Hài tử không màng gì cả, bò lên trên giường.
Huyên Nhi vội giữ chặt thân mình nhỏ bé của nó: “Đế Cơ, nương nương đang bệnh.”
Hài tử sửng sốt, ta vội nói: “Không sao, để nó lên đi.” Vân Mi tới gần ôm hài tử lên, để nó ngồi bên cạnh ta.
Huyên Nhi lúc này không nói gì thêm, chỉ đứng bên mép giường.
Đế Cơ quơ quơ hoa cầu trong tay, cười nói: “Người nghe đi.”
Nghe thấy, là tiếng lục lạc, tập trung nhìn lại, tua rua dưới hoa cầu hài tử cầm có đeo thêm lục lạc. Chuông đồng rất nhỏ, đồng loạt vang lên thanh âm giòn tan, như mưa rơi rậm rạp.
Ta khen nó: “Thật đẹp.”
Hài tử dường như rất đắc ý, tới gần bên tai ta, nhỏ giọng: “Dễ nghe hơn của Đường Tiệp Dư đúng không?”
Nhịn không được mà bật cười, thì ra nó cũng chú ý kim linh Đường Tiệp Dư đeo trên eo quanh năm. Nhìn bộ dáng chờ mong của nó, ta gật đầu. Nó càng cao hứng, thân mình nhỏ bé nhích lại gần, dựa vào ta.
Hoa cầu đặt trên giường, nàng duỗi bàn tay nhỏ bé tới, sắp dừng trên bụng ta, lại nói: “Mẫu phi bảo, vốn dĩ Ngọc Nhi sẽ có đệ đệ, ở nơi này.” Động tác của nàng rất nhẹ, bàn tay ấm áp có chút giống lòng bàn tay của Nguyên Thừa Hạo.
Không khỏi chấn động, ta điên rồi, thế mà đột nhiên nhớ tới hắn.
Hoàn hồn, ta nghe hài tử nói tiếp: “Ngọc Nhi cũng từ nơi này của mẫu thân mà chào đời.”
Ta gật đầu: “Đương nhiên.”
Diêu Phi thật sự rất thương nó, bằng không, sao lại nói như vậy?
Thấy hài tử cười, ta cúi đầu hỏi: “Trán Đế Cơ còn đau không?”
“Không đau.” Nó dừng lại, hỏi ta, “Tối nay phụ hoàng sẽ đến Hinh Hòa Cung sao?”
Ta sờ đầu nó: “Ta cũng không biết.”
Nghĩ tới cảnh tượng đêm qua, ta lại nhịn không được xấu hổ mà đỏ mặt. Than thở một tiếng, ta và hắn vốn dĩ chỉ là gặp dịp thì chơi, hắn không cần mỗi ngày phải tới. Hắn là hoàng đế, thân mình ta lại “không tiện”, không thể hầu hạ hắn.
Đế Cơ có chút thất vọng: “Ngọc Nhi đã nhiều ngày rồi không gặp phụ hoàng.”
“Không phải Hoàng Thượng đã tặng Đế Cơ rất nhiều đồ chơi rồi sao?” Huyên Nhi vội khuyên nhủ.
Nó tựa như nghĩ tới gì đó, vội nói: “Đúng rồi, mẫu phi phải nhanh sinh đệ đệ, Ngọc Nhi sẽ chơi với đệ ấy.”
Hài tử rốt cuộc chỉ là hài tử, sinh đệ đệ, nào dễ dàng như vậy?
“Đế Cơ, nô tỳ đưa người về, Chiêu Nghi nương nương phải nghỉ ngơi.” Huyên Nhi lại khuyên hài tử.
Ta cười: “Không sao, bổn cung không mệt.” Nói chuyện với hài tử, ta rất vui.
Đế Cơ ngồi một lát, bên ngoài báo Diêu Phi phái người tới thúc giục, lúc này nó mới chịu về.
Thời điểm dùng bữa tối, nghe nói Nguyên Thừa Hạo ghé qua Quan Sư Cung, ta không khỏi nhớ lại những lời hắn nói ở Úc Ninh Cung, hi vọng của Thái Hoàng Thái Hậu, hắn không phải không làm, là chỉ việc này sao?
Nhưng Hoàng Hậu vào cung ba năm vẫn không hoài thai, chuyện này thật sự kỳ quái.
Hắn không tới, Vân Mi có chút thất vọng, mà ta lại chẳng sao cả. Hắn vốn dĩ không thuộc về nơi này, cách ta rất xa.
Cung nữ thu dọn vừa ra ngoài, một thái giám chạy vào, quỳ gối bẩm báo: “Nương nương, Thừa Tướng đại nhân phái người đưa đồ bổ tới, hiện tại đang chờ bên ngoài.”
Ta thiếu chút đã quên thì ra bản thân còn có chút liên quan tới phủ Thừa Tướng.
An Thừa Tướng, ông ấy chưa từng quên ta.
Đồ vật đưa tới, không hề ngoại lệ, đều là ít đồ bổ thân mình. Chỉ là tỳ nữ kia thật sự khiến ta kinh ngạc, đó rõ ràng là A Man.