Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1499: Chương 1499: Phá hủy




Dịch bởi Lá Mùa Thu

“Hàn Văn Thanh muốn làm gì thế?” Khán giả thấy rõ mọi hành động của Đại Mạc Cô Yên và không ngốc đến mức chưa nhìn ra ý định của anh. Họ chỉ thốt lên câu hỏi như một dạng thán phục, như cách Phan Lâm đang gào thét trên sóng trực tiếp lúc này.

Rầm rầm rầm!

Tường lâu đài liên tục bị hủy vì chịu không nổi lực. Rất nhanh đã có hai tấm vách bị thủng lỗ chỗ.

Có phải cả tòa lâu đài đều run rẩy không?

Nghe tiếng vang ầm ầm bên tai, Kiều Nhất Phàm không còn biết đó là thật hay chỉ là ảo giác của mình. Cậu cảm giác được bức tường đang rung chấn. Hình như nó sắp chịu không nổi áp lực quá nặng. Trần nhà cũng có vẻ đang sụm xuống như mất chỗ tựa.

Nếu tiếp tục, tất cả sẽ sụp đổ!

Kiều Nhất Phàm mặc kệ có phải do mình ảo giác hay không, cậu đã quyết định.

Cậu không thể tiếp tục tử thủ nơi này. Nhà quyền pháp lớn của Bá Đồ mạnh mẽ hơn nhà quyền pháp nhỏ quá nhiều.

Kiều Nhất Phàm chỉ đành chủ động tiến tới. Cậu biết rất rõ kết cấu của dãy phòng phụ cận, và Đại Mạc Cô Yên chỉ đang đấm tường ở đâu đây thôi.

Lắng nghe tiếng động, phỏng đoán nơi phát sinh.

Đoán đại khái vị trí của Đại Mạc Cô Yên, Kiều Nhất Phàm khiển Một Tấc Tro chạy đi.

Vì thuộc bản đồ, cậu cũng đoán luôn bức tường Hàn Văn Thanh muốn đập kế tiếp. Cậu quyết định chạy đến đó mai phục.

Di chuyển thấp người, Một Tấc Tro thuận lợi mò đến chân tường, tém tém tay chân giữ im lặng. Kiều Nhất Phàm bắt đầu đếm tiếng.

Tiếng đấm càng lúc càng gần, trên đầu dần có bụi bặm rơi xuống liên tục. Kiều Nhất Phàm ngước góc nhìn. Giờ cậu đã có thể chắc chắn rằng trần nhà đang rung lên. Nó sắp chịu hết nổi rồi.

Một Tấc Tro đứng yên.

Đại Mạc Cô Yên đã đến sát bên. Nếu còn cử động, cậu sẽ bại lộ.

Bốp bốp!

Hai cú đấm vang vọng, âm thanh không truyền đến bởi không khí mà bởi bức tường. Đại Mạc Cô Yên đã đập đến bức tường Một Tấc Tro ẩn thân rồi.

Rầm!

Quyền thứ ba, tường vỡ. Một Tấc Tro dán lưng vào tường, đứng im thin thít. Nhờ góc nhìn nghiêng, cậu thấy rõ nắm đấm Đại Mạc Cô Yên rút về.

Bốp bốp bốp, anh tiếp tục đấm bức tường này. Hàn Văn Thanh chuyên tìm chỗ yếu để đập, nên dù chưa sụp hẳn, những bức tường bị anh phá thủng khắp nơi cũng sẽ không chịu nổi bao lâu.

Rầm!

Chỉ cần thủng thêm một lỗ, anh sẽ tiếp cận Một Tấc Tro rồi. Kiều Nhất Phàm như nhìn thấy từng khớp xương trên nắm đấm Đại Mạc Cô Yên, đang được bọc trong cặp bao tay Liệt Diễm Hồng Quyền tiếng tăm lẫy lừng. Mang một màu đỏ rực như lửa, cậu thậm chí cảm giác được sức nóng của nắm đấm anh, chứa đựng đấu chí và sát khí không gì sánh kịp.

Bốp!

Tiếng động lại vang lên, Đại Mạc Cô Yên lần tức ba đấm tường.

Không phải vị trí Một Tấc Tro đang áp vào. Kiều Nhất Phàm tính toán rất kỹ, biết chọn điểm kiên cố của bức tường, cũng là nơi Hàn Văn Thanh sẽ không tìm đến.

Cảm nhận lực đấm lan truyền xung quanh mình, Một Tấc Tro chầm chậm rút kiếm, ánh sáng dần ngưng tụ.

Rầm!

Một lỗ thủng khác bị phá, Kiều Nhất Phàm vẫn đứng bất động. Góc nhìn giữ nguyên phía trước, nơi ngã rẽ hành lang Đại Mạc Cô Yên sắp xuất hiện.

Thế nhưng lúc này, vách tường cậu tựa lưng bỗng rung lên dữ dội, có chỗ còn gãy vỡ.

Không thể nào!

Kiều Nhất Phàm ngước góc nhìn. Trần nhà phía trên, nhiều chỗ bắt đầu sụp xuống.

