Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 23: Chương 23: Ma pháp bậc sáu




Editor: Aminta.

Vương tọa Rực Rỡ, tháp phù thủy thứ ba.

Nance mang theo một cái hộp đựng đầy chất lỏng, đi tới căn phòng của Sigourney.

Ông dùng ánh mắt cảm động nhìn chăm chú đống giấy tờ thật dày đã được xử lý xong trước tiên, sau đó đặt chiếc hộp đã đậy kín lên chiếc bàn lùn, rồi lề mà lề mề đi đến chiếc ghế sô pha, bên cạnh là Sigourney đang nửa nằm nửa ngồi ở trên thảm.

Sigourney đang lật xem một quyển sách chép tay cổ xưa, ánh mắt anh hoàn toàn không hề rời khỏi trang sách cũ, chỉ tiện tay chỉ vào đống giấy tờ: “Ôm đi đi.”

Nance ho nhẹ một tiếng, giả vờ không nghe thấy giọng điệu không chào đón của Sigourney.

Bây giờ cũng đã đến lúc nên nói cho Sigourney biết có một cô gái sùng bái cậu ta chạy tới thôn Dogo gây sự rồi. Nếu như để một khoảng thời gian sau rồi mới nói thì ông sợ là thằng nhóc thối tha này sẽ đập phá tháp phù thủy của ông.

Nhưng mà... Ừm, có hơi khó nói.

Nhưng mà không sao, ông đã đoán được cái thái độ lạnh nhạt này của Sigourney từ trước, thế là ông nhanh trí chuẩn bị một đề tài, để lát nữa cạy mở cái miệng của Sigourney... Ấy, không đúng! Là kiếm cớ để nói chuyện, rồi không chút dấu vết nào mà tiết lộ chuyện Elena cho Sigourney.

Tuyệt vời, quả là một kế hoạch trôi chảy!

Nance vỗ tay cho mình ở trong lòng, mặt dày mày dạn ngồi xuống bên cạnh Sigourney, móc một tấm huy chương ra, nhét vào tay Sigourney, cắt ngang sự tập trung của Sigourney.

Cũng thành công khiến Sigourney nâng mắt lên.

Tự dưng gây sự thì chắc chắn Sigourney sẽ tức giận. Nhưng ông có chuyện đứng đắn mà?

Nance tự hài lòng, ngoài mặt thì lại nói bằng giọng điệu bàn chuyện quan trọng: “Sigourney, cậu còn nhớ cái huy chương thân phận này không? Nếu không đến Hiệp hội để đăng ký đổi mới, thì chẳng mấy chốc huy chương sẽ mất hiệu lực, tự động hủy bỏ... Cậu xem đi, từ sau khi trở về từ bình nguyên Đoạn Hà, đã bao lâu rồi cậu chưa ra khỏi tháp?”

Tốt lắm, nhắc đến bình nguyên Đoạn Hà rồi!

Sau đó thì móc nối đến thôn Dogo, móc nối đến thiếu niên mang khế ước, rồi móc nối đến Elena!

Nance đang tính toán, nhưng mãi mà không nhận được câu trả lời của Sigourney.

“Sigourney?” Nhìn thấy huy chương nên nhớ đến mấy chuyện liên quan rồi sao?

Nance thấy lạ nên nhìn sang, chỉ thấy Sigourney giơ tay phải lên, dùng ánh mắt quái lạ mà nhìn chằm chằm vào dấu ấn trên mu bàn tay.

... Dấu ấn?

Trên mu bàn tay của Sigourney từng có dấu ấn nào sao?

Tinh thần của Nance chấn động, ông nhìn kỹ lại, ồ ồ, đây không phải là dấu ấn hình tháp chỉ có người khiêu chiến mới có khi cuộc chiến đoạt tháp bắt đầu sao?

Đây là tháp phù thủy nào?

Không, quan trọng hơn là: “Sigourney, cậu báo danh tham gia cuộc chiến đoạt tháp từ khi nào vậy?”

Nance kinh ngạc hỏi, rồi lại chợt lắc đầu: “Không đúng, nguyên liệu ma pháp bị cấm tham dự đoạt tháp mà... Chà, sao cậu có được cái dấu ấn này vậy?”

“Tôi, không, làm, gì, cả.” Sigourney chậm rãi rít từng chữ qua kẽ răng, rồi chậm rãi nghiêng đầu sang, dùng ánh mắt cực kỳ kinh khủng nhìn chằm chằm Nance, giọng nói vừa trầm vừa lạnh lẽo: “Sau khi ông nhét cái huy chương vào tay tôi thì cái dấu ấn này mới xuất hiện trên tay tôi... Nance, ông không định giải thích à?”

