Tinh Ngự

Chương 146: Q.3 - Chương 146: Ai Nói Nữ Tử Không Được Làm Vua?




- Nghỉ ngơi một chút đi.

Lăng Phong đưa Hoàng Phủ Vân về doanh trướng, dịu dàng căn dặn.

Hoàng Phủ Vân lộ vẻ do dự, nhẹ giọng nói:

- Sư thúc, người có thể ở lại đây với ta không?

Lăng Phong nghĩ đêm nay Hoàng Phủ Vân vừa phải trải qua sợ hãi cực độ, bây giờ có tâm lý e dè cũng là chuyện bình thường nên gật đầu đồng ý:

- Được.

Rồi hắn quay sang, nói với bọn Kiều Kiều:

- Mọi người cứ về trước, có ta ở lại đây chăm sóc là được rồi.

Mọi người mặc dù bụng đầy nghi hoặc nhưng Lăng Phong đã nói thế nên cả Kiều Kiều ngang bướng cũng không dám phản đối. Nhất là sau khi chứng kiến trạng thái dị dạng của Lăng Phong, mọi người càng có phần nể sợ hắn hơn.

Đợi đến khi mọi người đi khỏi, Hoàng Phủ Vân mới đỏ mặt, lí nhí:

- Sư thúc, phiền người quay mặt sang hướng khác.

Lăng Phong thấy cô quấn chặt lấy áo khoác của mình, nhất thời nhớ ra cảnh tượng trong rừng, không khỏi ngượng ngùng quay mặt. Hắn đang tự trách bản thân, nếu như hắn để ý hơn có lẽ hắn đã nhận ra rất nhiều manh mối từ trên người Hoàng Phủ Vân. Ví dụ như chuyện tại sao cô không chịu nghỉ ngơi cùng một doanh trướng với mọi người, ví dụ như chuyện tại sao cô luôn có một thần thái mềm mại. Nhưng ai có thể ngờ người kế thừa Tinh Lam Công Quốc lại là nữ nhân? Người bình thường nếu như có hoài nghi, nghĩ đến thân phận của Hoàng Phủ Vân cũng sẽ lập tức gạt bỏ ngay ý nghĩ vớ vẩn đó.

Sau lưng truyền đến những âm thanh sột soạt, một lúc sau, Hoàng Phủ Vân nói:

- Sư thúc, có thể quay lại được rồi.

Lăng Phong thấy Hoàng Phủ Vân đã thay xong một bộ quần áo sạch sẽ khác, nhất thời chưa biết nên nói gì. Hắn biết chuyện đêm nay đối với Hoàng Phủ Vân là một sự đả kích quá lớn. Nhưng Lăng Phong không giỏi an ủi người khác, không khí trong doanh trướng nhất thời rơi vào im lặng.

- Ngủ một lát đi.

Một lúc sau, Lăng Phong mới thốt ra được một câu.

Hoàng Phủ Vân gật gật đầu, nhìn Lăng Phong chờ đợi:

- Sư thúc, người có ở bên cạnh canh chừng cho ta không?

Hàng mi dài khẽ run run, cho thấy chủ nhân của nó đang mất bình tĩnh cực độ. Làn da trắng ngần như ngọc càng khiến cả người nàng trở nên yếu đuối, mong manh như cánh hoa nhỏ bé trong gió bão.

Lăng Phong thấy không đành lòng, gật đầu đáp ứng:

- Yên tâm ngủ đi, ta sẽ không rời khỏi doanh trướng này nửa bước đâu.

- Ừm.

Nghe Lăng Phong nói vậy, Hoàng Phủ Vân mới mỉm cười yên tâm, chui vào túi ngủ. Cảm nhận được khí tức của Lăng Phong đang ở bên mình, những sợ hãi bất an trong lòng cô mới từ từ dịu xuống, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.

