Kể từ ngày đó, Cố Tiểu Khanh chính thức “bước ra đời”, trở thành con người mới của xã hội hiện đại. Cô làm việc trong một công ty be bé, cầm trong tay tấm danh thiếp in chức vụ “kiến trúc sư” hẳn hoi nhưng có thể tự suy ra thành “nhân viên chạy việc”.
Hàng ngày Cố Tiểu Khanh
tất tả như con thoi, từ gửi fax, đóng dấu, photo tài liệu, tiếp điện
thoại; cho tới đi ngân hàng; đến sở thuế đóng thuế, sang tên. Gọi là
“nhân viên chạy việc” vẫn còn oai, bởi quanh đi quẩn lại rốt cuộc, văn
phòng bụi bặm – cô quét, thuốc lá của Trương Diệu Dương hết – cô mua,
thậm chí quần áo của anh cũng đích thân cô đưa đi giặt.
Cố Tiểu
Khanh đi làm hơn một tháng không thấy công ty nhận vào hợp đồng nào.
Trong khi đó,Từ Hạo ngày ngày đều cặm cụi vẽ vời trên máy tính, sau này
cô mới biết anh ta có mối làm ăn riêng. Trước hành vi đánh lẻ trắng trợn này, Cố Tiểu Khanh không tài nào lý giải được. Dĩ nhiên người ta có lý
do chính đáng: “Biết sao được, tôi còn phải kiếm tiền để sống nữa chứ.
Trương Diệu Dương với tôi là anh em nên tôi chỉ ở đây giúp anh ấy, không lấy tiền lương.” Cố Tiểu Khanh nghe xong nín thinh, cảm thấy thật sự lo lắng cho tương lai của công ty. Cô không muốn nó bị sụp đổ chút nào,
nói gì thì nói, cho dù nó có bé bằng ngón tay, có lộn xộn không quy củ
đi chăng nữa, chí ít nó cũng là công việc đầu tiên của cô.
Trong lúc Cố Tiểu Khanh mỗi ngày lo sợ không biết khi nào tai họa ập đến thì
một hôm Trương Diệu Dương vừa từ bên ngoài trở về đã đi thẳng đến trước
mặt Cố Tiểu Khanh, hỏi: “Cố Tiểu Khanh, cô biết uống rượu không?”
Cố Tiểu Khanh đang photo tài liệu bị hỏi đột ngột không kịp phản ứng. Cô
định thần một lúc mới nói: “Biết uống ạ.” Ai mà không biết uống rượu,
vấn đề là uống nhiều hay ít.
“Có thể uống bao nhiêu?” Trương Diệu Dương hỏi tiếp.
“Dạ khoảng hai chai.”
Trương Diệu Dương liền cau mày, anh tần ngần một chút rồi nói: “Cũng được, cô
chuẩn bị đi, ngày mai đi công tác với tôi.” Nói xong thì anh đi vào
phòng làm việc.
“Dạ? Đi đâu ạ?” Cố Tiểu Khanh ở phía sau hỏi với theo.
“Sơn Đông.” Trương Diệu Dương không ngoảnh lại, vừa đi vừa đáp cụt ngủn.
Cố Tiểu Khanh cùng Trương Diệu Dương hai người trai chưa vợ gái chưa chồng lần đầu tiên đi công tác với nhau, điều này dễ gợi cho người ta ít
nhiều liên tưởng đến một số tình huống lãng mạn. Họ đi bằng xe lửa, điều duy nhất an ủi Cố Tiểu Khanh chính là Trương Diệu Dương mua vé nằm, như vậy trong chuyến đi kéo dài mười tám giờ đồng hồ đằng đẵng cô ít nhất
còn có chỗ ngủ.
Hôm xuất phát họ tập hợp ở công ty trước, sau đó đi chiếc Jeep của Trương Diệu Dương đến nhà ga. Trung Quốc đất chật
người đông, nhà ga chưa bao giờ hết cảnh chen lấn chật chội. Điều thuận
lợi là hành lý hai người không cồng kềnh, quần áo mang theo gọn nhẹ, cho nên dễ dàng lên tàu và tìm được chỗ ngồi.
Vé tàu loại giường
hai tầng trên dưới, Trương Diệu Dương ném hành lý của mình lên giường
dưới rồi hất cằm nói: “Chỗ của cô ở trên.” Nói rồi anh liền lấy máy tính xách tay ra làm việc, không để ý đến Cố Tiểu Khanh.
