Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 63: Chương 63




Bởi vì Tiết Nhị Trụ nên Dư Lộ không muốn đi lấy nước nữa. Số nước lúc nãy cũng đủ cho cô và Tôn Vân Hạo dùng trong hai ngày rồi.

Đóng cửa rồi cài then lại, Dư Lộ vẫn thấy hơi bực bội. Ở nông thôn thật ra cũng có chỗ xấu có chỗ tốt. Tiết Nhị Trụ cũng tốt đấy, nhưng trở mặt cũng rất nhanh. Cô còn chưa hiểu rõ liền đã đắc tội với người khác?

Nhưng mà biết sao được giờ, mấy chuyện kiểu này không thể đồng ý, cùng lắm thì sau này không gặp nhau là được.

Gần trưa, Dư Lộ lấy rau cải trắng ra định làm bữa trưa. Đồ ăn ở nông thôn thiếu thốn, dù có cho cô một thân thể khỏe mạnh để ăn mọi thứ thì cũng không ăn được. Cũng may lần trước dự trữ không ít mỡ heo nên mùi vị cũng không tệ lắm.

Lúc đầu cô còn định đi mua hai miếng đậu hũ, nhưng vì chuyện của Tiết Nhị Trụ làm cô cũng lười đi. Trong nhà còn chút bột, có thể đánh với trứng gà làm bánh bột chiên. Dù tay nghề của cô không tốt lắm nhưng bánh bột chiên thì vẫn làm được.

Đang làm bột thì nghe có người gõ cửa, tay Dư Lộ dính bột nên không tiện mở cửa, Tôn Vân Hạo vẫn im lặng từ lúc thấy Tiết Nhị Trụ mở miệng.

”Đệ đi mở cửa!” Nói xong liền xoay người chạy đi.

Người tới không chỉ mỗi mẹ Tưởng Nhị Nữu, Tưởng Ngọc Mai cũng đi theo. Không biết nàng ấy đến vì chuyện gì, chỉ nhìn mẹ Tưởng Nhị Nữu một cái liền kéo Tôn Vân Hạo ngồi một bên ăn vặt.

Cũng không phải món gì ngon. Vì vào đông, người cũng rảnh rỗi nên Tưởng Đại Sơn xào ít đậu tương. Tưởng Ngọc Mai qua đây chơi, tiện thể mang qua một ít ngồi tán gẫu với Tôn Vân Hạo.

Mẹ Tưởng Nhị Nữu vào nhà xong cũng không khách khí, trực tiếp lấy cái ghế nhỏ ngồi cạnh lò bếp, nhìn Dư Lộ từ trên xuống dưới mấy lần.

Dư Lộ bị bà nhìn đến sởn da gà, cười nói: “Tưởng đại tẩu, lúc này qua nhà ta có việc gì không?”

Mẹ Tưởng Nhị Nữu cũng không tránh Tưởng Ngọc Mai và Tôn Vân Hạo, cười nói: “Lục nương tử, ta đến để chúc mừng cô này!”

Chúc mừng? Cô có tin vui gì để chúc mừng chứ? Dư Lộ nhìn bà cười đến nỗi không thấy mặt trời, trong lòng bỗng cảm thấy bất an.

Quả nhiên, mẹ Tưởng Nhị Nữu nói: “Mặc dù Lục nương tử không hay ra khỏi cửa nhưng vẫn biết chuyện nhà ta có khách quý đến đúng không? Nói thật với cô nhé, khách quý nhà ta có tiền lắm đấy. Mặc tơ lụa, ăn sơn hào hải vị, tiền mang trên người đều là bạc cả. Vô tình, khách quý thấy cô, cũng không chê việc cô là quả phụ có thêm đứa nhỏ, cũng không chê cô vừa gầy vừa đen, nguyện ý nạp cô làm thiếp đấy!”

Tay đang nhào bột của Dư Lộ dừng lại.

Đây là vận đào hoa nát gì vậy. Một cái Tiết Nhị Trụ nói trở mặt liền trở mặt, một cái làm thấp cô trước rồi lại tìm cô làm thiếp, đều không phải thứ tốt gì, sao cô lại gặp phải cả hai thế này.

Chỉ là cô vẫn biết một ít việc đối nhân xử thế, mẹ Tưởng Nhị Nữu tìm tới cửa để nói những lời này đều vì có lòng tốt, chỉ sợ lòng bà ấy còn nghĩ cô gặp may ấy chứ. Cho nên dù cô không thích cũng không thể lộ ra mặt được.

