trong đó có 12
vạn, mật mã là 565656. Tớ không có tư cách gì để thuyết phục cậu hay yêu cầu cậu đừng làm việc đó, cậu nói mỗi ngày kiếm được nhiều nhất 1000,
vậy thì tớ chỉ mong cậu trong 10 ngày đừng làm nữa. Tớ không có khả năng giúp cậu cả đời, chỉ có chút tiền này cho cậu nghỉ 10 ngày, được
không?”
Trần Xuân Huy lặng người nhìn Cố Tiểu Khanh rồi đột ngột khóc lớn, nắm tay Cố Tiểu Khanh nấc từng tiếng: “Tiểu Khanh, Tiểu
Khanh, tớ, tớ.” Cô nghẹn ngào không nói nên lời.
Đêm đó, Cố Tiểu Khanh chờ Trần Xuân Huy tâm trạng ổn định trở lại rồi chở cô bạn quay
về tiểu khu. Cô ngồi trên xe dõi theo hình ảnh bạn mình lầm lũi bước đi
cho đến khi biến mất trong màn đêm mới lái xe về nhà.
Buổi tối
ngày kế tiếp, sau khi giao ca, Cố Tiểu Khanh một mình ngồi xe đến địa
điểm khu giải trí Trần Xuân Huy nói hôm qua. Cô đứng ở ven đường, mua
một chai nước, uống chậm rãi, mắt nhìn chăm chú vào cánh cổng trước mặt.
Hơn bảy giờ, quả nhiên như cô tiên đoán, Trần Xuân Huy đi vào khu giải trí. Nhìn cô gái trang điểm kỹ lưỡng, nét mặt thản nhiên, Cố Tiểu Khanh mệt
mỏi và chán chường ngồi bệt xuống đất. Cô xòe bàn tay ra xem, mười ngày, dù chỉ để bạn mình có mười ngày được làm người “sạch sẽ”, cô cũng không làm được.
Cố Tiểu Khanh vùi mặt vào đầu gối, nước mắt thấm ướt ống quần.