Cố Tiểu
Khanh không có gì phàn nàn đối với kiểu đối đãi này của Trương Diệu
Dương. Anh không bắt ngồi ghế cứng cô đã cảm ơn ông Trời lắm rồi. Cô
lặng lẽ đặt hành lý lên giường rồi ngoan ngoãn trèo lên.
Rõ ràng Trương Diệu Dương đàn áp Cố Tiểu Khanh mãi đã thành thói quen, thế
nhưng mỗi lần chỉ bảo cô điều gì anh vừa nghiêm khắc lại vừa hòa nhã.
Điều này chứng tỏ, anh rất biết cách dùng người.
Xập xình lắc lư hơn mười giờ đồng hồ, cuối cùng chuyến tàu đã cập bến tại thành phố Tân Châu trực thuộc Sơn Đông khi trời vừa rạng sáng.
Trương Diệu
Dương không khỏi lo lắng vì Tân Châu chỉ có duy nhất một khách sạn bốn
sao còn có phòng. Anh vẫn còn tốt bụng khi đặt một phòng hai gian. Lúc
tạm biệt Trương Diệu Dương căn dặn: “Nếu giờ cô ngủ không được thì để
tôi đem tài liệu cho cô đọc lại. Ngày mai chúng ta sẽ gặp khách hàng, cô nhớ chuẩn bị kỹ một chút.”
Cố Tiểu Khanh yếu ớt trả lời: “Dạ, biết rồi.” Cô nói thầm trong bụng: “Chính vì thế mới ngủ không được.”
Cố Tiểu Khanh vào gian phòng sau, quần áo chưa kịp thay đã lăn ra giường
ngủ mê mệt. Bình thường thần kinh của cô nhạy cực kỳ, không ngủ được
giường lạ, nhưng quãng đường dài ngủ gà gật mơ mơ màng màng trên xe lửa
làm cô choáng váng khó chịu. Cái giường có mặt rất đúng lúc, cô lập tức
ngủ thiếp đi không còn biết gì nữa. Về chuyện tài liệu mà Trương Diệu
Dương nhắc nhở, Cố Tiểu Khanh đã xem qua từ trước. Bảng báo giá cho công ty nọ chính tay cô gửi đi, lúc đó cô cho rằng giá Trương Diệu Dương đưa ra khá cao so với mặt bằng chung. Có điều lần này không biết dùng sách
lược gì khiến đối phương đồng ý hẹn gặp anh đàm phán.
Cố Tiểu
Khanh ngủ một giấc thật thoải mái. Kim giờ vừa chỉ con số chín, Trương
Diệu Dương dựng đầu Cố Tiểu Khanh dậy. Cô rửa mặt cấp tốc, chưa kịp ăn
sáng thì đã bị anh lôi đi gặp khách hàng.
Chuyến công tác đến
Tân Châu lần này không thuận lợi như mong đợi của Trương Diệu Dương. Anh ở đây hai ngày vẫn chưa gặp mặt ông chủ lớn, tiếp đãi họ là người phụ
tá, cũng là người ban đầu liên hệ qua điện thoại. Lúc giao Cố Tiểu Khanh báo giá, anh nghĩ Tân Châu là thành phố nhỏ, công ty Hưng Thành lại
thành lập chưa được bao lâu, hiện tại khai thác xây dựng tòa nhà này là
hạng mục đầu tiên của họ. Vì vậy anh ôm tâm lý cầu may, muốn liều thử
một lần xem sao, không ngờ đối phương lại bằng lòng thương lượng.
Đến nơi, thông qua nhiều phương tiện để thăm dò tình hình xung quanh,
Trương Diệu Dương tìm hiểu được ông chủ lớn còn sở hữu những sản nghiệp
khác, bình thường ông ấy hiếm khi xuất hiện ở Tân Châu, tất cả vấn đề
lớn nhỏ trong công ty đều do người phụ tá quyết định. Tiếp xúc với người này một lúc, Trương Diệu Dương phát hiện hắn ta rất tinh ranh, lời nào
nói ra cũng cẩn thận như nước nhỏ từng giọt, không cho họ câu trả lời
dứt khoát mà chỉ lấp lửng nói ông chủ đi công tác, một mình không thể
quyết định, yêu cầu họ chờ hai ngày sau khi ông chủ trở lại sẽ bàn bạc
thêm. Suốt hai ngày, Trương Diệu Dương dẫn hắn ta đi ăn uống tiệc tùng,
nhưng tuyệt nhiên không đề cập đến việc chính.