Thấy cuối cùng cô cũng đi vào giấc ngủ Lăng Phong mới dám thở dài. Chuyện xảy ra đêm nay là một sự đả kích quá lớn đối với hắn. Hoàng Phủ Vân là nữ nhi, trong lúc kịch chiến bản thân tấn cấp lên thất tinh, cự linh linh kĩ quỷ dị của Từ Kỳ Phong. Mỗi một sự kiện đều khiến người ta không biết phải làm sao. May mà Lăng Phong từ nhỏ đã được rèn luyện trong gian khổ, tâm trí cứng cỏi hơn hẳn người thường nên mức độ này hắn vẫn chịu đựng được.

Xếp bằng an tọa, Lăng Phong cẩn thận sắp xếp lại từng sự việc. Biến hóa ảnh hưởng trực tiếp đến hắn nhất có lẽ là việc chân lực tu vi tấn cấp thất tinh. Bây giờ Lăng Phong có thể cảm nhận rõ ràng từng huyết quản trong cơ thể mình chỉ với một ý niệm. Nói theo thốn kích quyết nghĩa là đã có thể dễ dàng thi triển thất thốn kích! Nhưng lực công kích này đối với hắn chưa phải là lớn, bởi vì Lăng Phong vẫn chưa thể tiến hành dung hòa thất thốn kích với cực đạo ba. Bây giờ hắn mới chỉ dung hòa lục thốn kích với cực đạo ba tạo thành cực thốn kính.

Nhưng Lăng Phong tin rằng sau một thời gian nữa bản thân có thể hoàn thành khảo nghiệm này. Đến lúc đó thực lực của hắn sẽ lại có một bước nhảy vọt!

Một phát hiện làm cho hắn ngạc nhiên nữa là bức linh của Từ Kỳ Phong. Thiên phú linh kĩ mà loại cự linh kì lạ này đúng là không thể tưởng tượng được. Nếu như cự linh đó được sinh ra từ linh hồn mà linh hồn uy áp có kì hiệu với linh hồn thì Lăng Phong đã chẳng thể giải quyết hắn dễ dàng đến vậy.

Cố Quỳnh có nói Từ Kỳ Phong đến từ Bức Tông của Vô Tẫn Hoang Nguyên, lí do này khiến trong lòng Lăng Phong rung động: Không biết Bức Tông lai lịch ra sao, nếu như mỗi người trong tông môn này đều có bức linh thì thật khiến người ta đau đầu. Nhưng thực lực dù có mạnh đến đâu, nếu được Lăng Phong lựa chọn lại, hắn vẫn quyết định giết chết Từ Kỳ Phong không chút do dự.

Điều cuối cùng là trạng thái quái dị xuất hiện khi hắn thi triển linh hồn uy áp. Lúc đó không để ý, bây giờ nghĩ lại Lăng Phong mới phát hiện khi thi triển linh hồn uy áp hắn như hoàn toàn biến thành một con người khác, tất cả tình cảm có được gần như biến mất toàn bộ!

Không còn sợ hãi, không còn thương cảm, chỉ có sự lạnh lẽo thuần túy, vô tình thuần túy!

Đắm chìm trong trạng thái "vô tình" khiến Lăng Phong tin rằng mình có thể giết hơn một vạn người mà tâm lý không có nửa phần ba động. Phát hiện này khiến Lăng Phong thầm cảm thấy sợ hãi.

Không thể không thừa nhận trong trạng thái đó thực lực bản thân có thể phát huy đến mức độ lớn nhất, bất luận là công kích hay phòng ngự đều có thể đạt tới hiệu quả cao nhất. Đáng tiếc bây giờ Sang Sư đang trong trạng thái ngủ say, nếu không với kiến thức của mình biết đâu Sang Sư có thể giúp hắn trả lời thắc mắc? Bây giờ Lăng Phong cũng không dám tùy tiện dùng linh hồn áp nữa.

Chìm đắm trong suy nghĩ nên cũng cảm thấy thời gian qua nhanh hơn. Thoáng cái, nắng sớm đã chiếu vào các khe hở trong doanh trướng. Lăng Phong cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình, xoay đầu lại, thì ra là Hoàng Phủ Vân đã tỉnh dậy. Thấy Lăng Phong nhìn mình, Hoàng Phủ Vân lập tức đỏ mặt, cúi gằm mặt xuống.

- Tỉnh rồi à?

- Ừm, đa tạ sư thúc đã chiếu ứng.

