Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 126: Chương 126: Điên cuồng thăng cấp




Rất nguy hiểm…

Thẩm Tu Lâm im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn lựa chọn sẽ mạo hiểm.

Mỗi lần đều là Đông Phương Hiển tới bảo vệ hắn.

Đám người mạnh hơn luôn coi hắn trở thành kẻ yếu dễ bị chèn ép.

Những thứ này hắn chịu đủ rồi!

Đông Phương của hắn, đáng ra phải do hắn che chở bảo vệ, chứ không phải hết lần này tới lần khác vì hắn mà chịu thương tổn.

Hắn là đàn ông, sao có thể vô dụng như vậy.

Nghĩ xong, Thẩm Tu Lâm dứt khoát quyết định chọn phương pháp nguy hiểm để tăng cường sức mạnh của mình.

Sau khi trở lại phòng, dưới sự chỉ đạo của Thuỷ Bạch Sắc, Thẩm Tu Lâm bắt đầu dùng phương pháp luyện hoá tinh hạch để tu luyện.

Phương pháp này thực ra cũng rất đơn giản, thế nhưng lại hết sức nguy hiểm.

Nói nó đơn giản, bởi vì chỉ cần liên tục chuyển hoá năng lượng trong tinh hạch thành năng lượng của mình, sau đó ngưng đọng những năng lượng đó thành từng điểm nho nhỏ.

Những điểm nhỏ này sẽ được chuyển dời vào trong não của hắn.

Nói cách khác, hắn sẽ phải làm giống như tang thi cùng động vật biến dị, ngoại trừ ý thức hải, hắn còn phải hình thành một hạch tâm mới trong não của hắn.

Mặc dù trong đầu dị năng giả cũng có tinh hạch, loại tinh hạch này không hoàn toàn giống với tinh hạch của tang thi. So với tinh hạch của tang thi thì tinh hạch của dị năng giả nhỏ hơn, năng lượng chất chứa bên trong cũng mạnh hơn, đến cả màu sắc và hình dáng cũng khác nhau.

Đối với tinh thần hệ dị năng giả, tinh hạch lại càng không giống, hơn nữa cũng nằm bên trong ý thức hải.

Nếu như cấp bậc thấp, tinh hạch chỉ lớn bằng hạt gạo.

Đẳng cấp cao hơn thì sẽ lớn hơn, thế nhưng cũng chỉ tồn tại bên trong ý thức hải mà thôi.

Bên trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm vốn đã có tinh hạch như vậy. Hiện tại, theo ý của Thuỷ Bạch Sắc, Thẩm Tu Lâm sẽ phải thêm một tinh hạch khác nữa vào trong ý thức hải của mình.

Là tinh hạch thực sự, hơn nữa còn được tổ hợp bằng cách luyện hoá những tinh hạch khác.

Tương đương với điều này chính là, một ý thức hải, nhưng có tới hai nguồn sức mạnh khác nhau.

Hai nguồn sức mạnh cùng tồn tại, đương nhiên, thực lực sẽ được tăng mạnh hơn.

Thẩm Tu Lâm lấy ra mấy viên tinh hạch, luyện hoá toàn bộ năng lượng trong đó.

Khi mới bắt đầu, hắn đều dùng tinh hạch có đẳng cấp rất thấp. Thẩm Tu Lâm dễ dàng có thể luyện hoá được, đồng thời, ở trong ý thức hải cũng tạo thành một tinh hạch mới.

Đó chỉ là một tinh hạch rất nhỏ, còn không lớn bằng một hạt đậu tương, thế nhưng Thẩm Tu Lâm lại cảm thấy sức mạnh của chính mình tăng lên một cách rõ ràng.

Khi dùng đến những tinh hạch tiếp theo, Thẩm Tu Lâm dần dần cảm thấy áp lực, nhưng hắn vẫn lấy ra mười viên tinh hạch nữa.