“Ông lại! Làm cái gì nữa!” Vô cùng phẫn nộ.

Nance khóc không ra nước mắt.

Nance có trăm cái miệng cũng không bào chữa được.

Ông chắc chắn! Ông thề! Lần này ông thật sự chẳng làm gì cả!

Đáng tiếc Sigourney hoàn toàn không tin ông.

“Sau này ông tự xử lý giấy tờ đi.” Sigourney trầm mặt, đưa tay chỉ vào cửa, ý tiễn khách rất rõ ràng.

Ta không làm, ta không có, ta thật sự trong sạch!

Nance cứ lui một bước thì kêu oan một câu, lui tới cửa rồi mà ông thấy Sigourney vẫn không hề lay động, ông chỉ có thể víu lấy cạnh cửa, đấu tranh lần cuối: “Sigourney, cậu thông minh như vậy mà, suy nghĩ cẩn thận một chút đi! Cậu suốt ngày ru rú trong tháp phù thủy, dù cho trên tay cậu có dấu ấn đoạt tháp thì cũng đâu dính dáng gì tới cậu đúng không? Tại sao ta phải làm chuyện không gây rắc rối gì cho cậu được? Bởi vậy có thể thấy rằng lần này ta thật sự không giở trò gì hết!”

Nói xong thì ông tỉnh táo lại ngay, vẻ mặt bối rối như “Xong đời rồi, lỡ miệng nói thật rồi“.

“...” Sigourney cực kỳ cố gắng mới nhịn được ý nghĩ đạp ông ra ngoài.

Dường như Nance cũng thấy Sigourney đang cố nhịn, ông chột dạ để lại một câu thiếu nghị lực “Cậu nhất định phải tin tưởng ta! Còn nữa, nhớ dùng bữa đó!”, sau đó nhanh chóng khép cửa phòng lại, chạy trốn nhanh như bôi dầu trên chân.

Mà hình như quên nói chuyện gì thì phải?

Nance dùng kinh nghiệm của mình để đảm bảo, dù cho có che giấu chuyện Elena, sau này mà Sigourney có biết thì cũng sẽ không tức giận hơn so với bây giờ.

Giờ phút này, Nance đang chạy trốn lại cảm thấy quái lạ, dấu ấn đoạt tháp xuất hiện thôi mà, vì sao Sigourney lại tức giận đến như vậy?

Mà quái lạ hơn nữa là Sigourney đã được Hiệp hội phù thủy đăng ký là “Nguyên liệu ma pháp”, tức là không có tư cách bị bất cứ tháp phù thủy nào gán cho “Dấu ấn đoạt tháp“. Nguyên liệu ma pháp không có tư cách trở thành người khiêu chiến tháp phù thủy, càng không có tư cách trở thành chủ nhân của tháp phù thủy.

Cho nên, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cái dấu ấn vừa rồi?

Là tháp phù thủy của nhà nào mắc lỗi?

Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra từ trước tới giờ.

Nance như có điều suy nghĩ, ông bước về phía thư viện của tháp phù thủy.

Mà ở bên kia, sau khi Nance rời đi, vẻ mặt của Sigourney trở nên bình tĩnh lại.

Anh mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là tấm huy chương Nance đưa cho anh. Màu nền của huy chương là một màu xanh nhạt đẹp mắt, trên đó có một chiếc lá dài mảnh xanh biếc, nhỏ nhắn nhưng lại sinh động như thật.

Bắt đầu từ phù thủy áo bào đen, huy chương thân phận của mỗi người đều riêng biệt, mà tấm huy chương này thì thuộc riêng của anh... Vào rất lâu trước kia, anh được Nance giúp đỡ, ngụy trang thành phù thủy nhân loại, vượt qua tầng tầng thử thách của Hiệp hội phù thủy mà lấy được huy chương thân phận của “Phù thủy áo bào đen“.

Năm đó làm huy chương là vì để tiện làm việc lén lút, nhưng mà từ sau khi Nance đoạt tháp thành công, anh đã vứt bỏ nó rất lâu rồi.

Còn tưởng rằng huy chương đã tự động hủy bỏ từ lâu do anh không đến Hiệp hội phù thủy đổi mới thông tin định kỳ.

Thì ra nó vẫn còn đó.

Còn mang đến mớ rắc rối này cho anh.

