Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 193: Chương 193: Tham vọng với quá quắt




Edit: TsuShu. Beta: Akiko Chono.

Phế tích Bạch Sa là nơi mấu chốt để giúp người chơi tấn thăng level 10, cho nên bốn phía xung quanh nơi này đều có người chơi level 9 tới luyện cấp. Không những quái level 10 ở đây cho rất nhiều kinh nghiệm mà còn có vô số nhiệm vụ ở khu vực này. Đa số các nhiệm vụ đều là loại cao cấp, hơn nữa phần thưởng nhận được từ nhiệm vụ cao cấp là trang bị cấp Thanh Đồng trở lên.

Đặc biệt nhất là trấn Thạch Chùy mới được phát hiện gần đây, nơi đó quả thật là thiên đường cho người chơi. Chỉ cần danh vọng ở đó đạt được một trình độ nhất định sẽ có thể mua được trang bị cấp Thanh Đồng level 10 và trang bị cấp Huyền Thiết. Hơn nữa giá cả cực kỳ tiện nghi, khiến cho đãi ngộ ở các tiểu trấn khác hoàn toàn không thể sánh bằng nơi này.

Cho nên phế tích Bạch Sa hiện tại đã trở thành khu luyện cấp chính của người chơi level 9. Mà tất nhiên công hội Võ Lâm Minh sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Từ khi Thạch Phong đánh chết Phong Vân Vô Hủy một lần ở trấn Hồng Diệp, Phong Vân Vô Hủy liền trực tiếp chạy tới đây thăng cấp. Trải qua một thời gian dài cố gắng, Phong Vân Vô Hủy lại lên được level 9, khoảng cách đạt tới level 10 cũng không phải quá xa vời.

“Dạ Phong mày hãy chờ xem. Chỉ cần các tiểu liên minh của công hội tao tiến được vào thành Bạch Hà thì khi đó sẽ là ngày giỗ của mày.” Phong Vân Vô Hủy tay vừa bắn chết Bọ Cạp Ba Đuôi level 10 trong nội tâm vừa âm thầm chửi bới.

Tuy hắn đã tung ra bí mật của Thạch Phong, Thạch Phong cũng đã hướng các công hội khác khiêu khích, khơi dậy được sự phẫn nộ của bọn họ. Bất quá đến tận bây giờ vẫn chưa có một người nào dám đụng tới Thạch Phong. Bọn họ để yên cho Thạch Phong sống nhởn nhơ không nói, còn dám giúp Thạch Phong buôn bán kiếm lời được một số tiền lớn. Cái này quả thật khiến hắn ghen tị đến phát cuồng, thầm hận vì sao không phải là hắn.

Võ Lâm Minh vốn là công hội do các trò chơi ảo khác chuyển tới, cho nên không có những công ty đứng đằng sau bơm tiền vào, hoàn toàn là do bọn nhà giàu tiêu ít tiền chống đỡ. Ngày trước ở các trò chơi ảo khác, bọn họ tuyệt đối được xem như người cực giàu, tùy tiện liền quăng ra vài trăm nghìn điểm tín dụng, dựa vào điều này thôi đã có thể giúp cho Võ Lâm Minh một tay quét ngang thiên hạ, làm cho các đại gia kia cảm thấy sướng vô cùng. Cho nên lần này bọn họ muốn tạo dựng Võ Lâm Minh tại Thần Vực, tiếp tục càn quét thiên hạ.

Bởi vì Phong Vân Vô Hủy là cấp trên, cho nên thu nhập mỗi tháng của hắn cũng vượt trên chục ngàn điểm tín dụng. Thu nhập này kể cả trong thành thị cũng được xem như đã cao, vì thế hắn càng tự đắc, không ít lần hắn tự xưng bản thân là thần cấp cao thủ trước mặt các bạn bè mình, thường vung tiền mời cơm ở các nhà hàng, khí phách không ai sánh được, khiến người người ghen tị.

Sau khi Phong Vân Vô Hủy nhìn thấy lượng tiêu thụ của catalogue giới thiệu thành Bạch Hà, liền hoảng loạn triệt để.

