Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1583: Chương 1583: Ba phút trùng hợp




Dịch bởi Lá Mùa Thu

Như một trận bão đột nhiên kéo tới, Diệp Tu và Chu Trạch Khải chạm trán nhau trên sàn đấu.

Hai người đứng đầu Vinh Quang mới và cũ, một cuộc đụng độ siêu hot nhưng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán mọi người, kể cả giới truyền thông.

Diệp Tu lên đánh trận đầu đã là thông lệ, trong khi Luân Hồi lại luôn tuân theo quy tắc đặt át chủ bài Súng Vương ở slot thứ ba hoặc tư. Cơ hội hai người gặp nhau cực kỳ thấp. Dù Luân Hồi muốn phá kỷ lục thắng liên tiếp của Diệp Tu thì cũng không thiếu dũng tướng solo khác trong đội hình: Tôn Tường. Phái Tôn Tường lên trận đầu, để Chu Trạch Khải cố thủ vị trí thứ ba hoặc tư là đội hình được dự đoán nhiều nhất.

Giữa Tôn Tường và Diệp Tu cũng có lắm dây mơ rễ má, nhưng từ lần va chạm trực tiếp ở chung kết vòng khiêu chiến, đề tài giữa họ xem như đã khai thác hết. Diệp Tu rời Gia Thế, tự lập chiến đội Hưng Hân quay về đánh bại Gia Thế, cho người kế nhiệm mình là Tôn Tường một cú vả đau điếng. Với truyền thông, vậy là quá đủ. Họ không tiếp tục xào nấu mâu thuẫn giữa Tôn Tường và Diệp Tu nữa, chẳng qua thấy cuộc chạm trán giữa hai đời đệ nhất nhân Vinh Quang là vô vọng nên bèn nhai lại chuyện cũ, phân tích sự trưởng thành, sự đứng lên từ quá khứ đau thương của Tôn Tường ở Luân Hồi.

Ngờ đâu, dự đoán sai bét nhè. Nhưng giới truyền thông lại chẳng chút nào tiếc nuối.

Tôn Tường sẽ vả ngược Diệp Tu? Ai quan tâm! No.1 vs No.1 mới hot!

Phấn khích.

Cả giới Vinh Quang đều phấn khích.

Người ta có thể cảm thấy Luân Hồi sắp đặt không ổn thỏa, nhưng chẳng ai lại không trông chờ trận đấu này. Hai tuyển thủ được đánh giá mạnh nhất Vinh Quang trong quá khứ và hiện tại, người nào mạnh hơn? Cuộc đối kháng trực tiếp sẽ đem đến câu trả lời thuyết phục, dù thật ra, việc so kè trình độ chỉ bằng một lần thắng thua có hơi sơ sài...

Sao chưa bắt đầu?

Tuyển thủ hai đội đã vào phòng đấu, nhưng vì chưa đến giờ, trọng tài chưa tuyên bố, mọi người đều sốt cả ruột.

“Móa, cho Chu Trạch Khải lên luôn kìa!” Hội tuyển thủ chuyên nghiệp đang xôn xao với đầy lòng chờ mong và hiếu kỳ.

Thế mà trọng tài lại chẳng tâm lý gì hết. Biết rõ đây là trận đấu vạn người mê, ông vẫn cứng nhắc chờ đến giờ quy định chính thức. Từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng đồng hồ cũng điểm 8:30.

Bắt đầu!

Âm thanh và ánh sáng trong nhà thi đấu bùng lên như khuấy động bầu không khí. Cần thiết sao? Tổng chung kết, mở màn đã là cặp đấu hot nhất, có ai không nhiệt huyết dâng trào? Âm thanh? Ánh sáng? Hoàn toàn không át nổi tiếng vỗ tay, tiếng hò hét của khán giả.

Tải nhân vật.

Tải bản đồ.

Khán giả xem tivi thì sao? Họ đang nghe hai bình luận viên Phan Lâm và Lý Nghệ Bác tranh nhau gào thét. Đề tài có thể nói quá nhiều, hai người liên tục nhảy vào mồm nhau, không để lỡ dù chỉ một giây một phút.

“Bản đồ là Động Chuông Đá.”

Phan Lâm và Lý Nghệ Bác rất có đạo đức nghề nghiệp, dù phải tranh giành cũng toàn nói về chuyên môn chứ không chém gió. Mọi thông tin cần thiết đều được truyền tải đến khán giả, như tên và chi tiết bản đồ do đội chủ nhà Luân Hồi đã chọn cho hạng mục lôi đài.

