Edit & beta: Lá Mùa Thu
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Phan Lâm và Lý Nghệ Bác tung hứng như thường lệ, khi biết đội chủ nhà chọn bản đồ gì thì tìm tài liệu để giới thiệu cho khán giả trong lúc tải game. Gặp khán giả mới, chắc chắn sẽ cho rằng hai bình luận viên này học thức uyên thâm, bản đồ nào cũng kể ro ro như lòng bàn tay.
Biển Cát Hư Không.
Một bản đồ có dạng hình thoi, hai đội spawn ở hai đầu Nam Bắc, địa hình về căn bản là đối xứng. Chính giữa có một ốc đảo, phía Đông quay mặt ra một phế tích thành cổ, phía Tây là thung lũng cát. Địa hình tổng thể đa dạng phong phú, có thể áp dụng vô số chiến thuật. Đây là một tấm bản đồ rất cần tùy cơ ứng biến.
Trong lúc Phan Lâm và Lý Nghệ Bác tranh thủ phổ cập bản đồ, game đã tải xong. Năm người mỗi đội, tổng cộng mười nhân vật chia nhau spawn ra trên hai góc bản đồ.
Màn hình nhanh chóng zoom vào chiến đội Hưng Hân, bởi căn cứ theo kinh nghiệm trực tiếp vòng bảng, Hưng Hân thường chơi trò đổi người ngay khi mới vào game, cho đối phương trở tay không kịp. Mà trận đêm nay, Hưng Hân còn đặc biệt xếp Ngụy Sâm, cựu đội trưởng Lam Vũ, vào slot thứ sáu nữa. Ai cũng cảm giác hắn chính là vũ khí bí mật của Hưng Hân, cả tổ ghi hình cũng phải chú ý quan sát, xem liệu Ngụy Sâm có vào trận ngay không.
Nhưng không, Hưng Hân không thay người. Năm nhân vật spawn đầy đủ thì lập tức lao đi.
“Hưng Hân rất quả quyết, xem ra đã có phương hướng tác chiến rồi! Ngược với họ, Lam Vũ hình như vẫn đang suy nghĩ.” Phan Lâm nói.
“Ok, hiện Lam Vũ đã hành động. Họ không lao ra trung lộ mà vòng sang cánh trái, trông như muốn đến phế tích thành cổ.” Phan Lâm tường thuật.
Đội chủ nhà xông thẳng và đội khách đi vòng là một khởi đầu khá ngược ngạo. Thông thường, đội khách xa lạ bản đồ nên sẽ tránh các chiến thuật dựa dẫm địa hình, nhằm không rơi vào bẫy đối thủ. Vì thế, phần lớn sẽ nghiêng về chạm trán chính diện. Xáp lá cà toàn quân giữa chiến trường trống trải chính là cách để loại bỏ ưu thế bản đồ của đội chủ nhà. Còn đội chủ nhà, liệu họ sẽ cho đối thủ toại nguyện sao? Solo hoặc đấu lôi đài, có thể có người chọn bản đồ đơn giản như Diệp Tu để đánh trực diện, nhưng sẽ không ai làm vậy trong trận đoàn đội. Lợi dụng tốt bản đồ khi đánh đoàn đội là hình thức đơn giản nhất để gia tăng phần thắng.
“Lam Vũ sao chậm chạp thế nhỉ?” Phan Lâm bỗng phát hiện điều kỳ lạ. Lam Vũ đang di chuyển về phía Đông với một tốc độ rề rà.
“Có vẻ như họ đang nghiên cứu bản đồ.” Lý Nghệ Bác dõi theo cử động của nhân vật Lam Vũ và nói.
Hưng Hân còn khá xa, không cách nào từ trên trời ập xuống đầu nên đội hình Lam Vũ hiện khá tản mác, trông không giống di chuyển theo chiến thuật cho lắm. Người Lam Vũ như thể đang hoạt động tự do vậy. Camera liên tục chuyển góc nhìn từ tuyển thủ này đến tuyển thủ khác của Lam Vũ, phát hiện mỗi người trong họ đều đang quan sát trái phải. Cả đội cùng di chuyển theo một phương hướng, nhưng kỳ thực mỗi nhân vật được đặt ở các khu vực khác nhau. Không ai liên quan đến ai, như năm vận động viên đang thi thố trên đường chạy riêng của mình.
Trên kênh đội ngũ, Lam Vũ lại giao lưu khá nhiều. Mọi người theo dõi mới biết chắc rằng, Lam Vũ thật sự đang trinh sát bản đồ.
“Có lẽ Lam Vũ muốn tạm thời thiết lập một khu vực quen thuộc trên bản đồ sân khách, dụ Hưng Hân đến đánh tại đó hòng loại bỏ ưu thế sân nhà.” Lý Nghệ Bác nói.