Sigourney liếc nhìn tay phải, không để ý dấu ấn hình tháp trên mu bàn tay mình nữa, trái lại anh xoắn ống tay áo trái lên, để lộ dấu ấn ngôi sao nhỏ màu trắng bạc.

Nance cứ giải thích là ông ta chẳng hề làm gì cả, chẳng lẽ anh lại đổ oan cho ông ta à?

Sigourney lạnh lùng nhìn chằm chằm ngôi sao nhỏ, trước khi dấu ấn đoạt tháp xuất hiện, cái dấu ấn này chợt trở nên nóng bỏng.

Nếu nói rằng sự xuất hiện của dấu ấn đoạt tháp không liên quan gì đến dấu ấn này, anh tuyệt đối không tin!

Người biết dấu ấn ngôi sao nhỏ trừ anh ra thì chỉ có Nance, cũng là do Nance nhét huy chương vào trong tay anh, sau đó dấu ấn ngôi sao nhỏ mới bỗng nhiên nóng lên.

Ta không làm, ta không có, ta thật sự trong sạch!

Sigourney mang vẻ mặt không hề có cảm xúc mà nghĩ, ông lừa gạt ai đó?

Anh cảnh giác, căng hết dây thần kinh chờ đợi chiêu cuối của Nance.

Giống như Nance đã nói: “Tại sao ta phải làm chuyện không gây rắc rối gì cho cậu được?”, bây giờ dấu ấn này quả thật không tính là rắc rối gì với anh, bởi vậy có thể kết luận rằng Nance vẫn còn chiêu cuối, bây giờ chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.

***

Trong một quán trọ nhỏ ở một con hẻm nhỏ nằm ở biên giới phố Cự Thạch.

Ash yên tĩnh lật xem quyển sách du ký liên quan đến thế giới Ilov mà ông chủ quán trọ cho cậu mượn. Mà Elena thì đang xoắn xuýt hết lần này đến lần khác, cô có nên xin anh trai của mình giúp đỡ hay không đây.

“Ash, sao cậu không sợ?” Do dự nửa ngày nhưng vẫn không có kết quả, cô dứt khoát tạm thời không chọn nữa, bắt đầu tò mò về sự bình tĩnh của Ash: “Lỡ như gặp phải một người khiêu chiến cực đoan thì chúng ta có thể mất mạng trong chớp mắt đó.”

Ash giương mắt lên, đôi mắt màu xanh lam nhạt cực kỳ chân thành: “Bởi vì tôi không “cảm thấy” sợ hãi.”

Elena vốn không hiểu rõ năng lực cảm nhận của Ash bĩu môi, buồn bực nói: “Trả lời kiểu gì vậy?”

Cô ngồi trở lại trên ghế sô pha, dang rộng hai tay hai chân cực kỳ khiếm nhã, cô lẩm bẩm: “Vừa rồi tôi có hỏi thăm một chút, cuộc chiến đoạt tháp lần này diễn ra năm ngày. Ba ngày đầu hành động tự do, dùng để loại trừ những người cạnh tranh. Vào ngày thứ tư, những người có dấu ấn còn lại đến tập hợp ở tháp phù thủy, thi đấu lần cuối... Hoàn toàn không thi đấu về lý thuyết, kỹ năng, cũng không thi về các năng lực như luyện kim chế thuốc phép hay điêu khắc ma pháp, chỉ coi nắm đấm của ai to hơn thôi. Cuộc chiến đoạt tháp lần này thật đúng là đề cao sức mạnh một cách trắng trợn mà.”

“Nhưng như thế cũng có lý.” Elena lầu bầu: “Trong tương lai, phố Cự Thạch sẽ có đủ loại người tốt xấu, không có người có nắm đấm lớn để quản lý cục diện thì chẳng phải nơi này sẽ trở nên lộn xộn sao?”

“Cũng không biết 13 vương tọa sẽ phái người nào đến để đoạt tháp nữa?” Cô suy nghĩ một chút: “Với vị trí địa lý của phố Cự Thạch... Chắc người của Liên minh thần bí cũng sẽ đến nhỉ?”

Ash khép quyển du ký lại, đặt sang một bên, lắng nghe phân tích của cô, cậu chợt nghe thấy một từ ngữ mới lạ, không khỏi hỏi: “Liên minh thần bí là gì?”