“Ồ... Bản đồ này...”

“Thạch nhũ trong hang động phân bố không quá dày, hệ Súng vẫn có không gian phát huy khá rộng.” Lý Nghệ Bác vừa mới ngập ngừng vì chưa nghĩ ra từ thích hợp, Phan Lâm đã tiếp lời.

“Đâu chỉ khá rộng? Nhìn bố cục thạch nhũ trên bản đồ, phải nói cực kỳ có lợi cho hệ Súng tác chiến. Hệ Súng là tay dài, không gian bằng phẳng và tầm nhìn thoáng chưa chắc là tốt nhất. Bản đồ có cover vừa đủ sẽ giúp họ linh hoạt hơn trong đấu pháp.” Lý Nghệ Bác vội bổ sung một tràng.

“Để Chu Trạch Khải lên lôi đài, Luân Hồi đã chọn một bản đồ có lợi cho mình.” Phan Lâm chen lời.

“Phía Hưng Hân, tán nhân của Diệp Tu tuy kiêm cả tầm xa và gần, nhưng xét trên góc độ thực chiến, khả năng đánh xa của tán nhân không mang đến sức uy hiếp lớn như cận chiến. Bản đồ này không cho tán nhân không gian phát huy tốt bằng hệ Súng chuyên trị tầm xa.” Lý Nghệ Bác nói.

“Luân Hồi đang chiếm ưu thế nhất định về bản đồ.” Phan Lâm nói.

Tên bản đồ chỉ vừa hiện ra, địa hình còn chưa tải hết mà hai người đã nói ào ạt.

“Vâng, bản đồ đã tải xong. Trận đấu chính thức bắt đầu.” Thông báo các giai đoạn của chương trình thường là việc của Phan Lâm. Hắn thực hiện rất mượt, Lý Nghệ Bác muốn giành cũng không kịp.

Khung cảnh là hang động khép kín, tấm bản đồ Động Chuông Đá có hình tròn. Trên mặt đất và nóc hang là thạch nhũ chất chồng hoặc chảy ngược, cũng là đặc điểm địa hình duy nhất của bản đồ này.

Như Lý Nghệ Bác phân tích, thạch nhũ bố trí không dày. Với một tay súng giỏi, không gian Động Chuông Đá sẽ giúp họ linh hoạt hơn trong đấu pháp. Đây là một bản đồ đầy tính kỹ thuật chứ không thiên về bạo lực trực tiếp.

Chu Trạch Khải có danh hiệu Vinh Quang đệ nhất nhân, dĩ nhiên cũng đứng đầu cả nghề cầm súng. Trên bản đồ do chính Luân Hồi lựa chọn, không ai sẽ nghi ngờ phong độ của hắn đêm nay.

Nhất Thương Xuyên Vân lướt đi như gió. Tivi chiếu theo góc nhìn của hắn, thể hiện rõ thái độ di chuyển không chút ngập ngừng.

Diệp Tu thì sao? Dường như không tự tin và kiên quyết như Chu Trạch Khải. Từ bước chân đầu tiên nhất, Quân Mạc Tiếu đã có vẻ vô cùng cẩn trọng. Hắn xoay góc nhìn liên tục, chú ý quan sát địa hình những nơi đi qua, hiển nhiên không rành bản đồ bằng đối thủ. Trong tình huống này, người ta thường chọn cách di chuyển chiến thuật. Diệp Tu cũng không ngoại lệ, mỗi tội phạm vi di chuyển của Quân Mạc Tiếu lại lớn một cách bất thường, đến mức không giống đi vòng hay lẻn ra sau lưng đối thủ mà cứ như cố tình tránh né va chạm.

Một phút trôi qua, nếu đôi bên cùng ra giữa bản đồ thì đã sớm gặp mặt. Nhưng không, trận đấu dậy sóng toàn Vinh Quang bắt đầu đã một phút, hai tướng vẫn chưa nhìn thấy nhau. Nguyên nhân chính nằm ở biên độ di chuyển của Quân Mạc Tiếu.

“Có lẽ anh ấy muốn trinh sát bản đồ trước...” Phan Lâm nhìn hành động di chuyển sát biên của Quân Mạc Tiếu, nhận xét.

“Bản đồ này Diệp Tu có thể không rành, nhưng kết cấu hoặc địa hình tương tự ắt phải từng gặp rồi chứ? Nếu muốn làm quen thì đâu cần lâu đến vậy? Tôi cảm thấy anh ta cẩn thận hơn hẳn bình thường cho trận đấu này.” Lý Nghệ Bác nói.