“Ồ, đó chẳng phải... cách thường dùng của một đội nào ấy nhỉ?” Phan Lâm cố lục tung trí nhớ.
“Không sai, chiến đội Lôi Đình đánh trên sân khách rất thường sử dụng cách này.” Lý Nghệ Bác nói.
“Nhưng đâu thể chọn bừa khu vực phải không?” Phan Lâm hỏi.
“Đương nhiên rồi. Nếu anh chọn một vùng đất rộng, đội chủ nhà sẽ đề phòng ngay. Vì thế, chọn chiến trường ở đâu cũng là cả một nghệ thuật đấy!” Lý Nghệ Bác nói.
“Hình như Lam Vũ đang tăng tốc.” Phan Lâm bật thốt.
“Xem ra họ không ưng ý khu vực đang ở!” Lý Nghệ Bác nói.
Sự thật là những gì Lý Nghệ Bác nói đều hiển hiện trên kênh chat Lam Vũ cả, nên hắn mới dám nói chắc như đinh đóng cột.
Không hài lòng với các khu vực phụ cận điểm spawn, chiến đội Lam Vũ tiếp tục tiến xa hơn. Theo thời gian trôi, khả năng hai đội chạm mặt càng lúc càng lớn, thế là Lam Vũ vừa di chuyển vừa lẳng lặng tạo thành kết cấu đội hình. Mãi đến khi hình thành hoàn chỉnh, khán giả mới đột nhiên phát hiện họ đã không còn đi đứng rời rạc như lúc đầu nữa rồi.
Chuyển đổi quá êm, có thể thấy khả năng linh động chiến thuật của chiến đội Lam Vũ đã đạt đến trình độ tự nhiên như hơi thở.
Toàn đội vẫn men theo ranh giới Đông Bắc mà di chuyển, dần dần đã thấy ốc đảo trung tâm và phế tích thành cổ phía Tây trong tầm nhìn. Bóng dáng người Hưng Hân cũng bắt đầu xuất hiện quanh khu vực ốc đảo.
“Chú ý ẩn nấp.” Dụ Văn Châu chat. Lam Vũ nhanh chóng tiến vào trạng thái hành động kín. Các động tác lăn lộn, bò trườn được sử dụng liên tục, họ vừa che giấu bản thân, vừa tìm cơ hội quan sát đối thủ.
Lam Vũ không tiến gần đến Hưng Hân mà tiếp tục hành động theo chiến thuật định sẵn, đi dần về phía phế tích thành cổ. Phế tích đâu đâu cũng là tường đổ ngói vụn, cung cấp rất nhiều vị trí mai phục.
“Đây được nè.” Hoàng Thiếu Thiên xoay góc nhìn qua lại, đề nghị.
“Mọi người chú ý quan sát, Thiếu Thiên lo nhìn bên kia.” Dụ Văn Châu nói.
“Hay tui qua đó chào một tiếng?” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Cậu áp sát được sao? Muốn đi thì Trịnh Hiên đi!” Dụ Văn Châu nói.
“Vãi, phức tạp thế, thôi khỏi đâu!” Trịnh Hiên lập tức thể hiện sự thiếu đấu chí của mình.
“Cậu không làm nổi?” Dụ Văn Châu nói.
“Áp lực như núi! Nhưng nếu ông muốn tui đi, thì tui đi.” Trịnh Hiên nói.
Dụ Văn Châu cười. Anh biết đây là tín hiệu tỏ ý phục tùng đội trưởng tuyệt đối. Tên này vẫn luôn thế đấy, vì thiếu đấu chí nên rất hiếm khi chủ động. Phải có người khác ủn mông, hắn mới làm. Như hiện tại, hắn chắc chắn sẽ không chủ động nhận lãnh nhiệm vụ như Hoàng Thiếu Thiên, nhưng nếu Dụ Văn Châu thật sự ra lệnh, hắn sẽ nỗ lực hết mình hoàn thành.
“Không cần, cậu ở đây xem địa hình. Thiếu Thiên, cậu qua kia quan sát thật kỹ, cố gắng đừng bị phát hiện.” Dụ Văn Châu nói.
“Chỉ sợ tụi nó lộ sơ hở lớn, tui sẽ không kiềm chế nổi.” Hoàng Thiếu Thiên nói xong liền hùng hổ bơi đi. Nghe có vẻ rất to tát, nhưng thật ra hắn chỉ đang lên đường trinh sát mà thôi.
Trên kênh nội bộ hai đội, bên Hưng Hân không chat quá nhiều, còn Lam Vũ thì một mớ. Ý đồ của họ quá rõ ràng, fan Hưng Hân trên sân nhà không khỏi lo lắng. Họ chẳng cách nào nhắc tuồng tuyển thủ đội mình, đành hầm hừ với fan Lam Vũ bên khán đài đội khách cho hả giận.
