Nhìn thấy chiến đội ngày một đi vào quy củ, tâm trạng người vẫn luôn tràn ngập mong đợi như Trần Quả tất nhiên vô cùng tốt, tới giờ cơm trưa còn không ngừng tủm tỉm.
“Có chuyện gì mà chị vui thế?” Đường Nhu nhanh chóng phát hiện sự bất thường, buổi sáng cô không ở trong phòng huấn luyện mà trực ban ở dưới lầu.
“Chiến đội xây dựng rất thuận lợi.” Trần Quả kể lại chuyện sáng nay mới chiêu mộ được tên đại thần thưở xa lắc xa lơ nào.
“Xem như cũng đủ một đội rồi. Mục tiêu bây giờ là đoạt giải quán quân!” Trần Quả hưng phấn nói.
“Còn chưa đủ đâu!” Diệp Tu cười khổ, vừa đúng lúc giội cho Trần Quả một gáo nước lạnh. “Chị cũng thấy Tiểu Kiều rồi đấy, ở đội quán quân cũng chỉ là kẻ vô danh chả có địa vị gì, nhưng sang bên chúng ta đã trở thành cao thủ số hai rồi, thế có phải khoảng cách của chúng ta tới chức quán quân còn hơi xa không?”
“Mục tiêu này cũng là cậu nói mà, thế thì hẳn cũng phải có biện pháp gì rồi chứ” Trần Quả nói.
“Cứ từ từ rồi tính” Diệp Tu nói.
“Còn Tiểu Đường thì sao?” Trần Quả vội vàng quay đầu nhìn phía Đường Nhu. “Nếu như em có ý định đầu quân làm tuyển thủ chuyên nghiệp thì cũng không cần phải lo ca trực đâu, tập trung luyện tập chơi game, tiền lương vẫn như cũ.”
“Em… thôi được rồi…” Đường Nhu thoáng ngập ngừng, nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Trần Quả cuối cùng vẫn gật đầu.
“Ha ha, tốt quá, em mau đi cày level đi, không lâu nữa cũng có thể vọt tới Thần Chi Lĩnh Vực rồi.” Trần Quả nói.
“Bánh Bao gần đây thế nào?” Diệp Tu hỏi Đường Nhu.
“Lúc nào em lên cũng thấy cậu ấy online hết. Hễ em tăng một cấp, cậu ấy sẽ nhắn một tràng “A a a a a” thảm thiết tới. Bây giờ chắc cũng đã 51 rồi.” Đường Nhu cười nói.
Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm tìm người cày thuê. Tuy tốc độ cày cấp của dân cày thuê ở khu mới không bằng những công hội chuyên đi khai hoang, nhưng so với người chơi thường thì thực sự nhanh hơn rất nhiều. Còn Bánh Bao Xâm Lấn chỉ dựa vào sức mình, dù đi lên từ cùng một cấp độ và thời điểm với Một Tấc Tro, cậu ta vẫn bị bỏ xa.
“Muội Quang thì sao?” Diệp Tu lại quan tâm một chút đến đồng chí Muội Quang.
“Cấp của cậu ấy với Bánh Bao không khác biệt lắm.” Đường Nhu nói.
“Ừ.” Diệp Tu gật đầu, không nói thêm gì nữa .
“Muội Quang cũng sẽ gia nhập hả?” Trần Quả ngược lại biết rất rõ những người này. Muội Quang này không giống Đường Nhu, cũng không giống Bánh Bao Xâm Lấn. Hai người này đều có trình độ thao tác cao. Đừng xem bọn họ là người mới chơi Vinh Quang mà lầm, đấu một chọi một chỉ cần không đụng phải tay lão làng thực sự đặc biệt, thì chỉ có thể bị họ hành hạ thôi. Thậm chí Đường Nhu còn có hành động vĩ đại như xử lý luôn tuyển thủ chuyên nghiệp, đấy cũng không thể là tùy tiện mèo mù vớ cá rán được.
Về phương diện này, Muội Quang thực sự khá yếu. Thao tác hoàn toàn là gà mờ, đã thế còn chọn chơi triệu hồi sư. Nghề nghiệp triệu hồi sư, nếu chỉ chơi cho vui thì thao tác quả thực đơn giản nhất, nhưng nếu muốn chơi thành thần thì yêu cầu thao tác lại rất cao. Trông cậy vào một tên gà mờ thuần túy như Muội Quang luyện triệu hồi sư thành tiêu chuẩn đại thần chuyên nghiệp, Trần Quả cảm thấy không rét mà run.
“Từ từ rồi tính, ai cũng có cơ hội.” Diệp Tu nói, “Bằng không chị cũng luyện nhiều chút, nói không chừng đến lúc đó còn có thể góp cho đủ số.”
Mình chỉ có thể góp cho đủ số… Trần Quả thật sự muốn bê ghế đập chết tên này. Nhưng xem xét cái đám trước mặt này, ngoại trừ Muội Quang, cô quả thực không bằng ai cả, thật đắng lòng.