- Không cần phải khách khí với ta như vậy. Trước khi đi ta đã nhận lời với hoàng thượng là sẽ chăm sóc tốt ngươi.

Bây giờ Lăng Phong mới tỉnh ngộ ra thái độ kì lạ của Hoàng Phủ Lập khi nhờ hắn chăm sóc Hoàng Phủ Vân. Sau khi phát hiện ra bí mật của Hoàng Phủ Vân, hồi tưởng lại đúng là có rất nhiều khả nghi! Cười khổ lắc lắc đầu, Lăng Phong thấy nét mặt Hoàng Phủ Vân vẫn còn chút lo lắng, nói:

- Yên tâm đi, Từ Kỳ Phong đã bị giết rồi. Không còn ai biết thân phận của ngươi nữa đâu.

- Vậy sao?

Hoàng Phủ Vân kín đáo nhìn Lăng Phong, ánh mắt có vẻ ngượng ngùng. Lăng Phong ngây người, lập tức hiểu ra ý của cô là không chỉ có mỗi Từ Kỳ Phong biết bí mật này. Nghĩ lại cảnh tượng dưới trăng khiến huyết mạch người ta sôi sục ấy, Lăng Phong không khỏi ho lên một tiếng bối rối.

Hoàng Phủ Vân cúi đầu, một lúc lâu sau mới thở dài, nói như mơ:

- Từ nhỏ phụ vương đã chú ý, chưa bao giờ để ta được phát sinh quá nhiều giao tập với người trong cung. Thậm chí mỗi lần cung nữ đến đều có phụ vương đứng sẵn bên cạnh. Khi đó ta còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu, sau này trưởng thành mới dần dần rõ khổ tâm của phụ vương.

Cô nói với vẻ hồi ức:

- Sau này thông qua sư tôn ta mới biết được một trong các lý do: ngày đó, phụ vương và mẫu thân ta rất yêu thương nhau, mẫu thân sức khỏe yếu nên quần thần khuyên phụ phương nạp thêm thiếp. Nhưng phụ vương nhất quyết không đồng ý. Vì không muốn làm phụ thân khó xử, mẫu thân ta bất chấp sức khỏe yếu vẫn quyết định sinh ra ta. Kết quả ta lại là phận nữ nhi.

Nói đến đây, ngữ khí của cô thoáng run run, có vẻ như đang rất kích động.

- Vì quá thất vọng, mẫu thân ta mất không lâu sau đó. Phụ vương đau khổ vô cùng. Không muốn cho các lãnh địa rắp tâm bành trướng, phụ vương che giấu thân phận của ta, dạy dỗ ta như một nam nhi. Ta luôn cố gắng tự nói với mình, ta là một nam nhi, sau này ta sẽ kế thừa Tinh Lam Công Quốc! Nhưng ta thực sự không thể nào làm nổi.

Hoàng Phủ Vân dấm dức khóc:

- Ta cũng được muốn được mặc quần áo đẹp như các cô gái cùng trang lứa, cũng muốn lúc đau khổ có người để dựa vào nhưng thân phận của ta nói cho ta biết tất cả chỉ là xa xỉ. Tại sao nữ tử thì không được kế thừa Tinh Lam, không thể mang lại hạnh phúc cho nhân dân Tinh Lam? Tất cả những chuyện này là vì cái gì?

Chưa có giây phút nào Hoàng Phủ Vân được bày tỏ nỗi đau khổ trong lòng như lúc này, cô ôm chặt lấy vai mình, đầu cúi thấp, khóc không thành tiếng.

Nhìn bộ dạng yếu ớt mong manh như một đóa hoa của Hoàng Phủ Vân, Lăng Phong không khỏi cảm thấy thương tiếc. Một sự rung động mãnh liệt trào lên trong hắn. Lăng Phong trầm giọng, kiên định nói:

- Ai nói nữ tử thì không thể kế thừa đại vị? Chỉ cần ngươi muốn, sư thúc sẽ toàn lực ủng hộ ngươi! Bất luận là công quốc chi chủ hay vương quốc quốc vương, thậm chí là đế quốc đế quân! Chỉ cần ngươi muốn, nữ nhi đều có thể nắm giữ đại quyền!