Dạ Vũ Thanh Phiền tạm thời tách đội, rời khỏi phế tích thành cổ, tiếp tục lăn lê bò trườn mà tiến đến gần vị trí Hưng Hân lúc nãy. Ai ngờ chưa kịp bơi xa, đã thấy Hưng Hân bắt đầu di chuyển về phía phế tích.
“Tụi nó qua.” Hoàng Thiếu Thiên vội báo tin về tổ chức, “Tui câu giờ, mấy ông tranh thủ.”
“Rõ.” Tổ chức trả lời.
Thế là Dạ Vũ Thanh Phiền không hành động kín nữa mà đứng thẳng người dậy.
Ầm ầm ầm!
Đạn pháo lập tức ập xuống đầu hắn.
“Đờ ệt Tô Mộc Tranh, chưa chào tiếng nào đã bắn?” Hoàng Thiếu Thiên la hét.
Tuy vậy, vị trí của Dạ Vũ Thanh Phiền vẫn đang ở rìa tầm bắn của bậc thầy pháo súng, đạn pháo không đủ đe dọa nên hắn né rất nhẹ nhàng.
“Chưa chào chú đã bắn rap, chào rồi có phải chú mở loa phát thanh luôn không?” Diệp Tu trả lời. Chiến đội Hưng Hân bỗng nhiên tăng tốc, bỏ rơi luôn cả mục sư chân ngắn. Các nhân vật chuyên tấn công lao lên như hổ đói.
Ý?
Hai mắt Hoàng Thiếu Thiên sáng bừng. Cơ hội! Tụi nó bỏ rơi mục sư! Đủ khoảng trống cho mình bay vô xọc!
Khu vực đó Lam Vũ từng đi qua, Hoàng Thiếu Thiên khá nắm địa hình. Hắn khiển Dạ Vũ Thanh Phiền lách sang bên và kiếm chỗ núp. Cái gọi là câu giờ, dĩ nhiên không phải xông lên kéo nguyên team Hưng Hân cù nhây với mình. Làm vậy cũng câu giờ được, nhưng câu giờ xong chắc bỏ mạng luôn, đánh đổi không ngon.
Câu giờ cũng phải có chiến thuật, phải câu làm sao cho đối thủ bị mình dắt mũi kìa.
Giống như lúc này, Dạ Vũ Thanh Phiền đột nhiên biến mất, Hưng Hân dám lơ là sự tồn tại của hắn không? Chắc chắn là không. Con người chủ nghĩa cơ hội ấy sẽ lao ra cắn một nhát ngay khi bạn sơ hở, nhát cắn cực kỳ trí mạng.
Hoàng Thiếu Thiên biết phong cách của mình không phải bí mật với đối thủ, nên hắn lợi dụng điều đó, bắt Hưng Hân phải lo lắng hơn khi mình biến mất.
“Hoàng Thiếu Thiên, té nhanh thế? Vậy tụi anh không tiễn nghen!” Ngờ đâu Diệp Tu chat lên kênh chung.
“Ai té đâu? Tui theo mấy anh nè!” Hoàng Thiếu Thiên nói. Chỉ núp thôi không hiệu quả, vì Diệp Tu là kẻ không dễ đối phó, phải kiếm gì đó đe dọa mới dụ tình được.
“Thế à? Vậy chú phải theo sát chút, đừng để lát hồi đồng đội chết sạch mà chú thì lơ ngơ lạc đường đấy!” Diệp Tu nói.
“Không lạc đâu, không lạc! Bản đồ này tui đánh hơn 800 lần rồi, quen lắm, nhắm mắt cũng đi đúng đường. Anh biết tui đang ở đâu không? Ha ha!”
“Ở đây chứ giề?” Diệp Tu nói. Quân Mạc Tiếu, cứ thế xuất hiện trước mặt Dạ Vũ Thanh Phiền.
“Đánh hơn 800 lần? Quen lắm?” Diệp Tu chat một emo cười khẩy.
Hoàng Thiếu Thiên giật thót. Đối thủ bất ngờ nhìn ra ý đồ của hắn, còn đoán trúng cả vị trí, tức là không phải đến kiếm kèo solo. Người ta muốn focus cho hắn chết dí tại đây!
Ơ nhưng, cũng hợp ý quá mà!
Không thả tí thính, sao có thể dẫn dụ toàn bộ Hưng Hân?
Cười khẩy? Hoàng Thiếu Thiên cũng đang cười. Cười thầm, trong lòng.
Chỗ nhà Lá đang có bão, hôm nay khá khó khăn để vào được mạng. Nếu mấy hôm tới có trễ chương thì mọi người đừng lo lắng nhé, sẽ bù lại hôm sau. Nhưng vẫn mong là không có gì xảy ra.