Ngày qua ngày,
Trương Diệu Dương sốt ruột như ngồi trên đống than, dù sao cũng không
thể cứ mãi ở đây tiêu tiền hoang phí, chuyện như vậy anh thấy không cam
lòng. Giữa trưa hôm nay, sau khi tiễn vị tổ tông say rượu tới nỗi mặt
mày đỏ ửng đi ra từ khách sạn, anh không nhịn được nữa, điên tiết vung
chân vào bậc thềm, rồi tức giận quay sang bên cạnh hỏi Cố Tiểu Khanh:
“Cô nói xem, chuyện quái gì vậy?”
Hỏi vậy thôi chứ thật ra
Trương Diệu Dương không mong Cố Tiểu Khanh trả lời. Hai hôm nay cô giao
thiệp khá uyển chuyển, tuy không phải hiền lành khờ khạo, nhưng cũng
chưa thể xem là thông minh sắc bén. Giờ phút này anh chỉ muốn tìm một
người để xả bớt cơn giận.
Cố Tiểu Khanh ngập ngừng một lúc lâu
cuối cùng buộc lòng phải nói ra: “Sếp này, tôi thấy mặc dù ông chủ lớn
của công ty họ không ở đây nhưng người này hoàn toàn có thể tự mình
quyết định. Anh ta không ngốc đâu, thời buổi bây giờ dễ kiếm thông tin,
cố kéo dài như vậy chắc chắn là đang dọ giá chỗ khác.”
Cố Tiểu Khanh đứng thẳng lưng, nói tiếp: “Có điều, ai chẳng muốn tư lợi.
Anh ta không phải người chi tiền mà công ty nhỏ như vậy chế độ đãi ngộ
nhất định còn thiếu sót. Đợi ký hợp đồng xong, sau khi đối phương chuyển khoản, anh có thể cho anh ta tiền hoa hồng.”
Trương Diệu Dương nhìn thẳng Cố Tiểu Khanh: “Mấy ngày nay tôi đã nói bóng nói gió, có thấy hắn ta phản ứng gì đâu?”
“Tôi đoán anh ta sợ làm lộ liễu sẽ khó giải trình với bên kia chuyện tiền
trong tài khoản. Hai hôm nay anh ta cương quyết không mở miệng ra giá là vì có ý đồ khác, tôi thấy hình như anh ta có hứng thú với di động của
anh đấy.”
Anh chàng Trương Diệu Dương rất chịu chơi khi bản thân mình không dư giả gì mà vẫn xài Iphone. Lúc ấy Iphone mới ra mắt ở Mỹ,
trên thị trường Trung Quốc chưa lưu thông chính thức mà chỉ có con đường buôn lậu bằng đường thủy. Thời điểm đó, một chiếc Iphone được hét giá
hơn một vạn.
Trương Diệu Dương lấy điện thoại di động ra nhìn
nhìn, nói: “Vậy làm sao bây giờ? Loại này chợ trời đâu có bán? Hay là
tôi đưa điện thoại của tôi cho hắn?”
Cố Tiểu Khanh cúi đầu nhỏ giọng: “Nơi này thì không có nhưng Tế Nam thì có.”
Trương Diệu Dương không nói gì, cúi xuống thấy Cố Tiểu Khanh đang dùng chân cọ cọ trên mặt đất.
Cố Tiểu Khanh không nghe thấy Trương Diệu Dương lên tiếng, ngẩng đầu nhìn
anh, thấy anh chần chừ muốn nói gì đó lại thôi. Đối điện với ánh mắt
trông đợi kia, cô hạ quyết tâm, nói: “Để tôi đi, nếu buổi tối có chuyến
xe sớm, tôi sẽ về ngay ngày mai.”
Quả nhiên ngày hôm sau khi mặt trời vừa đứng bóng, Cố Tiểu Khanh đem một chiếc Iphone mới tinh giao
cho Trương Diệu Dương. Lúc đó ở đại sảnh khách sạn, sắc mặt cô tái xanh, đôi mắt gấu trúc thâm quầng, mệt lả nhìn Trương Diệu Dương cười cười.