Dư Lộ nén giận, nói: “Vậy thì cảm ơn Tưởng đại tẩu quá. Chẳng qua lúc trượng phu ta chết, ta đã quyết định phải thủ tiết ít nhất là ba năm cho chàng ấy. Với cả ta còn có Vân Hạo nữa, ta lo người khác đối xử không tốt với thằng bé nên trước khi thằng bé có thể tự nuôi mình, ta không định tái giá đâu.”

Bây giờ Tôn Vân Hạo mới có bảy tuổi. Dù đứa nhỏ ở nông thôn có hiểu chuyện sớm, biết làm việc sớm thì cũng phải mười bốn mười lăm tuổi mới trưởng thành. Vậy chẳng phải là cần bảy, tám năm nữa?

Mẹ Tưởng Nhị Nữu cảm thấy Dư Lộ thật không biết điều. Có thể làm vợ bé của khách quý thì không thích làm, cứ phải thủ tiết mới chịu. Một nữ nhân gầy yếu đi lấy nước cũng khó khăn, huống hồ còn phải nuôi mình với con nhỏ nữa. Cho dù trong tay có chút tiền thì sao chứ. Ở Đào Hoa Thôn, một quả phụ trẻ tuổi như vậy, không biết bị bao nhiêu nam nhân độc thân dòm ngó nữa.

Chỉ là không đợi bà khuyên, Tôn Vân Hạo đã ném toàn bộ đậu tương lên người bà, chạy đến trước mặt Dư Lộ, dang hai tay ra và tức giận hét: “Mẹ ta không gả ai hết. Mẹ ta đã đồng ý với ta rồi! Ngươi đi đi, đồ xấu xa này, ngươi mau đi khỏi nhà ta đi!”

Mẹ Tưởng Nhị Nữu kinh sợ đứng dậy, nhưng cũng không thể so đo với một đứa bé được, đành cười ngượng ngùng nói với Dư Lộ: “Ta nói này Lục nương tử, cô cũng suy nghĩ chút đi, ta thực sự...”

Không biết Tưởng Ngọc Mai đứng sau Tôn Vân Hạo từ lúc nào. Nàng lặng lẽ đưa cho cậu nhóc ít đậu tương. Tôn Vân Hạo nhận lấy, ném vào mặt mẹ Tưởng Nhị Nữu. Vừa ném, cậu vừa khóc: “Đồ xấu, đồ xấu! Đi mau, đi nhanh lên, đừng đứng ở nhà ta! Nương không gả, hức hức, mẹ ta không gả cho ai hết!”

Căn bản là Tôn Vân Hạo đang giả vờ, chỉ có sấm mà không có mưa. Dư Lộ sợ mẹ Tưởng Nhị Nữu phát hiện, vội vàng ôm Tôn Vân Hạo vào lòng rồi cười áy náy nhìn bà đi ra ngoài.

Đợi người đi rồi, Tưởng Ngọc Mai liền cười hì hì đi ra khóa trái cửa lại, lúc quay lại liền giơ ngón tay cái lên với Tôn Vân Hạo, “Được! Tiểu Vân Hạo, đệ đúng là được lắm!”

Tôn Vân Hạo đã là tiểu nam tử hán bảy tuổi, cậu ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu nhặt đậu tương lên, trong miệng còn lẩm bẩm: “Chỉ là đáng tiếc cho mấy hạt đậu tương này.”

Tưởng Ngọc Mai cười kéo tay cậu, sờ sờ túi, móc ra hai nắm kín đáo đưa cho Tôn Vân Hạo.

Dư Lộ sờ đầu cậu, gọi cậu ra ngoài ăn rồi mới hỏi Tưởng Ngọc Mai, “Ta thấy hình như muội có chuyện muốn nói?”

Tưởng Ngọc Mai tiến lên giúp Dư Lộ nhóm lửa, nói: “Là đại ca muội. Huynh ấy bảo thấy Tiết Nhị Trụ theo tỷ đi lấy nước, sợ tỷ có chuyện nên kêu muội qua coi.”

Nhà Tưởng Ngọc Mai và Tôn Vân Hạo cho Dư Lộ rất nhiều ấm áp. Cô vội cười nói: “Không có chuyện gì đâu. Hắn chỉ tiện đường thôi, ta đã cảm ơn hắn rồi.”

Tính Tưởng Ngọc Mai cũng thẳng thắn, nàng nói: “Không có là tốt rồi. Nhưng mà Lục tỷ tỷ, sau này tỷ đừng tiếp xúc nhiều và nhà đấy. Người nhà đó đều không phải người tốt đâu.”

