Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 54: Chương 54: : Ân Ly vấn tình nan Thất hiệp (2)




Chương 54

Mạc Thanh Cốc nghe ta nói, không biết nên mở miệng thế nào, rằng cuộc sống giang hồ chính là sinh tử. Hắn ngồi lặng yên, kỳ thật hiểu rất rõ, biết bản thân cũng không tàn nhẫn nổi, là người chứ không phải súc vật mà nói giết là giết.

Trong khi Mạc Thanh Cốc đang trầm ngâm, bỗng thấy từ trong đám đông đệ tử Nga Mi đang vây lại một thanh trường kiếm sáng lấp lánh bay vọt thẳng lên trời. Mạc Thất hiệp giật mình, bỗng đứng dậy, ta cũng vội đứng dậy theo sát bên cạnh, không rõ chuyện gì xảy ra. Mạc Thanh Cốc không kịp nói rõ ràng, chỉ quát lớn: "Phái Không Động gặp địch, mau tới tiếp ứng!"

Nguyên là sáu đại môn phái đến Tây Vực vi tiễu ma giáo, vì hành động bí mật nên theo phương lược chia nhau mỗi phái tấn công vào một hướng, ước định với nhau dùng pháo lửa màu để làm tín hiệu liên lạc, ánh lửa màu vàng chính là màu của phái Không Động. Vừa rồi Mạc Thanh Cốc nhìn theo cây kiếm của Tống Thanh Thư bị Diệt Tuyệt sư thái hất lên trời, liền nhìn thấy từ phía đông bắc cách hàng chục dặm mơ hồ có một ngọn lửa màu vàng bốc lên cao.

Mọi người trong phái Nga Mi đối với Mạc Thanh Cốc và Tống Thanh Thư đều tâm phục khẩu phục, không chút nghi ngờ để lại mấy người võ công kém cỏi thu dọn mọi thứ, còn lại ba mươi người tập hợp thành ba đội, theo Mạc Thanh Cốc dẫn đầu cấp tốc tiến nhanh đến chỗ ngọn lửa màu vàng. Ta cùng mấy sư tỷ, sư huynh lưu lại thu dọn xong xuôi, dập tắt lửa, các sư huynh đeo hành lý và kéo cáng trượt tuyết, đuổi theo phương hướng mọi người vừa đi.

Đến gần, ngực ta dâng lên cảm giác buồn nôn, ghê tởm, cảnh trước mặt giống như dưới địa ngục, máu chảy thành sông, hai bên mỗi bên phải vài trăm người tham chiến, dưới ánh trăng soi, đao quang kiếm ảnh, máu chảy thịt rơi, huyết nhục bay tứ tung, mỗi người vì niềm tin, lý do, môn phái, vinh dự của mình, bất kể sống chết xông vào thí mạng.

Kiếp trước kiếp này, chưa bao giờ ta nghĩ mình có thể nhìn đến một trường đại chiến chân thật như thế, cứ nghĩ trong phim mới có cảnh tượng hư cấu cẩu huyết như vậy, nhưng đằng kia, mưa đao bão kiếm, không thể nào thật hơn được nữa. Tình cảnh ghê rợn, ta ghê sợ núp phía sau quan sát cuộc chiến, thấy những người ma giáo mang phục sức Duệ Kim, Hồng Thủy, Liệt Hỏa tam kỳ, ứng chiến với ba kỳ là ba phái Không Động, Hoa Sơn, Côn Lôn.

Nhóm tới trước là Diệt Tuyệt sư thái, Mạc Thanh Cốc, Tống Thanh Thư cùng ba mươi mấy đệ tử đều đứng ở phía trước quan sát tình thế, đến giờ còn chưa tham chiến. Diệt Tuyệt nhìn trận, bất đắc dĩ võ công tuy cao nhưng không thạo binh pháp chiến trận, người Minh giáo lấy kháng Nguyên làm mục tiêu hàng đầu, dưới tay đều là binh sĩ có kỷ cương phép tắc, so với ba phái giống như đám cát rã rời mạnh hơn nhiều. Ba phái Không Động, Hoa Sơn, Côn Lôn đang ở thế hạ phong, Diệt Tuyệt sư thái vừa rồi được Tống Thanh Thư nịnh nọt đã xem hắn như đệ tử thân tín, cũng không kiêng dè, nói thẳng: "Thanh Thư, ba phái đã đến lúc nguy cấp, chúng ta mau xông vào tham chiến."

"Khoan đã, sư thái xem kìa. Bên kia còn một đám đông của địch đang đợi thời cơ hành sự."

Tống Thanh Thư chỉ tay về hướng đông, quả nhiên tại mấy chục trượng xa xa lẫn trong bóng đêm có ba đội nhân mã đông nghịt, xếp hàng chỉnh tề, mỗi đội phải đến hơn một trăm người. Tại chiến trường ba phái đấu với ba kỳ, Minh giáo tuy chiếm ưu thế, nhưng thời gian ngắn cũng không thể đủ sức tiêu diệt ba phái, thế nhưng nếu ba đội kia của ma giáo xông vào, Không Động, Hoa Sơn, Côn Lôn ba phái tất sẽ đại bại, nhưng không hiểu vì sao, những đội nhân mã kia vẫn án binh bất động. Diệt Tuyệt sư thái âm thầm kinh hãi, Mạc Thanh Cốc vừa lòng nhìn Tống Thanh Thư, thằng bé không phụ công dạy dỗ của mấy sư huynh đệ, đáng tiếc kinh nghiệm vẫn không đủ, không nhìn ra chủ ý của Minh giáo, việc này hắn chỉ nhìn qua liền hiểu được.