Trong đó có bốn viên cấp năm, năm viên cấp sáu, một viên cấp bốn.

Hắn luyện hoá viên cấp bốn trước, sau đó tiếp tục tới bốn viên cấp năm.

Luyện hoá xong tinh hạch cấp năm, trán Thẩm Tu Lâm đã xuất hiện một ít mồ hôi.

Nhưng sức mạnh tăng lên lại khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Thẩm Tu Lâm âm thầm cắn răng, cầm tinh hạch cấp sáu lên.

Thuỷ Bạch Sắc ở trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm thấy thế, lập tức kêu lớn.

“Ngươi điên rồi, hiện giờ ngươi đã sắp đạt tới giới hạn tối đa, không thể tiếp tục.”

Thẩm Tu Lâm cũng không để ý tới, nắm lấy hai viên tinh hạch cấp sáu, triển khai tinh thần lực, bắt đầu luyện hoá.

Khi luyện hoá xong hai viên này, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy trong đầu “ầm” lên một tiếng, giống như sắp nổ tung.

Đau, đau tới không chịu được.

Thẩm Tu Lâm suýt chút nữa đã hét lên, thế nhưng lại kiên trì nhịn xuống, tiếp tục luyện hoá nốt ba viên tinh hạch cấp sáu còn lại.

Lần này, Thẩm Tu Lâm thực sự nghe thấy “ầm” một tiếng, viên tinh hạch nhỏ xíu mới được hình thành đã nổ tung.

Nhưng sau khi tinh hạch này nổ tung, năng lượng không bay loạn lung tung, mà lại dung hợp cùng nhau.

Dung hợp xong, kích thước của tinh hạch cũng lớn hơn không ít.

Tinh hạch thay đổi kích thước, Thẩm Tu Lâm cảm thấy đau đớn giảm xuống một chút.

Cắn răng, Thẩm Tu Lâm lại lấy ra một ít tinh hạch.

Những tinh hạch này đều là cấp bốn, là tất cả hàng tích trữ của bọn hắn.

Hai mắt Thẩm Tu Lâm có chút đỏ lên, sau đó luyện hoá tất cả chỗ tinh hạch này.

Luyện hoá hết toàn bộ chỗ tinh hạch, Thẩm Tu Lâm cảm thấy đầu của mình lập tức sẽ nổ tung lên mất.

Nổ tung, thực sự nổ tung.

Thẩm Tu Lâm hét thảm một tiếng, thế nhưng, khi thanh âm này đi tới cổ họng, nghĩ tới người trong phòng bên cạnh, Thẩm Tu Lâm điên cuồng nhịn xuống.

Hắn không thể để cho Đông Phương Hiển biết được tình huống lúc này của hắn.

Tuy rằng hắn biết làm thế nào để cách âm, thế nhưng hắn còn kém Đông Phương Hiển rất nhiều.

Hiện tại tinh thần lực của Đông Phương Hiển bị hao tổn rất nhiều, y không thể sử dụng tinh thần lực, nếu không thì hắn cũng sẽ không lựa chọn tăng lên cấp bậc của chính mình ở ngay phòng bên cạnh.

Thẩm Tu Lâm đè nén đau đớn, quyết tâm tiếp tục luyện hoá tinh hạch.

Sau khi tất cả tinh hạch đều đã được luyện hoá thành năng lượng, sắc mặt Thẩm Tu Lâm cũng biến thành trắng bệch.

Thuỷ Bạch Sắc ở trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm quả thực sắp bị doạ hỏng rồi.

“Thẩm thiếu, chủ nhân, ngươi không thể làm như vậy, làm bậy quá rồi. Không thể như vậy.”

Nhưng mặc kệ Thuỷ Bạch Sắc la hét ầm ỹ thế nào, Thẩm Tu Lâm vẫn tiếp tục luyện hoá như cũ.