Phong Vân Vô Hủy tính toán một chút liền biết thu nhập một ngày Thạch Phong đã vượt quá mười triệu điểm tín dụng. Nếu về sau còn tiếp tục tăng thì chỉ sợ tài sản của Thạch Phong sẽ hoàn toàn vượt qua các thiếu gia khác. Hơn nữa nếu Thạch Phong thật sự đem bán các công lược giúp tăng tốc độ lên level 10 với mức giá thấp, sợ rằng nửa đời về sau của Thạch Phong liền không cần lo cơm áo, tay ôm mỹ nữ đi siêu xe, có thể nói đời sống của Thạch Phong so với các đại gia còn muốn sung sướng hơn.

Nghĩ đến viễn cảnh ấy làm cho trong lòng Phong Vân Vô Hủy đều là oán hận cùng ghen ghét.

Bất quá điều đáng mừng duy nhất chính là Thạch Phong không có đem bán bí mật ra ngoài với giá thấp. Hiện tại nếu hắn có thể cướp được công lược ấy, trở thành người đầu tiên đem bán. Đến lúc đó cần gì quan tâm tới làm game thủ chuyên nghiệp gì nữa, trực tiếp ở thế giới thật sống sung sướng không phải tốt hơn sao.

“Phong Vân lão đại, tôi mới phát hiện ra một khu vực có những con quái có tốc độ sinh sôi đặc biệt nhanh, ở đây có khi giúp hiệu suất thăng cấp gia tăng từ 60% trở lên.” Một thích khách nói trên khung trò chuyện của đoàn đội.

“Mau báo cáo vị trí, chúng ta bây giờ chạy qua.” Phong Vân Vô Hủy vừa nghe liền lập tức phấn chấn.

Hiện tại phế tích Bạch Sa có rất nhiều người chơi, quái tất nhiên sẽ không có đủ để cho bọn họ giết. Nếu thật sự có khu vực như thế, nói không chừng bọn hắn có thể tiến vào thành Bạch Hà tìm Thạch Phong tính sổ ngay ngày hôm nay.

“Đây là tọa độ.” Tên Thích Khách trực tiếp gửi tọa độ qua khung trò chuyện.

“Được! Sau khi xử lí đám quái ở đây rồi chúng ta sẽ đi.” Phong Vân Vô Hủy cười nói. Vận may cuối cùng cũng đứng về phía hắn rồi.

(TsuShu: Bạn í còn nghĩ đó là may??:v Giời ơi tui phục ý chí ấy làm sao:”>)

Trong chốc lát, Phong Vân Vô Hủy liền dẫn đoàn tinh anh tới khu vực đó.

Quả nhiên đúng như báo cáo của tên Thích Khách kia, nơi này vô cùng bí mật, quái cũng rất nhiều, hầu như một lần có thể chém giết hơn năm mươi con Bọ Cạp Ba Đuôi. Đối với đoàn đội hơn trăm gã tinh anh như bọn hắn mà nói, nơi này vô cùng thích hợp để đánh quái.

Vấn đề duy nhất chính là nơi này có không ít người chơi đã phát hiện ra.

“Phong Vân đại ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Một gã Thuẫn Chiến Sĩ nhìn về sáu mươi, bảy mươi người chơi đang đánh quái ở phía trước mà nhíu mày hỏi.

“Khà khà. Mày không thấy bọn họ đều là người chơi tự do hay sao?” Phong Vân Vô Hủy khinh thường nói: “Bất quá chỉ là vài cái tiểu đội tạm thời tới nơi này đánh quái mà thôi. Mà nơi này tốt như vậy, làm sao có thể để bọn nó độc chiếm? Tụi bây mau khiến bọn nó biết rõ, nơi này về sau chính là khu luyện cấp của Võ Lâm Minh chúng ta.”

Giống như lời của Phong Vân Vô Hủy nói, những người chơi kia đều là người chơi tự do không có công hội, chỉ là trùng hợp tụ lại đánh quái chung một chỗ mà thôi. Nếu như là các công hội bình thường, sau khi chứng kiến bọn họ nhiều người như vậy cũng sẽ không dám tranh đoạt địa bàn. Nhưng Phong Vân Vô Hủy và Võ Lâm Minh không giống như vậy. Bọn hắn chính là tập hợp của các tinh anh trong năm trấn, coi như có là tinh anh do Thứ Tâm lãnh đạo cũng không có nhiều như thế.

