Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1440: Chương 1440: Gian truân vô số




Dịch bởi Lá Mùa Thu

Trận lôi đài thứ hai cuối cùng cũng kết thúc. Hệt như Lý Nghệ Bác dự đoán, người thắng là Tống Hiểu.

Diệp Tu bị giới hạn bởi mana, đánh dối hết 7 phút thì nhảy ra đốt sạch lượng mana còn lại vào việc dạy dỗ Tống Hiểu một trận, sau đó ra đi như một người thua.

Tống Hiểu đã thắng, nhưng đến cả fan não tàn Lam Vũ cũng không vui nổi. Nếu đây là solo, coi như vẫn ổn đi, nhưng đây là lôi đài, Diệp Tu đánh bại Dụ Văn Châu xong lại tẩn cho Đào Lạc Sa Minh của Tống Hiểu chỉ còn 28% HP, bảo họ vui thế éo nào?

Nhìn Diệp Tu xuống sân mà fan Lam Vũ không biết nên làm gì với hắn. Vỗ tay? Dĩ nhiên không thể. Hò hét phản đối? Cũng không được, vì trận đấu kéo dài lê thê là do người Lam Vũ họ, kết quả là không đạt thành mục đích mà còn bị người ta lừa tình đánh dối. Fan Lam Vũ không lầy đến mức đó.

“Trận này tổng thời lượng 19 phút 21 giây, e rằng đã lập kỷ lục mới về thời gian solo trên đấu trường chuyên nghiệp.” Phan Lâm lên tiếng.

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Lý Nghệ Bác gật đầu.

Nhắc tới kỷ lục cho vui miệng thôi chứ không ai thực tâm để ý, vì đây không phải một kỷ lục đáng tự hào gì. Solo ấy à, phải thắng nhanh mới chứng tỏ mình mạnh, mới được người ta tung hô.

“Nhưng sao tôi cứ cảm thấy, giai đoạn cuối game Diệp Tu vẫn nắm ưu thế lớn lắm. Nếu đánh chắc tay hơn chút, vẫn đủ mana chiến thắng Tống Hiểu.” Phan Lâm nói.

“Ừm.. Tôi nghĩ anh ta muốn giữ sức, không để một trận solo gây nên mệt mỏi cho mình.” Lý Nghệ Bác nói.

“Tính chuẩn đến thế cơ à?” Phan Lâm lẩm bẩm. Khó tin thật chứ!

“Đánh tốt lắm.” Diệp Tu về chỗ, các tuyển thủ Hưng Hân cùng đứng dậy đón.

“Mau mau, ngồi xuống nghỉ! Đánh cực lắm hả?” Trần Quả lo lắng. Âm mưu của Lam Vũ ai ai cũng thấy rất rõ, tuy Diệp Tu đánh dối suốt 7 phút, nhưng tổng thời lượng hai trận đến gần nửa tiếng vẫn là sự thật.

“Không sao.” Diệp Tu cười cười.

“Đừng lo cho nó, nó có sao mới lạ.” Ngụy Sâm nói.

“Sao ông biết?” Trần Quả hỏi.

“Cắm đầu chơi game quên ngày quên đêm suốt hơn một năm, vẫn duy trì được trạng thái thi đấu như nó, có cần hỏi khả năng điều tiết của nó không? Lũ trẻ ranh Lam Vũ muốn chơi kiểu này để rút sức nó là sai lầm hoàn toàn. Muốn rút sức thì phải chơi cứng chính diện ấy.” Ngụy Sâm nói.

“Nghe sao... đúng đúng nhỉ?” Trần Quả sực nhớ hồi vòng bảng, lượt đấu với Hô Khiếu, Đường Hạo lên solo trận đầu với Diệp Tu, hai người từng chơi đôi công chính diện. Trận đó không kéo dài, nhưng Diệp Tu thắng Đường Hạo mà mệt mỏi lộ rõ. Quả thật, đó mới là cách làm Diệp Tu hao mòn nhất.

“Nếu biết trước đám nhóc kia đánh kiểu này, lẽ ra phải cho tao lên lôi đài chơi một trận.” Ngụy Sâm hậm hực.

Mọi người cười rộ. Xác nhận Diệp Tu không quá mệt mỏi, tâm trạng mọi người đã nhẹ nhõm hơn. Tướng lôi đài thứ hai của Hưng Hân là Mạc Phàm. Bản đồ Lam Vũ chọn đêm nay khá hợp với phong cách Mạc Phàm, nên khi vừa thấy, người Hưng Hân đã bắt đầu kỳ vọng vào cậu. Ngược lại, Mạc Phàm nhìn ánh mắt đau đáu của đồng đội thì chỉ ờ một tiếng rồi cất bước lên sân.