Cầm điện thoại trên tay, Trương Diệu Dương lặng thinh không nói nên lời, cô gái nhỏ trước mặt anh tựa như một điều kỳ bí. Trước Cố Tiểu Khanh anh
đã gặp qua nhiều cô nàng trẻ tuổi, tất cả bọn họ chưa đến ba ngày đã lặn không sủi tăm. Lúc nghe Cố Tiểu Khanh nói có hộ khẩu ở thành phố, anh
đinh ninh cô chỉ cố gắng được vài ngày là cùng. Nhưng thật bất ngờ, cô
gái trẻ này dưới sự đàn áp của anh không những có thể bám trụ đến bây
giờ mà còn làm được những việc ngoài sức tưởng tượng.
Anh biết
Cố Tiểu Khanh ngồi ôtô đường dài đi Tế Nam. Một cô gái đêm hôm khuya
khoắt đơn thân độc mã trên chuyến xe, sẽ nguy hiểm đến thế nào đây? Cô
ấy nhất định cả đêm không chợp mắt, lặn lội trong thành phố xa lạ để hỏi thăm nơi bán điện thoại rồi sau đó vội vàng ngồi xe mấy tiếng đồng hồ
trở về. Tất cả lần lượt hiện lên trong đầu anh.
Có cái gì đó xáo trộn trong lòng anh, lần đầu tiên ánh mắt anh dừng lại nơi Cố Tiểu
Khanh lâu hơn bình thường. Mái tóc ngắn ngủn, gương mặt sạch sẽ, ngũ
quan không có gì đặc sắc ngoài đôi mắt nổi bật với đồng tử đen sẩm ánh
lên nét kiên định. Nhìn vào đôi mắt ấy, anh chắc chắn có điều đặc biệt
quí giá ẩn sâu bên trong con người cô.
Trương Diệu Dương cuối
cùng đã ký xong hợp đồng với cái giá hợp lý, có điều không thu được món
lãi kếch sù như anh mong muốn. Tuy rằng tiếc nuối nhưng tốt xấu gì cũng
là hạng mục đầu tiên của công ty nên được an ủi phần nào.
Trên
chuyến tàu trở về, Trương Diệu Dương hỏi Cố Tiểu Khanh: “Cô hãy nói thật cho tôi biết đi, tại sao cô phải ở lại công ty của tôi?”
Cố Tiểu Khanh ngập ngừng nói: “Vì công ty anh phù hợp với ngành tôi học.”
Trương Diệu Dương cười hỏi lại: “Cô ở chỗ tôi có được làm việc đúng chuyên môn đâu?”
Cố Tiểu Khanh cười hiền rồi đáp: “Sớm muộn gì anh cũng giao cho tôi bản vẽ mà.”
Trương Diệu Dương bật cười ha hả. Cười đã đời, anh nghiêm túc nhìn Cố Tiểu
Khanh: “Sau này chịu khó đi theo tôi, tôi cam đoan sẽ giao bản vẽ cho
cô.”
Không biết có phải vì câu nói này hay không, từ đó về sau
Cố Tiểu Khanh và Trương Diệu Dương thật sự đồng cam cộng khổ. Cứ thế,
vất vả ba năm liên tục. Ba năm đó, có thể nói Cố Tiểu Khanh không đứng
bên lề mà là cùng Trương Diệu Dương kề vai sát cánh một đường tiến thẳng về phía trước.
Những ngày đầu mở công ty, Trương Diệu Dương gặp vô số trở ngại. Giai đoạn khó khăn lên đến đỉnh điểm, ba tháng liền
không trả lương cho Cố Tiểu Khanh. Về sau Từ Hạo chịu không thấu nên đã
bỏ đi, công ty chỉ còn lại hai người bọn họ. Có khi Trương Diệu Dương
không còn tiền chiêu đãi khách hàng nên đã vay Cố Tiểu Khanh. Sau lại
đến Cố Tiểu Khanh rỗng túi, cô phải lái taxi cho ba, số tiền kiếm được
phần lớn dùng vào việc trợ giúp Trương Diệu Dương.