Hoàng Phủ Vân ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn Lăng Phong. Tất cả những buồn đau, ai oán đều bị thay thế bởi sự ngạc nhiên cực độ!

Những lời Lăng Phong vừa nói tuyệt đối là thật. Ở Thần Vẫn Đại Lục, mặc dù nữ tử cũng có thể tu luyện, cũng có thể xuất hiện cường giả nhưng nói tóm lại vẫn là một đại lục do nam tử làm chủ! Nữ tử chỉ là một đóa hoa tươi không thể thiếu trên mảnh đất này, căn bản không thể chiếm cứ địa vị, càng không thể nói chuyện trở thành quốc vương. Nếu đúng như Lăng Phong nói, Hoàng Phủ Vân công khai dùng thân phận nữ nhi chấp chưởng Tinh Lam, thì đây sẽ trở thành đề tài tranh luận đầy tính bạo tạc.

Lời hứa nói ra, Lăng Phong cuối cùng cũng tìm ra cách khuyên nhủ Hoàng Phủ Vân. Hắn toét miệng cười, nụ cười có một vẻ ấm áp rất khó diễn tả. Từng câu từng chữ như khắc vào lòng Hoàng Phủ Vân:

- Chỉ cần cô muốn, có thể lập tức khôi phục thân phận vốn có của mình, có thể mặc bộ quần áo mà cô thích, có thể đường đường chính chính kế thừa đại vị, hoàn thành kì vọng mà vương thượng dành cho cô! Với thân phận nữ nhi, cô vẫn có thể làm tốt mọi chuyện, thậm chí còn có thể tốt hơn.

- Nếu như có người phản đối thì sao?

Hoàng Phủ Vân giọng run run, hỏi với vẻ thiếu tự tin.

- Sư thúc sẽ vì cô một kiếm giết chết bọn chúng.

Lăng Phong nói với vẻ mặt của một hung thần ác sát.

Hoàng Phủ Vân bị chọc cho cười phì, nụ cười kiều diễm như tuyết liên trên băng, chói sáng mà cao ngạo! Cô mím môi, lơ đãng hỏi:

- Vậy ta cũng có thể có người thương chứ?

Lăng Phong ngây người, quả quyết nói:

- Đương nhiên, chỉ cần cô muốn, lập tức sẽ có chục tên nam tử vây quanh cô.

- Ta không cần đến cả chục người đâu.

Hoàng Phủ Vân không khỏi hờn dỗi, nhìn Lăng Phong đang ha ha cười lớn, hai má khẽ ửng hồng:

- Ta chỉ cần một người là đủ rồi.

Mặc dù trong lòng vẫn có chút băn khoăn nhưng qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Hoàng Phủ Vân thấy thoải mái hơn rất nhiều, nụ cười trên khuôn mặt cũng tươi tắn hơn, Lăng Phong thấy thế cũng yên tâm phần nào. Sau khi chào từ biệt, hắn bước ra khỏi doanh trướng. Hoàng Phủ Vân thân là nữ tử, nếu hai người ở cùng trong một doanh trướng lâu quá sẽ không tiện. Trước đây không biết thân phận cuả cô thì không sao, bây giờ cứ tiếp tục mối quan hệ không rõ ràng, e rằng sau này sẽ khó ăn khó nói.

Thấy Lăng Phong rời đi, Hoàng Phủ Vân định nói gì lại thôi, thái độ có vẻ quyến luyến.

Thấy Lăng Phong đi ra, Lệnh Hồ Thần đang sốt sắng chờ đợi bên ngoài liền chạy đến, nét mặt vui vẻ. Lăng Phong ôn tồn hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Rõ ràng biết người thiếu niên trước mắt nhỏ hơn mình rất nhiều nhưng Lệnh Hồ Thần cảm thấy mình như đang đứng trước mặt sư trưởng nên câu từ hết sức câu nệ. Bị Lăng Phong hỏi, hắn vội vàng nói:

- Lúc nãy Mã Lạc đến nói mời ngài tham gia thương nghị. Không biết ngài có đồng ý hay không?