Trận lôi đài thứ ba bắt đầu. Thấy Mạc Phàm, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng bình luận rằng Mạc Phàm sẽ xanh trên bản đồ này. Quả nhiên vừa vào game, Hại Người Không Mệt đã di chuyển đường vòng khỏi cần nghĩ ngợi. Cậu rẽ sang Đông trong khi Đào Lạc Sa Minh đi bên Tây, hai nhân vật lướt ngang đời nhau và không gặp giữa bản đồ. Tống Hiểu lên chat vài câu nhưng không nhận được trả lời từ Mạc Phàm. Chưa phát hiện Đào Lạc Sa Minh, Hại Người Không Mệt bèn dứt khoát cắt sang hướng Đông.

Đào Lạc Sa Minh chỉ còn 28% HP, không dám chơi lớn như Mạc Phàm mà vòng một vòng vào khu vực giữa. Bằng góc nhìn Thượng đế, khán giả phát hiện cú ngáp gió của Tống Hiểu đã may mắn trúng ruồi, khi tuyến đường y chọn đâm thẳng đến sau lưng Hại Người Không Mệt.

“Ầy, nên nói Tống Hiểu gặp may hay Mạc Phàm bất cẩn nhỉ?” Phan Lâm hỏi.

“Bất cẩn? Anh nhìn kỹ đi, Mạc Phàm cẩn thận lắm đấy.” Lý Nghệ Bác cười.

“Ơ?” Được Lý Nghệ Bác nhắc tuồng, Phan Lâm bèn quan sát lối di chuyển của Hại Người Không Mệt. Hắn dần dần nhìn ra, Hại Người Không Mệt không hề cắm đầu đi thẳng một mạch mà luôn mượn cây cối che chắn, luồn lách rất kín đáo.

“Sao Mạc Phàm thuộc bản đồ thế nhỉ?” Phan Lâm vỗ bàn.

“Tôi nhớ lúc nãy anh nói Diệp Tu lấy đá tự đập chân mình đúng không?” Lý Nghệ Bác vẫn cười, “Câu này tôi nghĩ, anh nên tặng lại cho Lam Vũ đúng hơn!”

“Ơ? Ồ...” Phan Lâm bừng tỉnh, “Lam Vũ muốn rút sức Diệp Tu nhưng không thành công sau từng ấy thời gian, ngược lại còn giúp Hưng Hân ngồi dưới sân nghiên cứu tường tận bản đồ 3D qua góc nhìn Thượng đế.”

“Chính xác. Mạc Phàm chỉ là tân binh năm đầu thì sao có thể thuộc bản đồ Lam Vũ chọn? Tất cả là nhờ hai trận solo gần ba mươi phút trước đó!” Lý Nghệ Bác nói.

“Lam Vũ hôm nay đúng là... tính sai quá.” Phan Lâm thở dài không ngớt.

“Xem tình thế hiện tại, tôi nghĩ chưa chắc Diệp Tu không đánh nhanh thắng nhanh được, chẳng qua anh ta cố tình cù nhây với Lam Vũ để cung cấp thêm thông tin về tấm bản đồ khó đánh này cho đồng đội dưới sân.” Lý Nghệ Bác nói.

“Ặc... Ghê vậy luôn?” Phan Lâm trợn mắt.

“Tương kế tựu kế luôn là phong cách nhất quán của anh ta mà!” Lý Nghệ Bác nói.

“Nhưng lúc trước còn cầm Nhất Diệp Chi Thu, tôi đâu cảm thấy anh ấy đến mức như thế?” Phan Lâm nói.

“Có lẽ là vì, lúc trước không có gánh nặng lớn như bây giờ.” Lý Nghệ Bác nói.

Phan Lâm nghe vậy ngẩn người. Ngẫm lại cũng đúng, vì Diệp Tu tuổi đâu còn trẻ, bị Lam Vũ thiết kế chiến thuật nhằm vào tiêu hao sức bền là chuyện dễ thấy. Hắn của hôm nay, sợ rằng không thể ỷ có Khước Tà trong tay liền đánh đâu thắng đó nữa. Hắn cần dùng đầu óc hơn là tay chân. Chưa kể, chiến đội Hưng Hân trên vai cũng không phải ông lớn Gia Thế ngày xưa. Tuy hồi hiệp một, Hưng Hân đột nhiên đắp thêm một mớ đồ bạc level 80 làm mọi người hết hồn, nhưng trải qua thực chiến, các chiến đội chuyên nghiệp đều đã nhìn ra trang bị level 80 của Hưng Hân chỉ là mạ bạc chứ không phải hàng thật, bởi nhân vật mặc vào không đạt đến sức mạnh nên có.

Cao lắm chỉ bằng đồ bạc level 75 mà thôi.

Các cường đội vào được vòng chung kết đều có nhân tài khâu kỹ thuật. Thậm chí hiệp một Hưng Hân chưa đánh xong với Lam Vũ, đã có người đưa ra kết luận như trên chỉ bằng quan sát mắt thường.