Ăn cơm xong, Đường Nhu tiếp tục ngồi trước tiệm trực ban. Mặc dù đã quyết định tập trung vào game, nhưng phân ca ở tiệm net cũng phải sắp xếp ổn thỏa đã, đột nhiên phải rút một người, Trần Quả cũng phải đi sắp xếp lại, có khi còn phải tuyển nhân viên mới. Tất nhiên một chút vốn đầu tư ấy không là gì với cô. Theo lý thuyết, nếu thành lập chiến đội, Diệp Tu và Đường Nhu sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. So tiền lương của quản lý tiệm net với tuyển thủ chuyên nghiệp, với tư cách sếp lớn, Trần Quả hẳn phải tăng gấp bội mới đúng.
Buổi chiều vẫn đi cày cấp như trước, thế nhưng Kiều Nhất Phàm lại không online.
Dù ở Vi Thảo thoạt nhìn không có tương lai, tên nhóc này vẫn luôn chăm chỉ luyện tập đúng giờ theo thói quen. Chỉ có điều cậu đang tập trung tinh thần chuẩn bị chuyển sang chơi quỷ kiếm sĩ, dùng tài khoản thích khách của Vi Thảo luyện tập lại trở nên lơ là, trong đầu đều là làm thế nào dùng nhân vật thích khách tu luyện kỹ thuật của trận quỷ.
Trần Quả vẫn ngồi cày cấp giúp như trước. Chỉ có điều trưa nay cô có chút bận rộn, không biết đang tán gẫu cùng ai, trò chuyện rất vui vẻ. Nhưng một lúc sau, sắc mặt ngày càng căng thẳng, đến thời điểm ăn tối, cô so với buổi trưa mặt mày hớn hở giống như đã biến thành một người khác.
“Sao vậy?” Đường Nhu hoảng sợ, ánh mắt thăm dò nhìn về phía Diệp Tu. Cô rất thông minh, biết rõ hai người vẫn luôn ở cùng nhau, vì vậy chuyện vui sẽ hỏi Trần Quả mà chuyện không vui sẽ nhờ Diệp Tu giải đáp.
“Không biết nữa” Diệp Tu biết rõ vấn đề chắc hẳn xảy ra lúc Trần Quả nói chuyện với ai đó vào xế chiều, nhưng hắn lại không nghe lén, không biết Trần Quả nói chuyện với ai.
“Ờm, có chuyện này…” Trần Quả dường như không dám nhìn hai người, vẻ mặt khó mở miệng.
“Chuyện gì?” Diệp Tu hỏi.
“À… Chiều này chị có nói chuyện với Trảm Lâu Lan.” Trần Quả nói.
“Trảm Lâu Lan?” Diệp Tu khẽ giật mình, trò chuyện gì với Trảm Lâu Lan mà có thể làm Trần Quả thành ra thế này.
“Chị hỏi cậu ta điều kiện cần thiết để gây dựng một chiến đội gia nhập Liên minh.” Trần Quả nói.
“À…” Diệp Tu lập tức sáng tỏ, lại không nói thẳng ra, mỉm cười hỏi: “Sao nào?”
“Chỗ của chị… e rằng không làm theo được hết…” Trần Quả cuối cùng cũng nói ra, cô gần như muốn khóc. Sau một buổi chiều nghe Trảm Lâu Lan giới thiệu kỹ càng, trong lòng cô càng lúc càng lạnh lẽo. Thành lập một chiến đội gia nhập liên minh, không phải chỉ sợ không theo được mà là không làm theo được hết, dù cô bán cả tiệm net cũng không thể. Riêng quy định phải có một sân đấu gồm nhiều chỗ ngồi của Liên minh đã đủ làm khó cô rồi. Nhất là cô còn từ Trảm Lâu Lan biết được một tin tức: Từ mùa giải sau, giải đấu chuyên nghiệp sẽ bắt đầu sử dụng kỹ thuật hình chiếu để phát sóng, cho nên tất cả sân nhà của các câu lạc bộ phải có đủ điều kiện kỹ thuật này mới được.
“Xin lỗi…” Trần Quả vùi đầu thật sâu. Cô là người hưng phấn cổ động chuyện gây dựng chiến đội trước, ai ngờ thời điểm mấu chốt chính cô lại không làm được gì. Cô hối hận tại sao mình lại không hỏi rõ mọi chuyện trước đã.
“Không sao, tui vốn không định đi theo con đường của Trảm Lâu Lan mà.” Diệp Tu nói.
“Hả?” Trần Quả ngẩng đầu lên .
“Không phải chị không biết đấy chứ?” Diệp Tu nhìn Trần Quả: “Hàng năm Liên minh đều có hai đội ngũ bị knock-out, nói cách khác sẽ có 2 vị trí được thay thế. Một trong số đó sẽ như Trảm Lâu Lan, đi xin phép Liên minh, sau đó Liên minh sẽ kiểm tra đánh giá, cho phép đội ngũ đã được duyệt tiến thẳng vào Liên minh. Nhưng vị trí còn lại phải dựa vào thi tuyển.”