Hắn đổi xưng hô với Lăng Phong mang theo vẻ cung kính xưng với hơn từ lúc nào không hay.

- Thương nghị? Có những ai?

Lăng Phong khẽ chau mày. Lăng Phong đoán có lẽ là vì thực lực mà mình thể hiện đã vượt ra khỏi tầm tưởng tượng của họ nên mới được họ mời.

- Không rõ.

Lệnh Hồ Thần lắc đầu.

- Hắn chỉ nhờ ta nhất định phải mời ngài tới. Ta nói ngài đang tu luyện, đuổi hắn đi nhưng hắn không chịu. Hay là để ta đi trực tiếp từ chối hắn?

Nghĩ một lát, Lăng Phong nói:

- Không cần, ta sẽ đi xem họ tính toán thế nào.

Doanh trướng của bọn Mã Lạc và những mạo hiểm giả khác cách doanh trướng của họ không xa, chỉ khoảng chừng mười thước. Thấy Lăng Phong đi tới, đám mạo hiểm giả đang ngồi chờ trước doanh trướng lộ rõ vẻ kích động. Bọn họ không thể nghĩ rằng người thiếu niên nhìn có vẻ ôn hòa này lại có một thực lực cường hãn đến vậy. Hắn có thể giết chết Bức Tông tông chủ chỉ bằng một nhát kiếm, khiến đám người của Bức Tông không dám xông lên. Cảnh tượng đêm qua đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn khiến bọn họ cảm thấy nhiệt huyết, chỉ muốn được biến thành Lăng Phong để làm những việc đại sự rung động lòng người.

Thân là mạo hiểm giả, cuộc sống thường ngày ở Mạt Vân Túc của họ không hề đơn giản. Nhiều khi còn bị tam đại thế lực áp bức nên thâm tâm sớm đã cảm thấy vô cùng bất mãn với bọn Từ Kỳ Phong. Nếu như không phải vì không đủ khả năng thì họ đã sớm học tập theo Lăng Phong rồi.

Bước vào doanh trướng, Lăng Phong nhìn lướt qua một lượt. Chỉ một doanh trướng nhỏ thôi mà đầy ắp những người. Mặc Quỹ của Phú Khắc thương đội, Cừu Đức của Địa Lợi thương đội, còn cả Lý Tư của thú liệt giả nữa! Lệnh Hồ Thần đứng sau lưng hắn có vẻ cũng không ngờ đến sự có mặt của Lý Tư. Thân là mạo hiểm giả đương nhiên chẳng thể có cảm tình với thú liệt giả nên không khỏi chau mày, lộ ra vài tia giận dữ.

Mã Lạc vừa nhìn thấy Lăng Phong, nhất thời mừng rỡ, cười ha ha chạy ngay đến:

- Lăng tiên sinh, ngài giấu mọi người vất vả quá. Nếu như sớm biết ngài là đại cao thủ, bọn ta đã không dám làm càn trước mặt ngài rồi.

- Mã Lạc tiên sinh khách khí rồi.

Lăng Phong mỉm cười:

- Chỉ là chút thực lực vi bạc, Lăng mỗ sao dám nhận lời tán dương.

Sau vài câu khách sáo, bọn Lăng Phong được mời ngồi xuống.

- Lăng tiên sinh thiếu niên có tài vậy mà không kiêu không tự phụ, thật khiến người ta cảm phục!

Mặc Quỹ giương cái bụng tròn vo, niềm nở:

- Mời Lăng tiên sinh nếm thử ly bảo trà nổi tiếng của Phú Khắc Công Quốc chúng ta, thứ này rất khó kiếm được bên ngoài.

Ở đây ai cũng ra vẻ ân cần niềm nở với Lăng Phong. Ngay cả người đã từng xảy ra xung đột là Cừu Đức cũng như vậy. Điều này khiến trong lòng Lăng Phong không khỏi gợn lên một tia nghi hoặc: Sự tôn kính với cường giả ở Thần Vẫn Đại Lục không phải là giả, nhưng ân cần như vậy có chút hơi quá. Người xưa có câu "Không có việc cầu người thì không cần quá khách khí". Mục đích cuối cùng của họ là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.