Hưng Hân, nói cho cùng chỉ là một kẻ đuổi theo thời đại. Cố sức lắm, trang bị của họ mới đến gần với các đội mạnh một chút. Đồ bạc level 80 không phải phép màu mà chỉ là một cái trick đầu cơ tinh vi, cho nên đủ sức đến gần các đội mạnh là tốt lắm rồi, chứ làm cách nào vượt mặt?

Hưng Hân có thể đi đến hôm nay, thật sự gian truân vô số. Mọi người quen nhìn họ gặt hái bao nhiêu thành tích xuất sắc mà quên mất rằng, họ đạt được những thành tích ấy trên vị thế của một kẻ yếu.

Và trong vô số gian truân nhọc nhằn đó, Diệp Tu đã dốc vào bao nhiêu tâm sức?

Lãnh đạo một đội ông lớn khó hơn hay lãnh đạo một dàn tân binh khó hơn, điều này có lẽ không cần hỏi nhiều.

Nhưng khi lãnh đạo dàn tân binh ấy, Diệp Tu lại đánh bại Gia Thế ở vòng khiêu chiến, toàn thắng 37 lượt solo ở vòng đấu bảng, giành lấy chiếc ghế hạng 6 tiến vào vòng chung kết, hiện đang dẫn trước Lam Vũ một hiệp tứ kết.

Diệp Tu có thật sự không bằng ngày xưa?

Nằm mơ à?

Diệp Tu của hôm nay, e rằng chính là Diệp Tu mạnh nhất từ trước đến giờ ấy chứ!

Hắn đang dốc hết khả năng, thắp nên ngọn lửa bằng toàn bộ tài hoa Vinh Quang của mình, mới dẫn dắt được một chiến đội mới toanh đi đến tầm vóc hiện tại!

Những người ngoài kia, sao không mở to mắt lên nhìn cho kỹ?

Chỉ một câu bâng quơ của Lý Nghệ Bác lại khiến Phan Lâm bỗng dưng kích động. Hắn chìm đắm vào hồi tưởng đoạn đường Hưng Hân đã đi, một chiến đội từ không đến có, từ tiệm net đánh thẳng vào đấu trường vòng chung kết. Mỗi một bước đi, mỗi một giai đoạn đều là gian khổ, nhưng cũng tràn đầy ngoạn mục.

“Đâm ra sau lưng thật rồi!” Tiếng gào của Lý Nghệ Bác kéo Phan Lâm về với thực tại. Hắn nhìn màn hình, thấy tuyến đường Đào Lạc Sa Minh cắt ngang vòng về tạo thành một đường cung với tuyến đường cắt thẳng của Hại Người Không Mệt, đâm ra sau lưng cậu. Có điều...

“Anh ta không biết!”

Tống Hiểu xoay góc nhìn liên tục bốn phía, không phát hiện thấy Hại Người Không Mệt.

“Tiếc quá thưa các bạn.” Phan Lâm nói. Tuy lòng hắn đã nghiêng về Hưng Hân, nhưng thái độ bình luận vẫn rất chuyên nghiệp.

Đúng lúc này, Hại Người Không Mệt đột nhiên ngừng di chuyển.

“Mạc Phàm phát hiện thấy gì đó chăng? Trực giác nhạy bén quá!” Phan Lâm kêu lên.

“Chắc tại cắt thẳng nửa đường mà vẫn chưa gặp, nên Mạc Phàm đã biết đối thủ chọn đường khác mình. Bước phán đoán kế tiếp của cậu ta sẽ là gì đây?” Lý Nghệ Bác nói.

“Quay đầu rồi, cậu ấy quay về theo đường cũ!” Phan Lâm gào thét.

“Nếu Tống Hiểu tiếp tục di chuyển, hai người sẽ rất nhanh va chạm.” Lý Nghệ Bác nói.

“Nhưng Tống Hiểu cần phải chú ý góc nhìn, bởi nếu đặt góc nhìn sai hướng, bỏ lỡ dù chỉ một chút cũng sẽ rơi vào bị động.” Phan Lâm nói.

“Vậy phải xem anh ta suy đoán thế nào về hành động của Mạc Phàm.” Lý Nghệ Bác nói.

Tốc độ bình luận của cả hai đều đã nhanh hơn trông thấy, có vẻ như rất sốt sắng với cục diện ngàn cân treo sợi tóc đang diễn ra.

“Tiếp cận, tiếp cận, tiếp cận rồi!” Phan Lâm kêu gào liền miệng.

“Tống Hiểu... Ấy!” Lý Nghệ Bác thở dài. Góc nhìn Đào Lạc Sa Minh đã rời khỏi phương hướng Hại Người Không Mệt đang đến, trong khi Mạc Phàm lại phát hiện ra y. Cậu khiển Hại Người Không Mệt nấp vào gốc cây, Đào Lạc Sa Minh quay qua thì chỉ còn thấy sương mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.