Chịu lực hết nổi?

Câu trả lời rất rõ ràng. Và Hàn Văn Thanh cũng nhanh chóng phát hiện thấy điều đó.

Bốp!

Lại một cú đấm khác, nhưng lần này anh không chọn vị trí yếu nữa, chỉ đơn giản đấm vào tường, dùng đòn công kích tăng lực rung chấn và gãy vỡ để thúc đẩy bức tường sụp xuống.

Chỉ một cú đấm, nửa bức tường đổ sụp. Có thể thấy, để nhanh đạt đến mục đích, Đại Mạc Cô Yên không chọn hit đánh thường mà là kỹ năng có sức sát thương lớn hơn, nhằm phá hoại nặng thêm tình trạng tường đã đầy nguy cơ.

Tường đổ, Một Tấc Tro bại lộ. Chịu lực hết nổi, một mảng trần nhà rơi xuống sau một tiếng ầm mà không cần Đại Mạc Cô Yên làm gì thêm.

Kiều Nhất Phàm vội khiển Một Tấc Tro di chuyển, vì Đại Mạc Cô Yên đã sải bước lao tới phía dưới mảng trần nhà kia.

Rầm!

Trần nhà sụp, tốc lên toàn bụi với đất. Đại Mạc Cô Yên lăn mình, dùng lối di chuyển thấp để vượt qua mảng trần nhà. Anh bật dậy, vung quyền nghênh đón ánh kiếm của Một Tấc Tro.

Đấm Vỡ!

Đối mặt với lực đấm, kỹ năng chém của quỷ kiếm sĩ không chơi lại nhà quyền pháp. Trúng quyền, cả người lẫn kiếm văng đi.

Không dừng chân, Đại Mạc Cô Yên cất bước đuổi theo.

Xung quanh anh, tường nhà đang đổ, trần nhà đang rơi, anh vẫn mặc kệ tất cả. Đất trời rung chuyển, anh vẫn lao thẳng tới.

Rầm rầm rầm!

Khắp nơi vang vọng tiếng tường đổ trần sụp, bụi bặm tung bay bốn phía như muốn phủ lấp tất cả. Hai bóng người vẫn đang tranh đấu, giữa vùng đất đổ nát như gặp phải thiên tai này.

Một vòng tường toàn bộ sụp đổ. Vài chỗ Đại Mạc Cô Yên chưa đánh tới cũng đã quá yếu do chịu ảnh hưởng từ các trận trước, bị những nơi khác sụp xuống kéo theo như domino.

Gạch đá hoang phế chất đầy một vùng.

Tường vách, trần nhà, vô số đồ nội thất và tường tầng hai cũng đổ vỡ theo. Khán giả quên luôn phải chờ hai người giao chiến, chỉ ngơ ngác nhìn tòa lâu đài. Có phải nó sẽ chịu chung số phận không?

Không, may mà không.

Nhìn từ bên ngoài chưa thấy cái gì khác biệt, dù rằng bên trong đã vật đổi sao dời. Tầng hai sau một loạt phản ứng dây chuyền thì biến mất như chưa từng tồn tại, tầng một thừa hưởng toàn đồ đạc tầng hai, chất thành những đống hoang tàn.

Ầm!

Chỉ nghe một tiếng vang trầm thấp, có gạch đá bắn tung tóe, một bóng người văng ra.

Là ai?

Mọi người vội vàng nhìn theo.

Một Tấc Tro, là Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm! Rất nhanh sau đó, Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh xuất hiện. Mặc kệ trời đất xoay vần, trong ánh mắt anh chỉ có mục tiêu cần giết. Nắm đấm vung lên, last hit.

Vinh Quang!

Chiến thắng được hệ thống tuyên bố trong một khung cảnh cực kỳ khốc liệt. Đại Mạc Cô Yên đứng sừng sững giữa vùng phế tích tan hoang, xung quanh còn nhiều chỗ đang lung lay đổ sụp.

Toàn bộ khán giả đều nghẹn lời. Muốn lợi dụng ưu thế bản đồ sân nhà? Vậy Hàn Văn Thanh hủy nó luôn. Thật quá bá đạo.

Fan Hưng Hân lặng im thin thít, ngồi nghe fan Bá Đồ bên khán đài sân khách gào thét ầm trời.

Khí phách!

Một chiến thắng quá khí phách!

Gom cả nhà lẫn người, xé xác một lượt, đập nát một lượt. Sướng!

Trong tiếng huyên náo, Kiều Nhất Phàm bước khỏi phòng thi đấu Hưng Hân. Vốn cuồng nhiệt, fan Bá Đồ khó miễn có người ác ý công kích cậu. Trận trước, Kiều Nhất Phàm áp chế Tống Kỳ Anh gắt gao, mà trận này? Hàn Văn Thanh mang về cho Bá Đồ nỗi vui sướng của báo thù, còn là một cuộc báo thù đầy khí phách.

Còn gì thỏa mãn hơn nữa chứ?