“Dọn bãi đi, không phải người của Võ Lâm Minh liền rời khỏi đây, bằng không sẽ tự lãnh hậu quả.” Phong Vân Vô Hủy lớn tiếng miệt thị những người chơi kia.

Mà trên mặt trăm người tinh anh của Võ Lâm Minh đều mang một nụ cười lạnh lùng. Bọn hắn lập tức vây xung quanh nơi này, chỉ cần có người phản kháng liền không nói hai lời đem bọn họ tiêu diệt.

Trang bị của người chơi tự do trước giờ đều không tốt. Kể cả khi đẳng cấp những người này đều là level 9, song trang bị so với Võ Lâm Minh kém hơn rất nhiều. Hơn nữa số lượng chênh lệch vô cùng. Bọn họ cộng lại cũng chỉ tới 60-70 người, mà Võ Lâm Minh hiện tại đã có 132 người tại đây. Nhân số chênh lệch gấp hai lần thì thôi, nói chi tới những người chơi tự do này đều không có đồng lòng, càng không có khả năng đối chiến với Võ Lâm Minh.

Lúc này những người chơi tự do kia phái ra một người đại biểu lên nói: “Các huynh đệ Võ Lâm Minh, làm việc luôn phải có thứ tự trước và sau. Mọi người đều không dễ dàng gì mà thăng cấp. Không bằng thế này, chúng ta mỗi người một nửa chỗ quái này, huynh thấy như thế nào?”

“Biến! Tao đếm đến mười, nếu bọn bây không mau cút đi, ta cũng không ngại khiến bọn bây vĩnh viễn lưu lại nơi này.” Phong Vân Vô Hủy phẫn nộ quát.

“Các người thật quá quắt! Bọn tôi vất vả lắm mới phát hiện ra nơi này. Dựa vào cái gì mà muốn đuổi bọn tôi đi!?”

“Mọi người hãy nghe tôi nói. Không bằng chúng ta đoàn kết lại, nhất trí liều mạng với Võ Lâm Minh. Cùng lắm thì hai bên lưỡng bại câu thương. Tôi không tin Võ Lâm Minh không có cố kị gì, dám can đảm đánh chúng ta.”

Ngay lúc một tiểu đội muốn tập hợp mọi người cùng nhau đối phó Võ Lâm Minh thì có hơn mười viên hỏa cầu đánh về phía họ. Trong nháy mắt liền giết chết đám người đó. Những người chơi tự do còn lại sợ đến mức không dám nói gì, chỉ dám oán giận mà nhìn trừng trừng về phía Phong Vân Vô Hủy.

“Thế nào? Các ngươi còn ý kiến?” Phong Vân Vô Hủy cười lạnh một tiếng, lại phất tay.

Chỉ trong chốc lát lại có hơn mười đạo ma pháp phóng ra, những người khi nãy trừng mắt với Phong Vân Vô Hủy lại chết mất thêm mấy mạng.

“Chúng ta đi.” Cuối cùng có một tiểu đội nhịn không được nữa, dẫn đầu mở miệng ra nói.

Sau đó vài cái tiểu đội khác cũng nhìn nhau một chút, cũng đành lắc đầu rời đi. Còn về phía hai tiểu đội mới chết kia, ai rảnh mà đi quan tâm tới cơ chứ.

“Ha ha ha, một đám nghèo mạt mà cũng dám tranh với Võ Lâm Minh chúng ta.” Phong Vân Vô Hủy nhìn đám người chơi rời đi, không khỏi cười nhạo nói.

Những thành viên khác của Võ Lâm Minh cũng cười ha hả, tâm vô cùng thoải mái.

Lúc này Thạch Phong đang không ngừng chạy tới phế tích Bạch Sa.

“Chỗ Võ Lâm Minh đã không còn xa rồi.” Thạch Phong so sánh tọa độ một chút, càng bước nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.