Nếu là hàng xóm, không qua lại nhiều cũng không được. Biết rõ tính người ta mới biết nên dùng thái độ gì để đối đãi, Dư Lộ hỏi Tưởng Ngọc Mai về chuyện của Tiết gia.

Tưởng Ngọc Mai cũng không giấu diếm, không chỉ giới thiệu hết già trẻ lớn bé của Tiết gia cho Dư Lộ mà còn kể việc Tiết Xảo Nhi Tiết gia muốn gả cho Tưởng Ngọc Đào và việc Tiết Tam Trụ muốn cưới nàng ấy.

Dư Lộ trợn mắt há mồm, Tưởng Ngọc Mai mới mười một tuổi thôi đấy! Người thì mới cao đến vai cô, còn có khuôn mặt con nít, trông càng nhỏ hơn tuổi nữa, thân thể cũng chưa phát dục. Cho dù ở cổ đại nữ tử phải lập gia đình sớm, nhưng Tiết gia cũng quá...

Tưởng Ngọc Mai tức giận nói: “Tỷ biết người nhà họ xấu đến mức nào chưa? Nhất là cái người Tiết Xảo Nhi kia kìa, trước mặt đại ca muội thì thùy mị nết na bao nhiêu, lúc không có ai thì bày cái mặt lạnh ra cho muội, nhìn ghét chết! Cho nên, Lục tỷ tỷ, tỷ đừng qua lại nhiều với cái gia đình đó, cho đỡ bị tính kế, phải biết Nhị ca và Tam ca của Tiết Xảo Nhi đều chưa lấy vợ đâu!”

Dư Lộ gật đầu liên tục, xem ra lúc nãy cô làm vậy là đúng.

Mẹ Tưởng Nhị Nữu thở phì phì trở về nhà, thấy Tiêu Duệ liền kể khổ: “Ài, đại gia à, ngài không biết chứ cái Lục nương tử kia quá không biết điều luôn ấy!”

Tiêu Duệ nghe lời này, trong mắt hiện lên ý cười, “Ồ? Sao lại nói vậy?”

”Nàng nói nàng không muốn gả! Ngài nói xem, ngài có điều kiện tốt như vậy, nàng còn không chịu gả, có phải quá không biết điều hay không?” Mẹ Tưởng Nhị Nữu tức giận nói: “Không chỉ có nàng ta không chịu gả, cái đứa con trai của nàng ấy nữa, càng đáng ghét hơn cơ. Ta chỉ đứng đấy nói có một tí mà đã bị thằng nhóc đó ném mấy chục hạt đậu, còn gào khóc đòi đuổi ta đi nữa chứ!”

Không chịu gả, đương nhiên nàng không chịu gả rồi.

Ngày xưa, làm tiểu thiếp của Vương gia còn không muốn, huống chi làm tiểu thiếp của một khách quý không biết từ đâu tới, sao có thể lọt vào mắt xanh của nàng được.

Mẹ Tưởng Nhị Nữu thấy Tiêu Duệ không giống như đang tức, đánh bạo nói: “Đại gia, nếu ta nói, bộ dạng Lục nương tử cũng bình thường, lại còn lại quả phụ có đứa nhỏ, nếu ngài muốn tìm một tiểu thiếp dễ sinh, thật ra Đại Nữu nhà ta cũng không tệ lắm đâu.” Bà khoa tay múa chân: “Cái mông lớn thế này này, tuyệt đối có thể sinh con cho ngài được! Nếu ngài vẫn không chấm thì còn có Nhị Nữu nha. Tuy tuổi nhỏ chút, nhưng ngài mang về nuôi mấy năm là có thể sinh con trai được!”

Minh Nguyệt đứng bên cạnh Tiêu Duệ, nghe bà mèo khen mèo dài đuôi như vậy, nhịn không được bật cười.

Tiêu Duệ nhức đầu muốn đá bay mẹ Tưởng Nhị Nữu, nghe tiếng cười bèn quay đầu liếc Minh Nguyệt một cái rồi lạnh lùng nói với mẹ Tưởng Nhị Nữu: “Ta chỉ muốn vị Lục nương tử này, bà giúp ta nghĩ cách. Dùng cách nào cũng được, chỉ cần làm cho nàng ta đồng ý đi theo ta, ta liền thưởng cho bà một trăm lạng bạc!”

Một trăm lạng bạc!

Mẹ Tưởng Nhị Nữu há to miệng, vội vàng gật đầu lia lịa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.