Toàn Chức Cao Thủ

Chương 432: Chương 432: Cao thủ đứng sau




Trần Dạ Huy đứng bên cạnh, thêm cả hai người tay chân của hắn, thành thành thật thật đứng xem. Có tuyển thủ chuyên nghiệp như Lưu Hạo hiện diện, ba người biết ở đây không có chỗ cho họ chen mồm vào, vì vậy đều im lặng không nói chuyện. Lưu Hạo xem được một nửa, bỗng cầm điện thoại trên bàn lên, hình như là nhắn tin cho ai.

Sau đó lại đặt điện thoại trên bàn, tiện tay nhấn phát lại video, rồi ngồi đó trầm tư.

Ba người Trần Dạ Huy liếc nhìn nhau, im bặt. Không lâu sau, cửa phòng bật mở, ba người nhìn sang, Hạ Minh và Vương Trạch của chiến đội bước vào. Nhìn thấy Trần Dạ Huy đều gật đầu chào hỏi, rồi mới bước tới.

“Xem ván này.” Lưu Hạo nói với hai người.

“Là Trục Yên Hà sao?” Hạ Minh vội hỏi.

“Xem trước đã.” Lưu Hạo nói, nhấn phát lại video.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Lưu Hạo không mang tai nghe, cả trận đấu chỉ phát hình ảnh, cũng không bật volume, mọi người im lặng quan sát. Đến một đoạn, sắc mặt Vương Trạch và Hạ Minh đều khẽ thay đổi. Ba người Trần Dạ Huy có coi video cũng không nhìn ra gì khác biệt, nên không tập trung được như ba tuyển thủ chuyên nghiệp kia, mắt cứ liếc đông liếc tây quan sát mọi người. Thay đổi này bị ba người dễ dàng bắt được, lại nhìn video, đúng là khoảnh khắc kiếm khách lộ ra sơ hở, bị bậc thầy pháo súng bắt được đánh luôn tới chết.

Trận đấu kết thúc, Lưu Hạo quay đầu lại, nhìn Hạ Minh và Vương Trạch trước, sau đó mới hỏi ba người, “Trận này ai đánh?”

“Là tui. . .” Người chơi kiếm khách lên tiếng.

“Nhận ra vấn đề ở đó không?” Lưu Hạo hỏi.

Ý trong câu này mọi người đều hiểu, bởi vì trận đấu này đứt mạch ngay tại đó. Vừa bắt đầu, thoạt nhìn hai người ngang tài ngang sức, tưởng như phải đánh một trận bền bỉ. Không ngờ gặp ngay chuyển biến giữa chừng, mới thành ra như vậy. Vấn đề xảy ra, tất nhiên là ở ngay khoảnh khắc đó.

Kết quả, người chơi kiếm khách lắc đầu, tỏ ra không hiểu.

“Biểu hiện ngang tài ngang sức ban đầu là giả, trông như cách đánh tiêu hao của phái hèn mọn, thực ra không phải. Đây là phái kiềm chế, tìm được cơ hội lập tức giết ngay tức khắc. Nếu chưa hiểu thì ví dụ thế này, mấy cậu biết Hoàng Thiếu Thiên phải không? Hoàng Thiếu Thiên là đại diện tiêu biểu cho phái này, tất nhiên đem thằng này so với Hoàng Thiếu Thiên thì đề cao nó quá, thủ đoạn của Hoàng Thiếu Thiên cao siêu hơn nhiều.” Lưu Hạo nói.

Người chơi này là kiếm khách, nhắc Hoàng Thiếu Thiên, gã dù không yêu thích cũng không đến nỗi xa lạ với cái tên này. Muốn trở thành một cao thủ kiếm khách, bất kì ai đều phải học hỏi Hoàng Thiếu Thiên. Khi nghe Lưu Hạo đề cập tới vị đại thần này, có cảm giác thấu hiểu sâu sắc. Người chơi có trình độ như gã, với đấu pháp phong cách gì đấy không phải hoàn toàn mù tịt. Nhìn không ra, nhưng nghe cao thủ chỉ dẫn một chút, lại có ví dụ cụ thể bên cạnh, cũng có thể sáng ra đôi điều.

“Bậc thầy pháo súng còn đánh với ai nữa?” Lưu Hạo hỏi.

Bậc thầy pháo súng còn làm một ván với thiện xạ. Người chơi này vội bước lên, nhìn rồi chỉ ra video của mình. Lưu Hạo ấn mở, mọi người im lặng cùng xem. Ba người Trần Dạ Huy lại thỉnh thoảng để ý vẻ mặt của ba người kia, bọn họ coi thi đấu cũng chẳng nhìn ra gì mới mẻ, ngược lại quan sát nét mặt ba người kia lại nhìn ra không ít chuyện.