“Dĩ nhiên rồi, đối thủ là Chu Trạch Khải cơ mà!” Phan Lâm nói.

Chu Trạch Khải!

Chu Trạch Khải!

Trên khắp khán đài, fan sân nhà đang gào lên từng đợt dữ dội. Một phút trôi qua thật yên bình trong trận, nhưng ngoài trận, fan ruột Chu Trạch Khải không vì thế mà tắt lửa. Cuộc đối đầu giữa No.1 Vinh Quang mới và cũ? Khái niệm này hoàn toàn không tồn tại trong mắt họ. Với họ, Chu Trạch Khải là mạnh nhất! Không bàn cãi! Họ gân cổ hò hét chẳng qua là chờ cho Chu Trạch Khải thắng, để tất cả mọi người cùng công nhận điều đó.

Một phút, họ chờ.

Một phút rưỡi.

Hai phút.

Ba phút.

Họ vẫn đang chờ, vì ngạc nhiên thay, hai tướng vẫn chưa chạm mặt. Vốn tranh nhau bình luận, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác bắt đầu hết cái để nói.

Bản đồ solo không quá lớn, ba phút là quá đủ cho những cuộc gặp tình cờ. Thế nhưng hai người trong trận cứ như hai đường thẳng song song, mãi mãi không có giao điểm.

Thái độ thi đấu tiêu cực?

Không phải!

Đầu game Quân Mạc Tiếu chỉ đi một vòng hơi lớn, sau đó hình như cũng cố gắng tìm kiếm đối thủ lắm, nhưng không gặp là không gặp.

Trùng hợp thế à?

Mọi người đều cạn lời, trọng tài cũng xoắn quẩy. Soi không ra hành vi vi phạm, ông rất khó để can thiệp. Đây là tổng chung kết, mọi can thiệp dù là nhỏ nhất của ông đều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chiếc cúp quán quân cuối cùng.

Trọng tài không muốn điều đó. Nếu không ai cố tình bày trò, đôi bên rồi sẽ va chạm ngay thôi! Ông cứ chờ, chờ mãi đến tận ba phút.

Ba phút không dài, nhưng trong thi đấu Vinh Quang, nhất là hạng mục solo, từng ấy thời gian là đủ cho khán giả chán nản. Người mạnh nhất vs người mạnh nhất? Không hay như tưởng tượng rồi! Fan ruột Chu Trạch Khải trong nhà thi đấu cũng thôi hò hét mà chuyển qua chế nhạo. Dĩ nhiên trong mắt họ, Chu Trạch Khải hoàn hảo vô cùng, hành động đi vòng xa tít tắp của Diệp Tu mới là nhùn. Người mạnh nhất thời xưa đây ư? Đùa! Mở to mắt ra nhìn đi các bạn!

“Còn non và xanh lắm.” Hội tuyển thủ chuyên nghiệp có cái nhìn rất khác, nhất là các tuyển thủ lão thành.

Diệp Tu nhùn? Đã bước chân lên chiến trường chuyên nghiệp, chẳng một ai sẽ nhùn. Tưởng đây là game online à, không thích đánh thì chạy lòng vòng cho đối thủ tự chán?

Thắng thua nhất định phải có. Đã vào trận, nhất định phải đánh.

Chỉ có điều, thời gian ba phút chưa chạm mặt quả thật hơi lạ.

“Ông tin không?” Xôn xao bàn tán, họ chỉ quan tâm một thứ: Ba phút này, liệu có thực sự là trùng hợp?

Có đến nửa số tuyển thủ trả lời không tin.

“Nhìn theo góc từ trên xuống, chú ý cách Diệp Tu di chuyển.” Trương Tân Kiệt nói.

Hình chiếu 3D không hiển thị góc nhìn từ trên xuống, nhưng một trong các màn hình ở nhà thi đấu sẽ cung cấp. Những năm mà hình chiếu 3D chưa xuất hiện, màn hình trong nhà thi đấu là công cụ chính để cung cấp những góc nhìn khác biệt cho khán giả. Đây chính là điểm cộng cho việc đi xem trực tiếp, ngoài cảm nhận thực tế về bầu không khí chiến trường.

Góc nhìn toàn diện là thế mạnh độc quyền của nhà thi đấu mà khi xem trên tivi hoặc trên mạng, khán giả chắc chắn sẽ không có được.

Lúc này, góc nhìn từ trên xuống đang phơi bày bí mật của ba phút khó tin kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.