Trương Diệu
Dương không phải là người dễ khuất phục, cho dù lâm vào hoàn cảnh khó
khăn, khái niệm “buông tay đầu hàng” chưa từng xuất hiện trong từ điển
của anh. Ngay cả chuyện đưa tay mượn tiền phụ nữ anh cũng không thấy
đáng sợ. Đối với Cố Tiểu Khanh, anh nghĩ nếu cô là vợ của mình, họ chính là điển hình cho đôi vợ chồng nắm tay nhau vượt qua hoạn nạn gian khổ
để gây dựng sự nghiệp như những chuyện xưa tích cũ. Đáng tiếc, giữa Cố
Tiểu Khanh và anh không có mối liên hệ tình cảm nào, nếu có, họa chăng
chỉ là thứ tình cảm mờ nhạt giữa cấp trên và cấp dưới.
¤¤¤
Thành phố C. Ba năm sau.
Thành phố này chưa giây phút nào thật sự yên tĩnh. Trời vừa rạng sáng, những
góc quán bar đủ loại sắc màu đã hoạt động ồn ào náo nhiệt. Còn Cố Tiểu
Khanh, cô đang ngủ say sưa trong căn hộ mới thuê ở Thành Nam.
Cả ngày hôm nay Cố Tiểu Khanh tất bật từ sáng đến tối. Công ty của Trương
Diệu Dương đã qua cái thời còn nằm lọt thỏm trong khu phố cũ kỹ với bộ
dáng bần hàn, túng quẫn.
Bây giờ Trương Diệu Dương đã đổi tên
công ty thành “Công ty Thiết kế và Kiến trúc – Hưng Thành Studio”, địa
điểm dời từ phố cổ sang Thành Nam, văn phòng làm việc từ hai người nay
đã phát triển lên đến hơn bốn mươi nhân viên, nghiễm nhiên trở thành một doanh nghiệp cỡ trung.
Cố Tiểu Khanh bây giờ là trưởng bộ phận
thiết kế có hơn mười nhà thiết kế dưới quyền, hiện thời doanh số nghiệp
vụ bộ phận cô đạt được tốt nhất trong quý này. Cô bận rộn đến khi trời
tối mịt mới về nhà, đang mê man thì điện thoại gọi đến phá vỡ giấc ngủ.
Cố Tiểu Khanh trở mình, vùi đầu vào nệm, điện thoại vẫn ngoan cố vang lên. Cô miễn cưỡng ngồi dậy, lấy tay vuốt mặt rồi mở điện thoại.
Âm thanh trong điện thoại ồn ào hỗn tạp, một giọng nam dễ nghe cất lên: “Cô là Cố Tiểu Khanh phải không?”
“Tôi đây, có chuyện gì không?”
“Trương Diệu Dương ở chỗ tôi say túy lúy rồi, cô đến đón anh ta đi.”
“Anh ấy đang ở đâu?”
“Ngân Sắc Đế Quốc, đường Nghênh Tân, cô tới là thấy liền.”
“Được, tôi biết rồi, nửa tiếng nữa tôi đến.”
Kết thúc cuộc điện thoại, Cố Tiểu Khanh bình tĩnh cúp máy, thở dài xuống
giường thay quần áo. Thật tình không đếm xuể đây là lần thứ mấy đi đón
Trương Diệu Dương ở quán bar.
Mọi người đều nói dạo này sếp xem
nhân viên nam nữ như nhau, mà nhân viên nam có khi còn bị sếp bóc lột
như trâu bò. Cố Tiểu Khanh không biết Trương Diệu Dương có bóc lột nhân
viên nam như trâu bò hay không, chỉ thấy anh đang vắt kiệt sức lực của
chính bản thân mình. Mấy năm nay Trương Diệu Dương đã kéo về nhiều case
nhỏ cho công ty nhờ vào những cơn say mèm như vậy. Những ngày công ty
còn tập tễnh bước đi, đôi khi cô vẫn cùng Trương Diệu Dương đi uống rượu xã giao, thời buổi bây giờ chuyện đàm phán kinh doanh phải nằm gục trên bàn rượu mới thành công. Tôi luyện vài năm, thế giới rượu bia đã trở
nên quen thuộc với cô.
Cố Tiểu Khanh tìm thấy chìa khóa xe trên
tủ giày, nghĩ đến công việc ngày mai không tránh khỏi thầm thở dài. Cô
cố cắn răng giữ tinh thần rồi mở cửa phòng rời đi.