Ván này đánh nhanh hơn ban nãy. Xem xong, ba tuyển thủ chuyên nghiệp lại liếc mắt nhìn nhau, Lưu Hạo không vội lên tiếng, nhìn Vương Trạch, tựa như chờ hắn nói trước.

Vương Trạch là một thiện xạ, thấy Lưu Hạo ra hiệu, lập tức mở miệng, “So với ván ban nãy, thủ pháp ở ván này cao minh hơn một ít.”

Ba người Trần Dạ Huy không dám ngắt lời, rửa tai mà nghe.

“Nếu cơ hội ban nãy là do chờ đợi, thì lúc này càng giống tự mình tạo ra.” Vương Trạch nói.

“Cái này cũng phải xem đối thủ là ai,” Hạ Minh bổ sung, “Trận trước đối thủ là kiếm khách, chủ yếu đánh cận chiến, bậc thầy pháo súng có ưu thế về phạm vi tấn công, cứ giữ nguyên cự ly công kích thời gian dài sẽ làm kiếm khách hoang mang dao động, chờ đợi là lựa chọn thích hợp. Nhưng ở ván này đối thủ là thiện xạ, dù xét về tầm bắn không nghề nào địch nổi bậc thầy pháo súng, nhưng thiện xạ cũng chỉ kém một chút, chênh lệch ít dẫn đến khó khống chế hơn. Nếu tiếp tục đợi có thể tự đẩy mình vào thế bị động. Nên lúc này, bậc thầy pháo súng mới quyết định chiếm chủ động, tự mình tạo cơ hội chiến lược, là một quyết định vô cùng thông minh.”

“Chính là thế.” Lưu Hạo nghe hai người phân tích rồi gật đầu, “Nhưng vấn đề ở đây là, thực lực hai bên chênh lệch rõ ràng, cậu cảm thấy có cần phải tính toán chi li, đặt kế hoạch đối phó với từng nghề cụ thể như thế không?”

“Điều này. . . Có lẽ là vì xuất phát từ tính cách cẩn thận, hoặc có thể, một loại thái độ ứng xử.” Hạ Minh nói.

Lưu Hạo không đáp, cũng không mở video nào nữa. Ngược lại lên forum tìm video trận đấu của Trục Yên Hà và Thùy Dương Quấn Bờ.

“Ván này là Diệp Thu đánh thế cho Trục Yên Hà.” Trần Dạ Huy nói.

“Đúng, cậu có từng nói. Nhưng thực tế, chuyện có phải Diệp Thu ngồi sau máy tính điều khiển Trục Yên Hà không, không thể nào biết chính xác đúng không?” Lưu Hạo nói.

“Đúng vậy. . .” Trần Dạ Huy gật đầu.

Ván này đánh còn nhanh hơn. Hai bên qua lại chưa được mấy chiêu, Thùy Dương Quấn Bờ đã bị nổ chết. Nhưng nghe đấu pháp kiềm chế lúc nãy Lưu Hạo nhắc tới, mọi người xem lại, lập tức cảm thấy ván này cũng là một ván tiêu biểu cho loại đấu pháp này. Chỉ là ván này cơ hội tràn lan. Trục Yên Hà không cần chờ, cũng không cần cố tình tạo ra cơ hội, chỉ giao thủ mấy phen lập tức xuất hiện, sau đó bị chộp trúng.

“Thủ pháp của ván này so với hai ván trước thế nào?” Lưu Hạo nói.

“Càng chuẩn xác, mỗi thao tác, có thể xem như đạt đến cực điểm.” Thủ pháp của bậc thầy pháo súng trong ván đấu này, bọn tuyển thủ chuyên nghiệp vốn từng thảo luận từ lâu.

“Đấu pháp kiềm chế của bậc thầy pháo súng, Diệp Thu không xa lạ gì. Mấy cậu đừng quên Tô Mộc Tranh chính là một tay hắn dạy bảo, bản chất của đấu pháp Tô Mộc Tranh cũng là kiềm chế. Chỉ là thiên về chiến đấu phối hợp đoàn đội. Bình thường chiến đấu thường không quen dẫn dắt người khác, nên lúc solo không thấy rõ.” Lưu Hạo nói.

“Ý của anh là đây đều do Diệp Thu đánh?” Hạ Minh nói.

“Không phải. . . Ý anh, phong cách thế này của bậc thầy pháo súng, là lưu phái tiêu biểu của Diệp Thu.” Lưu Hạo nói, “Phía sau Trục Yên Hà, khẳng định còn thêm một người khác ngoài Diệp Thu, cậu quên hôm đó rồi sao?”