Thuỷ Bạch Sắc gấp tới mức suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài cắn hắn, Thẩm Tu Lâm chỉ có tập trung luyện hoá tinh thần lực, trong đầu hắn lúc này chỉ có luyện hoá, không có thứ khác.

Cứ như vậy, mặc kệ đầu đang đau thế nào, mặc kệ có thể luyện hoá hay không, Thẩm Tu Lâm lúc này chính là nghĩ, dù có chết cũng phải thành công luyện hoá tất cả chỗ tinh hạch này.

Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc, tinh hạch ngưng tụ trong ý thức hải càng lúc càng lớn, năng lượng hoàn toàn dung hợp lại cùng nhau.

Sau khi tinh hạch ngưng tụ lại, Thẩm Tu Lâm cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Sắc mặt của hắn cũng từ trắng bệch chuyển tới hồng hào.

Qua một lúc lâu, Thẩm Tu Lâm mở mắt ra.

Trong mắt của hắn có thêm chút ít lôi quang chớp động loé qua.

Chút lôi quang này, khiến cho Thuỷ Bạch Sắc hoàn toàn hoảng sợ “Chủ nhân, ngươi, mắt của ngươi…”

Thẩm Tu Lâm thản nhiên hỏi “Hả? Mắt của ta làm sao?”

Thuỷ Bạch Sắc lắp báp nói “Ngươi có cảm giác được vấn đề gì không? Chủ nhân, trong mắt ngươi có lôi quang…”

Thẩm Tu Lâm cũng không để ý cái này cho lắm, hắn còn đang cảm nhận tinh thần lực ngập tràn trong cơ thể mình, khẽ nhếch môi “Vậy sao? Có lôi quang là bởi vì lôi hệ dị năng của ta tăng lên, rất bình thường.”

Thật sự bình thường sao? Thuỷ Bạch Sắc lại cảm thấy không phải như vậy.

Trong trí nhớ của nó, cho dù là ký ức được truyền thừa, cũng chưa từng có ai bởi vì dị năng mà khiến hai mắt của mình cũng có lôi quang thế kia.

Quá kỳ quái rồi.

Thuỷ Bạch Sắc không biết nên nói cái gì nữa.

Thẩm Tu Lâm đứng lên, sau đó, hắn duỗi ra ngón tay của mình, hai mắt liếc nhìn, trên tay đã nhiều hơn một chút lôi điện.

Thẩm Tu Lâm chỉ nhàn nhạt nói ra một chữ “Ngưng.”

Hắn vừa nói xong, lôi điện trên tay hắn thế mà lại ngưng kết thành một lôi cầu.

Thuỷ Bạch Sắc nhìn lôi cầu trong tay Thẩm Tu Lâm, trong lòng hoảng sợ, đến mức hơi run rẩy.

Thẩm Tu Lâm lại nói “Đi thôi, chúng ta ra ngoài thử một chút lôi cầu này xem sao.”

Dứt lời, Thẩm Tu Lâm nắm lấy lôi cầu, đi ra ngoài.

Cửa phòng bên cạnh đang đóng, hiện giờ Thẩm Tu Lâm có thể cảm nhận được người bên trong đang làm gì… dù cho y có bố trí trận pháp.

Trên thực tế, Thẩm Tu Lâm có thể nhìn được, là bởi vì tinh thần lực của hai người dung hợp, hơn nữa, đẳng cấp của hắn cũng tăng lên.

Hắn, rốt cuộc có thể cùng Đông Phương Hiển sóng vai đứng chung một chỗ.

Thuỷ Bạch Sắc chỉ cảm thấy Thẩm Tu Lâm lúc này vô cùng khủng bố.

Loại cảm giác này, càng giống như là uy áp của tinh thần lực.

Thẩm Tu Lâm xuống lầu, bên trong biệt thự cũng không có ai, hắn không thèm để ý, đi thẳng ra bên ngoài.

Lúc này, Khâu Dương Dương đi tới “Thẩm thiếu, anh ra ngoài rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.