Diệt Tuyệt sư thái võ công cao cường nhưng tâm cơ không nhiều, nếu đã thích ai thì chỉ cần không động chạm đến mình, cho dù làm sai cũng không so đo, nhưng nếu đã chán ghét ai thì cho dù người đó có tốt đến mấy cũng sẽ không xem ra gì, Tống Thanh Thư coi như có duyên với bà ta, khiến cho bà ta nhìn bằng con mắt khác, lúc này cũng không ngại mà hỏi: "Đám người kia vì cớ gì không động thủ?"

"Vãn bối cũng không nghĩ ra." Tống Thanh Thư có chút ngượng ngùng nói.

Ân Ly đang ngồi trên cáng tuyết gần đó, đột nhiên lạnh lùng nói: "Có gì đâu mà không nghĩ ra? Chuyện rõ như ban ngày, ba đội người kia thuộc Thiên Ưng giáo. Thiên Ưng giáo tuy là bàng chi của Minh giáo, nhưng trước nay vẫn bất hòa với Ngũ Hành kỳ. Các ông giết người của Ngũ Hành kỳ, làm thực lực Ngũ Hành kỳ bị giảm đi, Thiên Ưng giáo ngược lại mừng thầm nữa là khác."

Tống Thanh Thư mặt đỏ lên, có chút xấu hổ nhìn Ân Ly, mình tự phụ thông minh hơn người nhưng lại không bằng cả một nha đầu xấu xí. Mạc Thanh Cốc cũng tán thưởng nhìn Ân Ly, lòng thầm nghĩ cô gái kia quả nhiên thông minh, đáng tiếc xấu xí, nếu Vô Kỵ cháu hắn còn trên đời nhất định có thể trở thành người vợ đắc lực cho hắn.

Diệt Tuyệt sư thái và mọi người Nga Mi bấy giờ mới giật mình hiểu ra, Tống Thanh Thư hai má đỏ bừng nhỏ giọng nói: "Đa tạ cô nương chỉ điểm." Diệt Tuyệt sư thái trừng mắt nhìn Ân Ly, nghĩ thầm, Kim Hoa bà bà võ công như thế, thảo nào một đứa học trò nho nhỏ cũng đã thật là bản lãnh.

Tĩnh Huyền nhìn thấy mấy đệ tử đuổi theo đã đến nơi, nhưng Nga Mi không ai thông thạo bài binh bố trận, Tĩnh Huyền nói: "Tống thiếu hiệp, nói đến bố trận chiến đấu, chúng tôi không ai bằng cậu. Vậy tất cả mọi người theo lệnh cậu để xông lên giết địch, thiếu hiệp đừng khách sáo gì hết".

Nghe Tĩnh Huyền nói lời này, thật sự là ngoài dự đoán, mọi người Nga Mi đối với Tống Thanh Thư thật đúng là tin tưởng vô cùng, cho dù ngày sau Trương Vô Kỵ thần công cái thế, nhưng cũng chưa từng được chúng đệ tử Nga Mi yêu thích. Tống Thanh Thư và mọi người tuy mới quen biết, bất quá mới chỉ ở chung mấy ngày nhưng từ cao như Diệt Tuyệt đến những đệ tử thấp kém bình thường đều tin tưởng, thật sự không thể coi thường.

Tống Thanh Thư đỏ mặt, ấp úng nói: "Sư thái, Thất sư thúc, cái này ... cái này ... điệt nhi làm sao dám nhận?"

"Lúc này còn nói chuyện lễ nghĩa gì nữa? Cứ ra lệnh đi!" Diệt Tuyệt sư thái cũng không khách sáo, không phản đối Tĩnh Huyền, ngay cả Đinh Mẫn Quân chua ngoa đảm đương vai phản diện cũng bằng lòng, chờ mệnh lệnh của Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư nhìn chiến trường tình thế cấp bách, ba phái Không Động, Hoa Sơn, Côn Lôn phản kích càng ngày càng yếu, bị ba kì Hồng Thủy, Duệ Kim, Liệt Hỏa vây quanh, tận lực chém giết. Tống Thanh Thư nhìn cảnh này, quay đầu lại, thấy Ân Ly y nhiên mặt không đổi sắc, ánh mắt tràn ngập khinh thường, lại thấy Mạc Thanh Cốc gật đầu, cắn răng nói: "Chúng ta chia ra làm ba nhóm theo ba hướng xông vào, cùng tấn công Duệ Kim Kỳ. Sư thái dẫn người từ mặt đông đánh tới, Thất thúc dẫn một đội đánh từ phía tây, còn Tĩnh Huyền sư thúc và vãn bối cùng một nhóm theo mặt nam đánh vào ..."