“Thế lực phản đối sự thống trị của phù thủy.” Elena không hề không kiêng kỵ mà nói cho Ash biết: “Trong liên minh đó, ngoại trừ các phù thủy cá biệt ra, thì phần lớn đều là sinh vật ma pháp như tinh minh, huyết tộc. Nói một cách đơn giản thì là nhóm nguyên liệu ma pháp bị hành hạ tàn nhẫn âm thầm liên kết lại thành một tổ chức bí mật, bị Hiệp hội phù thủy liệt vào mục tiêu loại bỏ hàng đầu.”

Ash: “...” Còn có tổ chức kiểu này nữa à.

“Đối với Hiệp hội phù thủy mà nói, bình nguyên Đoạn Hà là một kho tàng tài nguyên phong phú. Mà đối với Liên minh thần bí mà nói, nó chính là một cơ hội cực kỳ tốt để phát triển tổ chức lớn mạnh hơn.” Elena nói một cách khẳng định: “Cuộc chiến đoạt tháp phố Cự Thạch chắc chắn sẽ căng thẳng ngay khi vừa bắt đầu!”

Cô vừa mới nói xong, một chùm ánh lửa bỏng mắt chợt phát sáng từ ngoài cửa sổ, dù cách xa nhưng cũng khiến mắt người ta khó chịu.

“Trời ạ!” Elena nhận ra ma pháp ấy, cô kêu lên một cách khó tin: “Cuộc chiến đoạt tháp cấm phá hoại thành phố! Là ai mà dám dùng...”

Cô còn chưa dứt lời, chỉ thấy ánh lửa chia thành mấy chục mảnh. Một mảnh trong đó rút ngắn khoảng cách trong chớp mắt, tình cờ làm sao nó đúng là bay thẳng về phía quán trọ của họ.

Sắc mặt Elena lập tức thay đổi, cô nuốt trở lại mấy chữ chưa kịp nói ra, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, sắc mặt của cô nghiêm túc đến mức gần như cay nghiệt, cô lấy hết tất cả đạo cụ phòng hộ từ trong túi không gian của mình ra, nhanh chóng tròng lên người Ash và mình.

Khi làm xong hết tất cả, ánh lửa đã đi đến trước mắt.

Vào lúc luồng không khí nóng rực phá vỡ cửa sổ thủy tinh, cô nhanh chóng nói với Ash một cậu “Tôi xin lỗi” ở trong lòng, nếu như cô không tự biên tự diễn dẫn Ash ra ngoài, nếu như cô không cảm thấy mình có thể may mắn vượt qua mọi chuyện nên đã không liên lạc với anh trai Evan...

Bây giờ cô chẳng có thời gian để chính miệng nói ra ba chữ “Tôi xin lỗi”, chỉ sợ cũng sẽ không có.

Elena vô cùng hối hận mà nhìn về phía Ash, cô đưa hết đạo cụ phòng hộ tốt nhất của mình cho Ash. Nhưng chỉ bằng đạo cụ phòng hộ cấp bốn của cô thì sao có thể ngăn cản ma pháp bậc sáu – “Bầy chim lửa” được?

Ash không biết thứ tới gần bọn họ là ma pháp bậc sáu mà chỉ phù thủy áo bào đen mới có thể nắm giữ được. Nhưng cậu nhìn thấy rõ vẻ mặt của Elena.

Hối hận, áy náy... Đồng thời cũng có tuyệt vọng.

Cậu cảm nhận sự nóng rực xông đến trước mặt, nhưng vẫn không hề thấy chút nguy hiểm nào. Giống như là tựa lưng vào một cái cây to lớn, ngoại trừ yên tâm ra thì cũng chỉ có an lòng.

Là do rời khỏi thôn Dogo nên cảm nhận của cậu mất hiệu lực sao?

Rõ ràng vẻ mặt của Elena đã như thế rồi...

Rõ ràng khí thế của ngọn lửa đang bay thẳng đến trông cực kỳ to lớn...

Ash nhắm mắt lại trước ánh sáng.

Lúc này cậu vẫn còn đang khó hiểu, vì sao cậu không cảm thấy sợ hãi? Vì sao cậu không cảm nhận được sự nguy hiểm? Vì sao khi nghĩ đến việc cậu có thể sẽ bỏ mạng ở nơi này, cậu vẫn không cảm thấy tuyệt vọng hay đau buồn?

Một giây sau, cậu đã biết đáp án.

Sự nóng rực xông đến trước mặt cậu biến mất mà không hề có điềm báo trước.

Trong phút chốc bốn phía trở nên mát mẻ.

Hoặc có thể nói là mát mẻ đến mức thậm chí có hơi lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.