Fan Bá Đồ phấn khích đến mức quên rằng lôi đài chưa đánh xong, Hưng Hân vẫn dư lại một vị tướng!

Thế là, giữa lúc họ đang hò hét vang dội, màn hình điện tử lặng lẽ hiện tên người thứ năm, cũng chính là tướng thủ lôi đài của Hưng Hân.

Ngụy Sâm, thuật sĩ Nghênh Phong Bố Trận.

“Là Ngụy Sâm!” Phan Lâm thốt lên với giọng kinh ngạc. Đây quả là một điều bất ngờ với nhiều người.

Ngụy Sâm, cựu đội trưởng chiến đội Lam Vũ, người đã dùng sự kiên cường bất khuất của mình để đặt nền móng cho chiến thắng của Hưng Hân trong trận đoàn đội hiệp một tứ kết.

Những khó nhọc của hắn khi đánh trận đó là điều người ta kính trọng. Mọi người đều thấy rõ rằng, dù ý thức vẫn còn, phản ứng của Ngụy Sâm đã không theo kịp nhịp đấu.

Ngụy Sâm đâu có đang đánh với Lam Vũ? Kẻ địch thực sự của hắn, là thời gian vô tình.

Có thể biểu hiện xuất sắc như thế một lần, đã là kỳ tích. Có lẽ cũng vì đánh trên sân nhà, đối thủ lại là chiến đội Lam Vũ hắn vốn hiểu rõ như lòng bàn tay, cho nên Ngụy Sâm mới thuận lợi phát huy như cá gặp nước.

Sau trận Lam Vũ, ai cũng cho rằng Ngụy Sâm đến đây sẽ ngừng cống hiến. Hắn chỉ là con bài bất ngờ mà Hưng Hân dành riêng cho Lam Vũ mà thôi.

Nhưng hiện tại, đối mặt Bá Đồ, hiệp một bán kết, Ngụy Sâm lại vào trận với tư cách tướng thủ lôi đài?

Tin được không?

Ngụy Sâm đứng dậy, nghênh ngang vẫy tay với fan sân nhà và cất bước lên sân.

Trên đường đi, hắn gặp Kiều Nhất Phàm.

“Hết hồn hả?” Ngụy Sâm cười với cậu.

Kiều Nhất Phàm ngẩn mặt. Ý anh ấy là sao? Mình phải trả lời thế nào?

“Để lão phu xử nó.” Ngụy Sâm xoa đầu Kiều Nhất Phàm, làm tóc cậu nhóc rối tung mới gật gù đi tiếp.

“Thật bất ngờ, tướng cuối Hưng Hân lại là Ngụy Sâm... Nghĩa là sao anh nhỉ?” Phan Lâm hỏi Lý Nghệ Bác.

“Chắc... bản đồ này... Ngụy Sâm cực kỳ rành rẽ, nắm chắc 100%...” Lý Nghệ Bác ậm ừ trong gượng gạo.

Thật ra, hắn đã chó ngáp phải ruồi.

Ngụy Sâm vốn cũng nghĩ mình đánh với Lam Vũ xong là chấm dứt luôn, nhưng đến trận gặp Bá Đồ, Hưng Hân thảo luận chọn ra tấm bản đồ này, Ngụy Sâm bỗng dưng đổi ý.

Bản đồ này hắn thuộc, nhất là cái lâu đài. Chiến đấu trong nhà với địa hình không đổi sẽ không cho phép bất kỳ ai đẩy nhanh nhịp đánh, đây là điều có lợi với một lão tướng thường đi sau bước chân người ta như hắn.

Bản đồ này, mình chơi thêm một trận nữa được!

Nhưng còn chưa kịp thỉnh quân ra trận, Ngụy Sâm đã thấy Diệp Tu nhìn mình.

Không cần nhiều lời, Ngụy Sâm có thêm một cơ hội lên sân.

Nhưng giờ thì... Trên đường vào phòng đấu, Ngụy Sâm cười méo xệch.

Thứ mà hắn có thể dựa dẫm đã bị Hàn Văn Thanh đập nát. Lúc nãy ngồi dưới sân, Ngụy Sâm thậm chí lôi Hàn Văn Thanh ra chửi 180 lần.

Số phận lôi đài của Hưng Hân đặt trên đôi vai hắn, nhưng hắn lại đánh mất con bài tẩy để chiến thắng.

Lao vào húc Hàn Văn Thanh chính diện?

Chỉ nghĩ thôi mà đã run lẩy bẩy. Thôi bớt, mình bây giờ sao thuần phục nổi con mãnh hổ kia? Nếu nói hổ cũng đã chớm già, thì mình là nắm xương vùi dưới đất đang bò ra ngoài giãy dụa với đời đó chứ!

Đã vậy còn đẩy bố vào thế khó! Ngụy Sâm vừa đi vừa càu nhàu, trọng tài phải quát bảo hắn mau mau vào phòng đấu.

Thôi kệ, chơi luôn!

Ngụy Sâm cắn răng vào phòng.

Hàn Văn Thanh phải không? Mấy năm trời rồi, để lão phu coi mày đã hổ báo tới đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.