Mọi người không có phản đối gì, Mạc Thanh Cốc vừa lòng gật đầu, lập tức đem theo ba mươi đệ tử chia làm ba hướng xông vào chiến trường. Ta vẫn ở ngoài cùng mấy vị sư huynh sư tỷ khác trông coi hành lý cùng với hai người Ân Ly và Trương Vô Kỵ. Đằng trước đánh nhau kịch liệt, Ân Ly kéo xe tuyết của Trương Vô Kỵ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng đi thôi, ở đây chẳng có gì hay cả." Nói xong xoay người định trộm rời đi.

Mấy vị sư huynh sư tỷ chăm chú nhìn chiến trường, ta cũng giả bộ như không nhìn thấy, đáng giận nhất là Trương Vô Kỵ đến lúc nguy cấp này vẫn giả bộ như chân bị gãy, để Ân Ly phải kéo hắn đi, chậm chạp khiến cho Tống Thanh Thư đang xem xét toàn cục nhìn thấy, lập tức chạy đuổi theo, giơ kiếm ngăn lại: "Cô nương dừng bước."

"Ngươi không cùng bọn họ đánh, giữ ta lại làm gì?" Ân Ly khó hiểu hỏi, trong lòng cũng không chán ghét thiếu niên thông minh, linh thấu này, chỉ là khó hiểu tại sao hắn lại ngăn cản mình.

Tống Thanh Thư mặt lại hiện lên vệt màu đỏ, trong lòng thầm nghĩ còn chưa so rõ xem ai thông minh, lợi hại hơn, muốn phân rõ so sánh cao thấp, ngoài miệng lại nói: "Sư thái còn chưa cho phép, cô không thể tự ý rời đi!"

"Ta không cần lão tặc ni kia cho phép, cứ muốn đi đấy, thì đã sao!" Ân Ly còn không quên Diệt Tuyệt mắng người trong lòng mình là nghiệt chủng, mắng cô cô là yêu nữ, trong lòng vô cùng căm ghét bà ta.

Diệt Tuyệt sư thái đang đại khai sát giới trong đám giáo chúng Minh giáo, nghe Ân Ly cãi nhau với Tống Thanh Thư trong lúc mấu chốt, lửa giận bốc lên, Ỷ Thiên kiếm giương lên nháy mắt giết chết mười mấy người, nhìn muốn ghê tởm, lại thấy bà ta đã chuyển mình hướng đến chỗ hai người, ta vội phóng đến giơ tay điểm luôn vào yếu huyệt của Ân Ly khiến cô ta không thể động đậy. Lúc trước cũng đã nhiều lần chiếu cố Ân Ly, ta và cô ta đã sớm quen thuộc, thấy ta liếc mắt ẩn ý liền hiểu ta tuyệt đối không hại mình, cũng không phản kháng, ngã xuống đất. Ta nói với Tống Thanh Thư: "Tống sư huynh, vị cô nương này giao cho ta trông nom đi!"

Tống Thanh Thư đã sớm thấy ta, nhưng trên đường không có lúc nào rảnh rỗi, cũng không có không gian riêng để tán gẫu, lập tức quay đầu, trường kiếm trong tay múa may tiếp tục chiến đấu. Ta thở dài, giang hồ thế gia và người thường thật khác xa! Ít nhất Tống Thanh Thư giết người cũng tuyệt đối không nương tay. Ta nhìn Trương Vô Kỵ trách móc, đỡ Ân Ly thân thể đã mềm oặt đến xe trượt tuyết.

Diệt Tuyệt thấy Ân Ly bị bắt lại, trường kiếm lại tiếp tục giết địch, Minh giáo ba kì không ai là đối thủ, cho dù ngẫu nhiên có cao thủ cũng bị Kiếm Ỷ thiên chặt gãy, hoặc ám khí đánh lén bắn ra cũng bị Ỷ Thiên kiếm mang tính từ hút lại, không làm thương được Diệt Tuyệt. Mạc Thanh Cốc có lẽ bị lời ban nãy của ta ảnh hưởng, ra tay ít có sát chiêu, hoặc là đánh gãy binh khí của địch nhân, hoặc là dùng Triền Vân Thủ điểm huyệt đạo, công lực so với Diệt Tuyệt tay đang cầm Ỷ Thiên kiếm còn lợi hại hơn, chớp mắt đã đánh gục mười bảy mười tám người.

Chưởng kỳ sứ của Duệ Kim Kỳ là Trang Tranh thấy tình hình không ổn, tay cầm lang nha bổng tiến đến nghênh địch, chặn Diệt Tuyệt sư thái lại. Hai người qua lại hơn chục chiêu, Diệt Tuyệt sư thái sử dụng kiếm pháp của phái Nga Mi càng đánh càng nhanh, hết sức tấn công. Thế nhưng Trang Tranh võ công rất cao cường, nhất thời hai bên ngang ngửa. Trong khi đó mấy người phái Nga Mi và đám người Côn Lôn Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn cũng ra tay tàn sát, tuy dưới trướng Nhuệ Kim Kỳ không phải là ít cao thủ nhưng làm sao địch lại ba phái Võ Đương, Côn Lôn, Nga Mi liên thủ, trong chốc lát đã chết một số đông.