“Hôm đó”, tất nhiên là ngày ba tuyển thủ chuyên nghiệp tự tin phấp phới đến Thần Chi Lĩnh Vực đuổi giết, kết quả bị tổ hợp hai người dọa chạy té khói trở về, còn nghi ngờ người điều khiển bậc thầy pháo súng kia là Tô Mộc Tranh nữa.

“Bây giờ sau lưng Trục Yên Hà xuất hiện thêm mấy người điều khiển.” Lưu Hạo nói, “Chủ nhân đích thực của nhân vật này, nhất định là cô nàng trong công hội Gia Vương Triều từng tham gia hoạt động Ngôi Sao Tụ Hội, một người chơi vô cùng bình thường.”

“Đúng vậy, đó là chủ tiệm Hưng Hân, tụi tui có nghe nói.” Hai người kia vội nói. Trục Yên Hà là tài khoản của Trần Quả, chuyện này điều tra không khó. Hai người thậm chí không cần tới tiệm net Hưng Hân, đã nghe ông chủ Mã Trầm Nghị của Hồng Thái nhắc tới.

“Chính chủ là ai không cần biết, cái cần biết là người chơi thế là ai. Tất nhiên ván này có thể là Diệp Thu. . .” Lưu Hạo chỉ màn hình nói, “Cũng có thể là một người khác.”

“Đúng vậy. . . Tui có thấy thằng đó nha!” Hai người đi đập quán lập tức lên tiếng.

“Là người thế nào?” Lưu Hạo hỏi.

Hai người nhất thời im bặt. Thật sự không cách nào nghĩ ra, bởi vì hai người đó vô cùng bình thường, không có chút đặc điểm nhận dạng, càng không có khí chất đặc trưng nào.

“Xem cái khác trước đi!” Lưu Hạo cảm thấy chuyện này sẽ chẳng đi về đâu, tắt cửa sổ web rồi mở video so đấu xem tiếp.

Trận này là thích khách đánh với kiếm khách, là một trận giết nhau máu thịt tung tóe vô cùng thảm khốc. Nhưng chỉ 10 giây sau, ba tuyển thủ chuyên nghiệp đã thay đổi suy nghĩ, cái này không phải là giết nhau nữa, mà là giết người.

“Đây là. . . phái vô sỉ sao!” Trong lời Hạ Minh lộ ra vẻ ngạc nhiên, còn có một chút căm hận.

Phái vô sỉ, mọi người tất nhiên đều biết lưu phái này. Thường được một số nghề nghiệp phòng cao máu cao chọn dùng, nguyên do rất đơn giản, đằng đây phòng cao, máu nhiều, nên một nhát đổi hai nhát đằng đó, cứ vậy đập cho đến chết. Như Hạ Minh chơi pháp sư nguyên tố máu giấy, không thích hợp phái vô sỉ, càng căm ghét đấu pháp thế này.

Hạ Minh ngạc nhiên là vì nhân vật đang chém giết trong màn hình là một thích khách. Thích khách cũng là một nghề phòng thủ thấp, máu lại ít, tất nhiên không thích hợp với cách chơi trên.

“Ván thứ mấy vậy?” Lưu Hạo quay đầu hỏi hai người kia.

“Là ván thứ hai của tui, à không, ý tui là ván thứ ba, nhưng trận đầu tiên tui đánh với một khách thường trong tiệm net, cũng có quay video lại, nhưng không có giá trị gì, nên không mang đến.” Người chơi kiếm khách nói.

“Trận này, anh nghĩ cũng không phải chơi vô sỉ hoàn toàn, vì yếu tố quyết định là dựa vào thực lực, tên này mạnh thật nên mới dùng cứng chọi cứng, bạo lực xông qua.” Lưu Hạo nói.

“Trận còn lại của tên này đâu?” Lưu Hạo cơ bản đã hiểu rõ. Nói bên kia có bốn người, hai ông bạn bên đây thay phiên đánh, tổng cộng tám ván.

Người chơi thiện xạ chỉ video còn lại, mọi người mở ra xem, đúng là quá mức bạo lực luôn! Thích khách không hề để ý tới công kích của thiện xạ, lấy sát thương đổi lấy cơ hội tiếp cận. Điều này chứng minh hắn đã chắc mẩm rằng nếu áp sát được người thì 100% sẽ thắng. Hoàn toàn không để ý tới khả năng cận chiến của thiện xạ, cũng không sợ người trốn mất.

“Thực lực tên này. . . Không rõ lắm, không có đối thủ thực lực tương đương để so sánh. . .” Lưu Hạo nói.

“Chỉ mong hai người kia không phải như vậy. . .” Hạ Minh nói.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.