“Thi tuyển… Cậu đang nói đến vòng đấu phục sinh?” Trần Quả nói.
“Đúng vậy… Vì vài nguyên nhân đặc biệt, cuộc thi tuyển này được mọi người quen miệng gọi là vòng đấu phục sinh.” Diệp Tu cười.
“Nguyên nhân đặc biệt gì?” Thấy cả hai tỏ vẻ biết tuốt khỏi nói nữa, Đường Nhu buồn bực. Cô là người mới chả biết mô tê gì, vì vậy liền vội vàng hỏi.
“Cuộc thi này chỉ có hai yêu cầu đơn giản với những đội ngũ tham gia: nhân số đạt tiêu chuẩn và đóng phí báo danh. Ngoài ra không có bất kỳ hạn chế gì, nói cách khác, hai chiến đội bị knock-out cũng có thể tham gia thi tuyển. Mà thực lực của đội chuyên nghiệp tất nhiên hơn hẳn những đội tạp nham. Tuy hàng năm vẫn có vài đội ngũ nổi trội xen ngang giữa chừng, nhưng qua mỗi đợt thi tuyển tính tới nay, đội trụ lại cuối cùng vẫn là đội chuyên nghiệp. Nói cách khác, một trong hai đội bị knock-out cuối mỗi mùa giải sẽ thông qua vòng thi tuyển này, trở về Liên minh ngay năm sau. Chính vì thế, cuộc thi tuyển này còn được mọi người gọi đùa là vòng đấu phục sinh, bởi vì nó giống như cơ hội để hai đội ngũ bị knock-out chuẩn bị cơ hội phục sinh. À, có đôi khi còn không phải hai đội, sẽ có ba hay bốn đội – những đội không thể phục sinh của các mùa giải trước, chờ qua một mùa giải tới tham gia….” Diệp Tu giải thích.
“À, em hiểu rồi!” Đường Nhu liên tục gật đầu .
“Cho nên chúng ta chỉ cần tham gia và trở thành người chiến thắng cuối cùng trong vòng thi tuyển này là được. Những điều kiện bắt buộc khác, Liên minh sẽ tìm cách thay ta giải quyết. Tuy nhiên, trước giờ nó luôn trở thành vòng đấu phục sinh, chưa có đội ngũ bên ngoài nào thó chân vào được Liên minh cả, coi bộ tui phải viết nên trang sử rồi.” Diệp Tu cười.
“Đây không phải vấn đề mấu chốt!” Trần Quả nổi điên: “Vòng đấu phục sinh là chế độ sàng lọc, chỉ cần thua một trận là bị loại luôn, lãng phí vô ích một năm, chẳng may chúng ta…”
“Chuyện gì chẳng có hên xui, dù chúng ta xin phép, chuyện chẳng may này cũng có thể xảy ra. Có bao nhiêu đơn xin gia nhập Liên minh trong một năm chứ? Nếu muốn được Liên minh chọn, ắt phải đạt điều kiện bắt buộc trước đã. Liên minh chỉ khảo sát vốn bỏ vào, đội ngũ chỉ có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn sẽ không được coi trọng.” Diệp Tu nói.
Trần Quả ngẩn ngơ. Ngay cả miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn cô còn không làm được, giờ lại được biết, dù làm được đi nữa cũng có thể bị những người có thực lực to lớn hơn cướp mất vị trí. Thực lực ấy đơn giản chỉ là tài lực mà thôi. Trần Quả chỉ là cô chủ tiệm net, tài lực lớn bao nhiêu mà đòi cạnh tranh.
“Thi tuyển là biện pháp duy nhất của chúng ta. Ngồi đây suy nghĩ mấy chuyện ngộ nhỡ, chẳng thà dồn hết sức lực ngăn cản chúng phát sinh. Vừa vặn dùng thời gian một năm hoàn thiện cả đội ngũ.” Diệp Tu nói.
“Ừm, đúng đó.” Đường Nhu khẽ gật đầu, trông có vẻ tràn đầy mong chờ.
“Cuộc thi tuyển năm nay cũng đang tiến hành, mọi người nhớ chú ý. Cuộc thi tuyển này được tiến hành song song với giải đấu, thông thường lúc giải đấu chuyên nghiệp kết thúc, cuộc thi tuyển sẽ đưa ra kết quả cuối cùng, tên 20 đội dự thi của mùa giải sau sẽ được xác định. Hàng năm đội ngũ báo danh thi tuyển cũng rất nhiều, cứ tiếp tục phát triển có khi sẽ thành nơi khởi nguồn của Liên minh thứ hai. Chậc, tốc độ phát triển của Liên minh mạnh mẽ thật đấy.” Diệp Tu cảm thán.