Trang Tranh thấy các huynh đệ chết thảm, vội đánh liên tiếp ba bổng bình bình bình, ép Diệt Tuyệt sư thái phải lùi lại một bước, tiếp theo một bổng hết sức từ trên đánh xuống. Diệt Tuyệt sư thái nghiêng trường kiếm, điểm vào thân lang nha bổng, dùng chiêu Thuận Thủy Thôi Chu định đẩy chiếc bổng ra. Nào ngờ Trang Tranh là một nhân vật không phải tầm thường của Minh giáo, trong võ lâm thuộc loại cao thủ hạng nhất, trời sinh có cánh tay thật khỏe, cả nội lẫn ngoại công đều vào mức thượng thừa. Khi đó y cảm thấy nội lực của đối phương truyền vào đầu kiếm liền quát lên một tiếng, cánh tay vận một luồng sức cương mãnh lên đánh ngược lại, kiếm Diệt Tuyệt liền bị đẩy lui, cánh tay cũng ê ẩm, lạnh mặt lại, hừ một tiếng, không lùi lại hay tránh né, đẩy nội lực vào Ỷ Thiên kiếm, một ánh sáng lóe lên nhanh như sao băng dùng chiêu Thiết Tỏa Hoành Giang giơ lên rạch một cái, chiếc đầu đầy móc của lang nha bổng bị kiếm Ỷ Thiên chẻ ra làm hai.

Ta cùng Trương Vô Kỵ và Ân Ly xem đến hoa mắt, thật bội phục đám cao thủ này, võ công bình thường mà luyện được đến cảnh giới như vậy, xem Diệt Tuyệt sư thái đánh nhau lại chiếm tiện nghi, dựa vào đặc tính của Ỷ Thiên kiếm sắc bén mà chém gãy binh khí, chiếm thế thượng phong, quá vô sỉ. Diệt Tuyệt chém gãy binh khí xong còn không bỏ qua, tiếp tục hướng Ỷ Thiên kiếm chém vào đầu Trang Tranh.

Ta đứng ngoài nhìn không đành lòng, ngón tay lén cầm mấy viên đá nhỏ bắn xuyên qua, khiến cho đường đi của Ỷ Thiên kiếm chếch lên trời, kiếm quang liền sượt qua ngực Trang Tranh, hắn rên lên một tiếng ngã xuống đất, tuy đầu còn nguyên nhưng cũng đã trọng thương. Trương Vô Kỵ và Ân Ly thấy Trang Tranh thoát chết đều thở phào, bất quá ánh mắt nhìn Diệt Tuyệt sư thái đều tràn ngập khinh bỉ.

Diệt Tuyệt sư thái xem lực đạo đánh vào thân kiếm biết có cao nhân ra tay cứu người này, không cam tâm, giơ Ỷ Thiên kiếm tiếp tục chém xuống Trang Tranh đang nằm dưới đất, lại bị một cỗ cường lực khác tập kích khiến cho kiếm thế chếch ra chém xuống cát bên cạnh, mấy người khác bên cạnh thông minh chớp lấy cơ hội xông lên đấu che chắn cho Duệ Kim Kỳ sứ đang bị trọng thương.

Mọi người Minh giáo mắt thấy chưởng kỳ sứ bị trọng thương đều đỏ mắt, không để ý đến tính mạng ra sức chiến đấu, môn hạ Côn Lôn và Nga Mi liên tiếp bị giết mấy người, cho đến khi một người trong Hồng Thủy Kỳ kêu lên: "Trang kỳ sứ trọng thương, Duệ Kim, Liệt Hỏa hai kỳ rút lui đi, để Hồng Thủy Kỳ đoạn hậu."

Kỳ hiệu trong Liệt Hỏa Kỳ lập tức biến đổi, theo lệnh lui về hướng tây. Thế nhưng những người trong Duệ Kim Kỳ càng đánh càng hăng, không ai chịu lùi bước. Người bên trong Hồng Thủy Kỳ lại lớn tiếng rao lên: "Đường kỳ sứ của Hồng Thủy Kỳ có lệnh, tình thế bất lợi, những người trong Nhuệ Kim Kỳ mau mau rút lui, sẽ báo thù sau, cứu Trang kỳ sứ quang trọng hơn."

Trong Nhuệ Kim Kỳ có mấy người cùng lên tiếng: "Xin mời Hồng Thủy Kỳ mau lui trước, chữa trị cho Trang Kỳ sứ, Tất cả anh em Duệ Kim Kỳ sẽ đoạn hậu cho mọi người."

Trong trận thế của Hồng Thủy Kỳ đột nhiên giương cờ đen lên, một người tiếng như sấm động kêu lên: "Chưvị huynh đệ của Duệ Kim Kỳ, Hồng Thủy Kỳ nhất định sẽ báo thù cho các anh em. Hôm nay bọn chúng giết người của chúng ta, ngày sau chúng ta sẽ đáp trả gấp mười gấp trăm lần, dù sao sáu đại môn phái cũng ở đó, chạy không thoát."

Duệ Kim Kỳ lúc này chỉ còn độ bảy chục người, tất cả cùng lên tiếng: "Đa tạ Đường kỳ sứ."

Chỉ thấy các lá cờ của Hồng Thủy Kỳ phất lên, rút về hướng tây. Hai phái Hoa Sơn, Không Động thấy địch nhân trận thế nghiêm chỉnh, khoảng hai chục người đoạn hậu cầm ống vàng sáng choang, không biết có cái gì cổ quái nên không dám đuổi, bèn quay lại giáp công Duệ Kim Kỳ. Côn Lôn, Nga Mi, Võ Đang, Hoa Sơn, Không Động năm phái vây quanh Duệ Kim Kỳ còn chừng bảy mươi người, trừ phái Võ Đang và Mạc Thanh Cốc dừng tay không công kích nữa thì bốn phái còn lại tinh anh đều ra hết, không ngừng tay.

Chưởng kỳ sứ Duệ Kim Kỳ trọng thương đã bị đưa đi, hiện giờ Duệ Kim Kỳ như rắn mất đầu, tự nhiên không phải đối thủ bốn phái, nhưng mỗi người đều trọng nghĩa thấy chết không sờn, quyết ý lấy chết tuẫn giáo, Tống Thanh Thư giết mấy tên giáo chúng, thấy mỗi người đều mắt thấy chết cũng không sờn, trong lòng rúng động, lớn tiếng hô: "Ma giáo yêu nhân nghe đây: các ngươi trước mắt chỉ có đường chết mà thôi, mau quăng binh khí đầu hàng, Võ Đang sẽ đảm bảo cho các người khỏi chết."

Tên chưởng kỳ phó sứ cười lên ha hả nói: "Ngươi xem thường giáo chúng Minh giáo quá vậy. Trang đại ca trọng thương sinh tử không rõ, các huynh đệ Duệ Kim Kỳ cũng đã chết gần hết, chỉ còn có mấy người chúng ta, còn mong sống làm gì?"

Tống Thanh Thư càng thêm khâm phục, dừng tay lại, ôm quyền hướng xung quanh, lớn tiếng nói: "Côn Lôn, Nga Mi, Hoa Sơn, Không Động các vị bằng hữu các phái, tất cả xin lùi lại mười bước để cho bọn yên nhân này có thể đầu hàng."

Mọi người vừa rồi đều nhìn thấy Tống Thanh Thư chỉ huy, đưa mọi người bị vây cứu ra, trong lòng cảm kích đều nghe lệnh lùi lại phía sau, chúng đệ tử Nga Mi cũng nghe theo, lui về. Chỉ còn Diệt Tuyệt sư thái hận ma giáo cực độ, vừa rồi nghe Hồng Thủy kỳ sứ nói, sắc mặt càng trở nên xanh mét giận dữ vẫn tiếp tục múa kiếm giết như điên cuồng. Mũi kiếm Ỷ Thiên đến đâu, kiếm đao đều gãy, tay rơi đầu rụng, còn đâu phong thái từ bi của người xuất gia nữa mà giống như ác quỷ đến từ địa ngục. Phái Nga Mi thấy sư phụ không chịu lùi, những người đã trở ra lại tiến lên tàn sát tiếp, biến thành thế một mình phái Nga Mi đấu với Duệ Kim Kỳ.

Trong chớp mắt Duệ Kim Kỳ lại chết thêm hơn mười người, chỉ còn lại đến hơn sáu chục người, số cao thủ vào hạng khá cũng khoảng hai chục, dưới quyền điều động của Chưởng kỳ phó sứ Ngô Kình Thảo, chống cự với hơn ba chục người của phái Nga Mi, lấy hai đánh một đáng lẽ phải ở vào thế thượng phong. Thế nhưng kiếm Ỷ Thiên trong tay Diệt Tuyệt sư thái sắc bén quá, kiếm chiêu của bà ta lại thật là ghê gớm, ánh sáng xanh cuốn đến đâu là nơi đó bị nguy ngập. Chỉ trong chốc lát, đã có bảy tám người chết dưới mũi kiếm của bà ta.

Mọi người còn lại đều không đành lòng, Trương Vô Kỵ đứng xem, trong mắt đều là bi phẫn, thấy Duệ Kim Kỳ hơn mười người binh khí bị Ỷ Thiên kiếm chặt gãy càng thêm chán ghét Diệt Tuyệt, ngoan độc như vậy, so với ác nhân còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần.

Vừa rồi ba phái chết nhiều người như vậy, nhưng những người dù khinh sống chết, trọng chí khí đều buông cừu hận, nghe theo Tống Thanh Thư dừng tay lại, chỉ có Diệt Tuyệt mang theo đệ tử ỷ vào Ỷ Thiên kiếm sắc bén không chịu buông tha, những người đó tương lai đều là chủ lực để đuổi Thát tử a! Giết bọn hắn, lại muốn thanh tịnh trốn tránh trên núi Nga Mi, phản Nguyên sẽ dựa vào ai đây? Nga Mi phái thật sự là truyền nhầm người, ta bỗng nhiên cảm thấy quyết định đi Nga Mi thật là sai lầm.

"Chờ xong mọi việc, ta sẽ về Võ Đang thỉnh sư phụ gửi thư đến Nga Mi đón cháu trở về, người thế này không đáng để làm sư phụ, hừ!" Mạc Thanh Cốc đứng bên cạnh ta nhẹ nhàng nói, ôm lấy đầu ta đứng chắn trước mặt, không để ta nhìn thấy cảnh trước mắt.

Ta tựa đầu trước ngực Mạc Thanh Cốc, nước mắt không biết vì sao lại ứa ra, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, có cảm giác bi ai: "Thất thúc, rõ ràng bà ấy là người xuất gia mà, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là từ bi sao? Người khác dù có sai nhưng cũng phải để người ta có cơ hội sửa chữa chứ! Tại sao cháu có cảm giác chúng ta còn giống ác nhân hơn, giết nhiều người như vậy, bọn họ cũng đâu có làm sai chuyện gì, chỉ là muốn bảo vệ môn phái của mình thôi!"

Mạc Thanh Cốc chỉ âm trầm nghiêm mặt, nheo mắt đánh giá Diệt Tuyệt giống như cuồng ma chém giết không ngừng, vẻ mặt thư sướng. Tứ phía là các phái Côn Lôn, Hoa Sơn, Không Động vây quanh, giáo chúng Duệ Kim Kỳ không ai chịu bỏ chạy, nên vẫn tay không chiến đấu với người của phái Nga Mi.

Diệt Tuyệt sư thái tuy đánh giết thống khoái nhưng ở địa vị chưởng môn một phái, không muốn dùng binh khí giết người tay không, mất thể diện, ngón tay trái liên tiếp phóng ra, chân như hành vân lưu thủy chạy vòng quanh, chỉ giây lát đã điểm huyệt hơn năm chục người còn lại của Nhuệ Kim Kỳ khiến bọn họ đứng như trời trồng không sao cử động được. Những người chung quanh thấy Diệt Tuyệt sư thái thi triển môn công phu cao cường như thế ai nấy đều reo hò vang dội.

Ta xem thủ pháp, từa tựa như trong sách đã nói qua, là Lan Hoa Phất Huyệt Chỉ tuyệt học của đảo Đào Hoa, chẳng phải nói Quách Tương chưa từng truyền lại tuyệt học của Hoàng Dược Sư sao? Diệt Tuyệt làm sao lại biết được nhỉ? Bỗng nhiên ta nhớ lại chi tiết Quách Tương chết khi bốn mươi mấy tuổi, võ công không quá cao, ngày ngày hành tẩu tìm kiếm tung tích Dương Quá, làm sao nghĩ ra được tuyệt học cho Nga Mi, vậy tuyệt học kia là sao? Sẽ không phải là võ công của đảo Đào Hoa nhưng đã được thay tên đổi họ chứ? Nghi vấn này không có đáp án, ta từng ở Nga Mi năm năm cũng chưa từng gặp qua công phu này.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, thấy ba đội giáo chúng của Thiên Ưng giáo chia ba hướng đông nam bắc lấp ló từ từ di động lại, đến khoảng mười trượng thì ngừng, rõ ràng định đứng xa xa canh chừng, chưa có ý tiến lên khiêu chiến. Tống Thanh Thư vừa rồi thấy Diệt Tuyệt hành sự, trong lòng kinh sợ, cung kính tiến lên, cũng không dám xưng hô tùy tiện, nói: "Tiền bối, chúng ta phải xử lý Nhuệ Kim Kỳ ngay rồi quay lại đối phó với Thiên Ưng giáo để khỏi lo chuyện bị tấn công từ đằng sau."

Diệt Tuyệt sư thái nghe Tống Thanh Thư nói, không muốn một kiếm giết họ, có ý làm làm nhụt nhuệ khí của ma giáo, báo thù mấy ngày bị bọn chúng dọa dẫm, đệ tử chết thảm, lên tiếng quát: "Các người của ma giáo nghe đây, người nào muốn sống, chỉ cần lên tiếng xin tha, ta sẽ cho đi."

Một hồi lâu chỉ nghe tiếng ha ha, hạp hạp, khà khà không dứt, người của Minh giáo cùng cười vang, nhưng không ai để ý đến Diệt Tuyệt, khiến bà ta một trận xấu hổ, giận dữ hỏi: "Có cái gì đáng cười?"

Nhuệ Kim Kỳ chưởng kỳ phó sứ Ngô Kình Thảo lớn tiếng đáp: "Huynh đệ chúng ta thề đồng sinh cộng tử, mau mau giết tất cả đi."

Diệt Tuyệt sư thái hừ một tiếng, nói:

"Được rồi, đến nước này còn muốn anh hùng hảo hán. Ngươi tưởng được chết một cách sảng khoái ư, đâu có dễ thế."

Bà ta rung trường kiếm một cái đã chặt đứt cánh tay phải của Ngô Kình Thảo.

Ngô Kình Thảo cười ha hả, thần sắc vẫn như không, nói:

"Minh giáo thay trời hành đạo, tế thế cứu dân, sống chết nào có khác gì. Lão tặc ni muốn bọn ta khuỵu gối đầu hàng, đừng vọng tưởng."

Diệt Tuyệt sư thái càng thêm phẫn nộ, soẹt soẹt soẹt ba tiếng đã chém đứt ba cánh tay của ba giáo chúng khác, hỏi người thứ năm:

"Ngươi xin hay không xin tha?"

Người kia chửi lại:

"Mụ vãi già nói thối như rắm chó."

Ta không muốn nhìn nữa, Trương Vô Kỵ đâu, sao không mau ra tay đi, chẳng lẽ đợi tay người ta đều đứt hết rồi mới động tâm sao? Cánh tay Mạc Thanh Cốc cũng siết chặt hơn, sắc mặt xanh mét, Diệt Tuyệt chỉ lo phát tiết giận dữ, không thèm nhìn đến sắc mặt mấy người còn lại nữa, Ân Li thì sợ đến phát run.

Ngoại môn đệ tử Tĩnh Huyền vọt lên, vung kiếm trong tay chém đứt cánh tay phải người đó, kêu lên:

"Sư phụ, để đệ tử chém giết đám yêu nghiệt này!"

Nàng ta cũng là bất đắc dĩ, không muốn để sư phụ mà mình rất đỗi kính trọng hiển lộ ngoan độc trước mặt người ngoài, để chính mình làm ác nhân vậy.

Quả nhiên hỏi mấy người, không ai chịu khuất phục, ngay cả chém thêm mấy cánh tay cũng không ai đổi ý, Tĩnh Huyền chung quy mềm lòng, hy vọng Diệt Tuyệt đã bình tĩnh lại, quay đầu lại nói: "Sư phụ, bọn yêu nhân này ương ngạnh lắm ..." Lời nói ý muốn sư phụ nương tay, bao nhiêu người như vậy, hoặc là nương tay, hoặc cho bọn họ được chết thống khoái.

Diệt Tuyệt sư thái hoàn toàn không thèm để ý đến, Tĩnh Huyền bất đắc dĩ, không còn cách nào hơn, lại chém thêm mấy người nữa. Trương Vô Kỵ rốt cuộc nhịn không nổi nữa, từ cái cáng tuyết nhảy vọt ra, chặn ngay trước mặt Tĩnh Huyền, kêu lên: "Dừng tay!". Tĩnh Huyền ngạc nhiên, lùi lại một bước. Ta thấy hắn đã ra tay, rốt cuộc cũng được thở phào.

Nhìn giữa sân, hơn mười người không còn tay phải nữa, cánh tay cụt rơi khắp nơi trên đất, nhiệt huyết phun trào, ta không lòng dạ nào xem Trương Vô Kỵ biểu diễn, không nhịn được đem thuốc trị thương, xé mấy cái quần áo sạch sẽ lén băng bó lại cho bọn họ, Diệt Tuyệt sư thái đang lằng nhằng với Trương Vô Kỵ, không rảnh chú ý đến. Những người khác thấy Mạc Thanh Cốc và Tống Thanh Thư bên cạnh ta, sắc mặt âm trầm, lại càng không dám nói gì, vừa rồi chính mắt bọn họ nhìn võ công của Võ Đang, người nào cũng không kém.

Tống Thanh Thư bàn bạc cùng Mạc Thanh Cốc chuyện đưa ta trở về Võ Đang, bất đắc dĩ Mạc Thanh Cốc chưa thể làm gì, hắn rất coi trọng quy củ, lễ giáo, chưa được Diệt Tuyệt đồng ý thì sẽ không có chuyện đưa ta đi, Tống Thanh Thư chỉ có thể đồng ý, từ nhỏ hắn đã được Mạc Thanh Cốc dạy dỗ, sẽ không có chuyện hắn cãi lại mệnh lệnh của sư thúc.

Mà Trương Vô Kỵ đằng kia cùng Tĩnh Huyền giao đấu, vẫn giống như trong truyện, đánh gãy chân Tĩnh Huyền, ước hạ ba chưởng với Diệt Tuyệt sư thái. Ta băng bó xong cho mấy người kia, trở lại chỗ cũ, Trương Vô Kỵ ba chưởng đã đỡ xong, chân chính thể hiện uy lực huyền bí của Cửu Dương Thần Công, nội lực đã gần đạt đến đại thành.

**:Đoạn này, Trương Vô Kỵ nhảy ra đòi Diệt Tuyệt tha mạng cho giáo đồ Minh giáo, Diệt Tuyệt thách Trương Vô Kỵ đỡ đc ba chưởng của mình, nếu đỡ được thì mới chịu ta, hai chưởng đầu, Diệt Tuyệt dùng tuyệt chiêu của Nga Mi đánh hắn trọng thương, nhưng Trương Vô Kỵ nội công Cửu Dương thần công thâm hậu, nên vận tức điều trị liền hồi phục rất nhanh. Chiêu cuối cùng là chưởng pháp Phật Quang Phổ Chiếu có nguồn gốc từ Cửu Dương công, là bản thiếu của Cửu Dương thần công năm xưa Quách Tương học được, do đó không làm Trương Vô Kỵ bị thương chút nào, nên dù bà ta vận hết toàn lực nhưng ai cũng tưởng bà ta nhẹ tay tha chết cho Trương Vô Kỵ.

Ân Dã Vương đã xuất hiện, đệ tử bốn phái đều bị vây trong vòng cung tiễn, Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt xanh mét, hiển nhiên bị Ân Dã Vương làm cho vô cùng tức giận. Ta cùng Mạc Thất thúc và Tống Thanh Thư đến gần hơn, nghe thấy rõ ràng Ân Dã Vương ha ha cười to, nói: "Người thức thời là kẻ tuấn kiệt, Diệt Tuyệt sư thái không thẹn là một đương thế cao nhân. Triệt cung tên đi!"

Các giáo đồ lập tức lục tục lùi ra xa, một hàng cầm thuẫn, một hàng cầm cung tên, đứng thật chỉnh tề, giống như binh sĩ thiện chiến trên chiến trường, Tống Thanh Thư nhìn đến hai mắt tỏa sáng, thì ra Ân Dã Vương chẳng những võ công cao cường mà binh pháp lại xuất chúng, giáo đồ Thiên Ưng ngày ngày học tập binh pháp, thao luyện chiến trận, tiến lui phối hợp vô cùng ăn ý, không thể coi thường.

Diệt Tuyệt sư thái vừa rồi gặp tình huống xấu hổ, coi như trở thành một khối đá lót chân cho Trương Vô Kỵ càng thêm nổi bật, trên mặt không còn chút ánh sáng nào nhưng cũng chẳng thể giải thích, mọi người rõ ràng đều thấy hai chưởng đầu tuy đánh ra nhẹ nhàng nhưng cũng khiến Trương Vô Kỵ trọng thương, chưởng thứ ba mạnh mẽ dọa người nhưng lại không khiến hắn tổn thương gì, dù có nói đó là toàn bộ sức lực thì cũng không ai tin, huống chi bà ta là người cao ngạo, chẳng lẽ cam lòng đi cầu người ta tin mình? Lập tức hung dữ trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ, lạnh lùng: "Ân Dã Vương, ngươi muốn tìm hiểu chưởng lực của ta, bây giờ mời qua đây."

Ân Dã Vương tựa tiếu phi tiếu chắp tay đáp:

"Hôm nay được sư thái ban cho chút tình, đâu dám đắc tội thêm nữa, chúng ta sau này có ngày gặp lại."

Diệt Tuyệt sư thái phất tay trái một cái, không nói thêm, cũng không đếm xỉa đến Ân Ly, vừa rồi mất mặt với Trương Vô Kỵ làm sao còn nghĩ đến chuyện bắt bớ người ta, lập tức dẫn các đệ tử chạy về hướng tây. Mọi người các phái Côn Lôn, Hoa Sơn, Không Động cũng theo sau, ta quay đầu nhìn Trương Vô Kỵ, biết vận mệnh của hắn đã sắp mở ra rồi, nhìn hắn tỏ ý tự mình bảo trọng, xốc lại hành lý đi theo bên cạnh Mạc Thanh Cốc, bước theo nhưng cũng không muốn ở gần với Diệt Tuyệt sư thái chút nào.

Mạc Thanh Cốc không biết rằng khinh công của ta so với hắn không kém, thấy ta đeo bao hành lý nặng nề, vội đỡ lấy, quăng cho Tống Thanh Thư nhăn nhó cười khổ, kéo tay ta vận khởi khinh công đuổi theo hướng bốn phái vừa đi. Tống Thanh Thư lưng đeo bao hành lý, theo ngay sát bên, vừa đi vừa nói: "Thất thúc, trước kia ở trên núi, nghe nói chưởng môn phái Nga Mi rất lợi hại, bây giờ nhìn thấy công phu quả thật cao cường, nhưng con người thì.. Aiz! Hiện giờ mới biết, mẹ cháu tuy cũng làm nhiều việc, lo nhiều công chuyện, so với Diệt Tuyệt vẫn tốt hơn nhiều!"

"Diệt Tuyệt sư thái cũng có nỗi khổ của mình, năm xưa không phải là người như vậy, ta cứ tưởng bà ấy vẫn là người như năm xưa mới vào Nga Mi nên không phản đối sư tổ đưa Chỉ Nhược đến đó, không ngờ, bây giờ mới biết được, Diệt Tuyệt sớm đã không phải là Diệt Tuyệt trước đây." Mạc Thanh Cốc thản nhiên đáp.

Tống Thanh Thư trước mặt hai chúng ta tháo lớp mặt nạ chững chạc thành thục kia xuống, khôi phục lại vẻ nghịch ngợm láu cá, cười nói: "Chỉ Nhược cũng thật đáng thương, có bà sư phụ yêu quái đó, tương lai chắc chắn không đi đâu được, bây giờ đi tìm bà ta làm gì nữa, ở lại đi cùng phái Võ Đang ta thôi! Rồi về Võ Đang luôn!"

"Đi đi, đừng náo loạn, Võ Đang đi đến đây đều là nam đệ tử, trên đường cũng không có nhà cửa dừng chân, làm sao để Chỉ Nhược còn nhỏ như vậy đi theo được. Nói lung tung. Chỉ Nhược, không bằng Thất thúc tạm thời ở lại Nga Mi, khi đến Quang Minh Đỉnh còn có thể bảo vệ cháu, xem thực lực hiện giờ của Minh giáo, sáu đại phái không chừng cũng có thể đánh thắng." Mạc Thanh Cốc gõ trán Tống Thanh Thư, giọng mắng mỏ pha chút yêu thương.

Ta nghe bọn họ nói, tâm trạng bị kích thích bởi màn huyết tinh vừa rồi đều lắng xuống, nhìn Thất thúc và Thanh Thư bộ dáng lo lắng, ta khẽ nhếch khóe miệng, mang theo ý cười, nói: "Thất thúc, Thanh Thư, mọi người không cần lo lắng cho ta, ta đã học võ công năm năm, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình, nếu có gì thì nhất định sẽ bám chặt bên cạnh Diệt Tuyệt sư thái, một tấc không rời, mọi người đừng lo cho ta, phái Võ Đang cũng cần mọi người mà, mọi người cùng bốn đại phái đều liên thủ xuất động, chắc không có nguy hiểm gì đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.