Cửu U Huyền bị Hàn Dạ Minh kéo tới một ngọn núi phía không xa kinh thành Vũ Quốc
Đến đỉnh núi bị bao phủ toàn mây trắng, hắn mới dừng lại, buông tay nàng ra
Vừa được giải thoát, nàng liền ly hắn xa ba mét, ánh mắt hiện lên sự chán ghét
Hàn Dạ Minh nhíu mày. Hắn khiến nàng chán ghét như vậy sao?
“ Ngươi đưa bổn quân tới đây làm gì?”
Nàng nhìn xung quanh, nơi này ngoài mây y và vài cái cây đại thụ to lớn ra thì chẳng có gì
Hắn không trả lời câu hỏi của nàng mà thậm trí hỏi ngược lại
“ Tiểu Hoàng là ai?”
Gương của Cửu U Huyền thoáng chốc trở lên âm trầm, lạnh lẽo đến đáng sợ, trong ánh mắt xuất hiện tia tự trách nhưng cũng nhanh chóng biến mất thay thế bằng ánh mắt đầy sát khí và băng lãnh nhìn chằm chằm vào Hàn Dạ Minh
Cửu Tinh phiến xuất hiện trên tay, linh hoạt hướng tới hắn. Linh lực bao quanh, đặc biệt là băng hệ khiến cho xung quanh đã lãnh lại càng thêm lãnh
Hàn Dạ Minh nhíu mày, người đó có thể khiến cho nàng phản ứng mãnh liệt khi nhắc đến như vậy sao?
Hai người bắt đầu giao đấu. Cửu U Huyền dùng mười phần linh lực, ra toàn là sát chiêu, như đang muốn giết chết Hàn Dạ Minh vậy. Nếu không phải hiện tại tu vi hắn so với nàng cao, chỉ sợ ngay cả một chiêu cũng đỡ không nổi rồi
Còn Hàn Dạ Minh, hắn không tấn công chỉ thủ, đơn giản là hắn không muốn làm nàng bị thương
Biết nàng tâm trạng không tốt, nên đành phải cố gắng xoa dịu nàng
“ Hôm qua, nàng luôn miệng gọi “ Tiểu Hoàng “, ta chỉ là tò mò nên mới hỏi. Nếu nàng không muốn, ta cũng không ép!”
Từ “ bổn đế “ thành “ ta “, từ “ ngươi “ thành “ nàng “, trong giọng nói còn có sự ôn nhu hiếm có. Ngay cả chính bản thân Hàn Dạ Minh cũng không biết vì sao mình lại như vậy
Hắn phát hiện, càng ngày hắn càng quan tâm tới chuyện của nàng
Cửu U Huyền cũng đoán ra vì sao hắn biết tới Tiểu Hoàng rồi, nên cũng nhanh chóng bình ổn cảm xúc lại. Nhưng còn về cách xưng hô đã thay đổi của Hàn Dạ Minh thì nàng không để ý mấy nên sự ôn nhu vừa rồi nàng cũng không phát hiện ra
“ Xin lỗi, ta không thích người khác nhắc tới!”
“ Hắn rất quan trọng đối với nàng sao?”
Miệng thì nói là không muốn nhưng vẫn hỏi
“ Ừ!”
Nàng ảm đạm trả lời. Hàn Dạ Minh nghe được câu trả lời trong lòng càng khó chịu
“ Hắn là người trong lòng của nàng sao?”
Cửu U Huyền đưa ánh mắt như đang nhìn sinh vật là cho hắn. Quay lưng bỏ đi chỉ để lại một câu
“ Chuyện này liên quan ngươi chắc!”
Sắc mặt Hàn Dạ Minh càng trở lên âm lãnh. Không trả lời câu hỏi của hắn nghĩa là không phủ định
Ngay sau khi, nàng vừa rời đi, một ngọn núi gần đó liền bị huỷ. Là ai làm không cần đoán cũng biết
Mà thôi mặc kệ, liên quan gì tới nàng đâu chứ!
Một nơi nào đó
Một thiếu niên khoảng hơn hai mươi tuổi, thân mặc bạch y. Nếu nói Hàn Dạ Minh là yêu nghiệt băng lãnh lệnh người chớ gần, lãnh huyết như tử thần, khát máu như tu la, thì hắn dịu dàng, âm áp như ánh nắng ban mai, đẹp như trích tiên. Môi mỏng của hắn hơi hé mở, đang nói điều gì đó
“ A Huyền, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi. Không biết A Huyền đã lớn thế nào rồi? Chắc là đã thành một cô nương xinh đẹp rồi! Khi chúng ta gặp lại, không biết A Huyền có vui không?”
Trong tâm trí của hắn, những hình ảnh đẹp đẽ của quá khứ ùa về
Tiểu hài tử dung mạo khuynh thành, đang đùa nghịch dưới cây hoa đào già