“Kỳ quái?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Có chỗ nào kỳ quái?”
“Không biết, ở đây xuất hiện một khối lớn bóng đen, giống như muốn ăn thịt người vậy. Chúng tôi không yên tâm nên mới tới xem một chút. Nhưng mà bóng đen kia tán đi rất nhanh, chúng tôi đi tới đây đã không thấy vết tích đâu nữa rồi.”
Đông Phương Hiển nói “Bóng đen đó xuất hiện ở chỗ nào?”
“Giữa không trung. Nếu như không phải rất rõ ràng, thì tôi cũng không có cách nào cảm nhận được.” Ngô Tranh nói.
Thẩm Tu Lâm nghe vậy lại hỏi “Vậy có cảm giác gì đặc biệt không?”
“Cảm giác đặc biệt sao, hình như là không có. Nói chung là thấy không ổn lắm, thế nên chúng tôi mới tới đây.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, Đông Phương Hiển nói “Phía dưới cũng không có gì, chúng ta đi thôi.”
“Được, chờ xe đi tới đây.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Chỗ này chúng tôi đã dọn dẹp qua rồi, xe có thể đi qua.”
“Như vậy cũng tốt.” Nghiêm Hạ Khê nói “Nếu không thì cứ đi đường vòng mãi cũng phiền.”
“Sao lại phải đi đường vòng?” Thẩm Tu Lâm mỉm cười “Dù gì thì tôi cũng có không gian, thu xe vào trong không gian, rồi mọi người đi qua là được rồi.”
Nghiêm Hạ Khê trợn mắt “Còn có biện pháp như vậy sao?”
Ngô Tranh hết nói nổi “Ngốc nghếch!”
Nghiêm Hạ Khê hơi bực mình, lườm Ngô Tranh “Cậu nói cái gì!”
Ngô Tranh thản nhiên nói “Người nào đáp lại thì người đấy ngốc.”
Lời của Ngô Tranh khiến cho mắt Nghiêm Hạ Khê mở lớn hơn, mất hứng nói “Sao cậu lại có thể bắt nạt người ta như vậy chứ! Tôi không có ngốc!”
Nói xong, người cũng nhoài tới, muốn nhéo hai má của Ngô Tranh.
Thế nhưng, Ngô Tranh sẽ cho anh ta nhéo hay sao? Đương nhiên là không!
Nghiêm Hạ Khê không đấu lại Ngô Tranh, bị Ngô Tranh hất văng ra ngoài.
Nghiêm Hạ Khê ngã lăn ra đất, đau đớn kêu gào “Đau quá!”
Ngô Tranh cười lạnh một tiếng “Anh cứ giả vờ đi.”
Tiểu Hồng chạy từ trong người Nghiêm Hạ Khê chạy ra, nó cũng là trí tuệ thể, đương nhiên là có thể giống như Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc, “cư trú” trong ý thức hải của chủ nhân.
Tiểu Hồng bay ra, trầm lặng nhìn Nghiêm Hạ Khê.
“Có chủ nhân như anh thật sự là mất mặt quá đi thôi, ta có thể đổi một người chủ nhân khác không?”
Nghiêm Hạ Khê nghe vậy càng tức điên lên, quay lại cãi cọ với Tiểu Hồng.
Trong thời gian đùa giỡn này, đoàn xe phía sau cuối cùng cũng tới nơi.
Hummer của Thẩm Tu Lâm và xe của Lâm Tôn đều được người của Nghiêm Hạ Khê lái tới.
Lúc này, Thuỷ Bạch Sắc bỗng nhiên từ trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm bay ra.
Thẩm Tu Lâm nhìn nó “Sao vậy? Có việc?”
“À…” Thuỷ Bạch Sắc sờ đầu của mình “Mọi người không cảm thấy… Nơi này có gì đó là lạ hay sao?”
“Có gì lạ?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.
Thuỷ Bạch Sắc lắc đầu “Ta cũng không nói được, chỉ cảm thấy nơi này có gì đó khác thường thôi.”
Thiên Thanh Sắc cũng chạy ra “Ta cũng thấy có gì đó bất ổn, thế nhưng chi tiết thì lại không nói rõ ràng được. Tiểu Hồng, ngươi có thấy cái gì kỳ dị không?”
Tiểu Hồng không gây lộn với chủ nhân của nó nữa, suy nghĩ một chút, lắc đầu “Không có.”
Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc liếc mắt nhìn nhau. Những người khác không có cảm giác gì, đến cả Tiểu Hồng cũng không có, lẽ nào thực sự là bọn họ cảm nhận sai rồi hay sao?
Nhưng mà, nơi này đúng là có chỗ nào đó bất thường…
Thẩm Tu Lâm nói “Cảm thấy chỗ nào bất ổn? Địa điểm? Hay là do nơi này có cái gì?”
“Địa điểm.” Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc đồng thanh.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt “Hả?”
Đông Phương Hiển suy nghĩ, nói “Các ngươi cảm thấy nơi này có gì quái lạ?”
Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc lại ngập ngừng.
Lâm Tôn đột nhiên hỏi Tang Thì “Tang Thì, lúc trước anh muốn tới nơi này, còn nói phía dưới có cảm giác. Hiện giờ Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc cũng cảm thấy. Anh thì sao?”
Tang Thì lắc đầu “Cảm giác khi nãy đã biến mất, hiện giờ không nhận ra nữa.”
Hiện tại không thấy gì nữa? Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày.
Nghiêm Hạ Khê nói “Vậy phải làm sao? Ở đây tìm một vòng? Nhưng một đống đổ nát thế này thì có thể có cái gì? Chẳng lẽ bị đè ở phía dưới.”
Mọi người đều ngẩn ra.
Đến ngay cả Thẩm Tu Lâm cũng không kìm được nhìn về đống đổ nát khổng lồ kia.
Trước đó, hình như bọn họ cũng cảm thấy nơi này có điều khác thường.
Ngô Tranh còn nói, ở trên này xuất hiện một khối bóng đen, cũng không biết là cái gì, khi bọn họ tới đây lại đã biến mất.
Tình huống chi tiết lại không biết.
Như vậy, e rằng, đống đổ nát này thực sự có vấn đề?
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau.