Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 30: Chương 30: Thời gian dịch quá tiễn như thoa




Chương 30:

Từ ngày được đi học, ta đối với thái độ dạy nhiệt tình của Mạc Thất hiệp càng thêm hứng thú chăm chỉ học tập. Cuộc sống bình thường: buổi sáng cùng cha làm công việc đồng áng, buổi chiều mang theo Lôi Tuyết đến Võ Đang theo Mạc Thất hiệp học tập. Tập viết cũng có chút thành tựu, mỗi lần Mạc Thất hiệp giao bài tập ta đều hoàn thành nhanh chóng.

Làm nông, nữ công, săn thú, học dược, đọc sách, viết chữ, tu luyện, mỗi ngày từng ấy công việc khiến cho ta không còn chút nào rảnh rỗi, bất giác thời gian lên núi đã được hai năm, ta từng nghĩ đến ta còn rất lâu nữa phải sống cuộc sống bận rộn này, cũng thực sự yêu quý núi Võ Đang, nơi này đối với ta thật ưu ái.

Kiếp trước hai mươi mấy năm ta không học được bao nhiêu tri thức về cổ đại, nhưng ở đây, lần đầu tiên có một người trở thành thầy giáo của ta, dạy cho ta nhiều đạo lý làm người, ở nơi đây ta được nhận thức về địa vị và lễ giáo cổ đại, cho dù Võ Đang không câu nệ tiểu tiết nhưng những điều đó vẫn tự giác được tuân thủ.

Ở Võ Đang học tập, ngoài lúc Tống Thanh Thư ngẫu nhiên nói chuyện đàm tiếu với ta, các đệ tử khác đều tự giác thủ lễ, không cùng ta nói chuyện đùa nghịch. Hai năm ở Võ Đang yên ả không một gợn sóng, bình bình tĩnh tĩnh, tuy Ngọc Xạ Thiên Hương giao của ta chữa thương thế cho Du Tam hiệp khá tốt, giúp hắn có thể đi lại khôi phục như thường, nhưng dù sao cũng đã nằm mười mấy năm, mới vừa khôi phục, trừ nội công ngày thường Trương Tam Phong vẫn truyền cho để đả thông kinh mạch, hắn chính mình cũng ngày ngày vận công cho tứ chi đỡ đau nhức mà tinh tiến, kiếm pháp, quyền cước, chiêu thức.. đều lui lại rất nhiều.

Sau khi thương thế lành hẳn, Du Tam hiệp chưa từng hành tẩu giang hồ, một lòng tập luyện quyền cước, kiếm pháp, dạy ba đệ tử võ công, giúp Tống Đại hiệp xử lý mọi việc trong phái. Tin Du Tam hiệp khôi phục cũng truyền ra ngoài giang hồ, năm đó hắn ở trong giang hồ cũng danh tiếng vang dội, sau khi thương thế lành, rất nhiều võ lâm thế gia không để ý hắn đã gần bốn mươi muốn đem nữ nhân gả cho hắn, kết thân với Võ Đang.

Bất quá đều bị Du Tam hiệp từ chối, nghe Ân Lục thúc nói thì Du Tam hiệp cũng là vì áy náy vợ chồng Trương Thúy Sơn năm đó tự vẫn, trong lòng khúc mắc, thầm nghĩ một mình một người, không muốn thành gia. Ta thầm đoán có thể Du Tam hiệp cảm thấy vợ chồng Trương Thúy Sơn vì mình mà chết trong lòng âm thầm cắn rứt, hơn nữa Trương Vô Kỵ thân thể bị hàn độc tra tấn, tính mạng khó bảo toàn, cho nên cảm thấy mình không nên thành gia hưởng may mắn trong khi người khác còn chịu khổ.

Khúc mắc này chỉ sợ cho đến sau này Trương Vô Kỵ công thành danh toại mới phá giải được. Có lẽ chờ hắn nhìn đến lúc Trương Vô Kỵ võ công cao cường, thống soái Minh giáo mới có thể giảm bớt áy náy trong lòng, mọi người hình như cũng hiểu nên cũng không cố khuyên bảo, chờ ngày sau Trương Vô Kỵ trở về khuyên giải.

Trương Tam Phong sau khi thương thế của Du Tam hiệp lành lại liền hàng năm bế quan, tự nghĩ ra tuyệt học, mấy vị như Tống Đại hiệp thì bận rộn công việc, ít khi rảnh rỗi, mà không vui nhất chính là Ân Lục hiệp, từ khi hắn Thuần Dương Vô Cực công đại thành, Trương Tam Phong đã vài lần viết thư cho Diệt Tuyệt sư thái giục chuyện hôn sự, nhưng đều bị cự tuyệt, nói Kỷ Hiểu Phù võ công chưa đại thành, cứ chờ tạm đã.

Trương Tam Phong đành phải thư cho Kim Tiên Kỷ lão anh hùng (cha của Kỷ Hiểu Phù), Kỷ lão anh hùng hồi âm lại, nói xem tính tình của Diệt Tuyệt sư thái thì ông ta không tiện làm chủ. Mà cách đây hai năm, Tống Đại hiệp thấy Ân Lục hiệp ngày ngày tương tư khổ sở, đành phải viết thư đến Nga Mi mời Kỷ Hiểu Phù đến Võ Đang làm khách nhưng không có hồi âm, mọi người khó hiểu, còn tưởng rằng tại lễ mừng thọ Trương Tam Phong mấy năm trước, Trương Ngũ hiệp không nói ra nơi ở của Tạ Tốn đắc tội Nga Mi phái nên Nga Mi mới làm khó như vậy.

Ta biết hiện giờ Diệt Tuyệt chắc cũng đang tìm tung tích Kỷ Hiểu Phù khắp nơi, nhớ trong truyện nói, Trương Vô Kỵ và Thường Ngộ Xuân khi đi Hồ Điệp Cốc từng gặp hai người Kỷ Hiểu Phù và Đinh Mẫn Quân, Đinh Mẫn Quân trước mặt người khác nói phụ thân Kỷ Hiểu Phù từng đến thúc giục hôn sự, nhưng Kỷ Hiểu Phù không nói gì liền rời khỏi Nga Mi, hành tẩu giang hồ.

Sau còn nói ra việc Kỷ Hiểu Phù có con với người khác, tuy sau đó Bành hòa thượng chịu ân của nàng ta giết hết mọi người có mặt ở đó, còn khiến Đinh Mẫn Quân bị trọng thương, việc này cũng không bị truyền ra giang hồ, người biết chỉ có bốn người Bành hòa thượng, Đinh Mẫn Quân, Trương Vô Kỵ và Thường Ngộ Xuân.

Kỷ Hiểu Phù xấu hổ liền mang Dương Bất Hối ẩn cư, từ đó không trở về Nga Mi nữa, thẳng cho đến khi nhìn thấy dấu hiệu cầu cứu của Nga Mi, chạy đến giúp thì bị Kim Hoa bà bà đánh trọng thương, sự thật dấu hiệu kia là Kim Hoa bà bà giả mạo để dẫn dụ người trong võ lâm, Kỷ Hiểu Phù mắc bẫy, cuối cùng chết trong tay Diệt Tuyệt sư thái.

Nhưng ta vẫn không rõ lắm, từ khi sinh hạ Dương Bất Hối đến nay đã được tám chín năm, nhiều thời gian như vậy sao Kỷ Hiểu Phù không nói rõ ràng cho Ân Lê Đình, làm cho hắn khổ sở vì nàng gần hai mươi năm, cho đến khi Dương Bất Hối ở trước quần hào nói ra sự thật, khiến Ân Lê Đình chẳng những trong lòng đau đớn, trước mặt mọi người lại mất hết mặt mũi tôn nghiêm.

Nếu nói Ân lê Đình lòng dạ hẹp hòi, tâm ngoan thủ lạt, sau khi biết hạ sát thủ với nàng còn có thể không nói gì được, nhưng Ân Lê Đình trong thất hiệp tâm địa lương thiện mềm yếu nhất, biết người bị tổn thương nhiều nhất là mình nhưng vẫn tuyệt không trách cứ nàng một câu, người tốt như vậy tại sao Kỷ Hiểu Phù lại nhẫn tâm đối với hắn như vậy, khiến cho hắn vì thâm tình mà thương thấu tâm can.

Cho dù cuối cùng vẫn có Dương Bất Hối một cái giải an ủi ở bên, nhưng làm sao có thể bù lại cho hắn hai mươi năm chung tình chờ đợi, còn vì cái chết của nàng mà một lòng báo thù, kết quả lại khiến nhận thức của hắn đảo lộn hoàn toàn, vị hôn thê danh chính ngôn thuận phản bội, kẻ tưởng là cừu nhân thì lại là phụ thân của con gái nàng.

Bao nhiêu câu hỏi như vậy khiến cho ta không thể thích tình yêu của hai người Dương - Kỷ một chút nào, cảm thấy Kỷ Hiểu Phù cũng chẳng xứng đáng để người xuất sắc như Dương Tiêu đặt tình cảm vào. Đối với sư môn mà nói, nàng không tuân lệnh sư phụ là bất trung, đối với cha già mà nói, nàng ở bên ngoài sinh con, mười năm liền không quan tâm đến gia đình là bất hiếu, vì chính mình mà khiến Ân Lê Đình khổ sở nhiều năm như vậy, dù cho nàng có chết cũng là bất nghĩa, sinh con xong lại không gả cho Dương Tiêu, khiến cho Dương Bất Hối trong xã hội cổ đại lễ giáo nghiêm khắc như vậy trở thành con tư sinh, sau khi nàng chết bơ vơ cô khổ đi theo Trương Vô Kỵ chịu bao nguy hiểm là bất nhân.

Kỳ thật Kỷ Hiểu Phù cũng chỉ nghĩ cho mình, vẫn sống cuộc sống như mình muốn, cho dù mang theo Dương Bất Hối sống cuộc sống nghèo khổ, cũng chỉ là suy nghĩ tính toán riêng của mình nàng. Dương Tiêu chẳng những yêu nàng, cũng không phải không muốn cưới nàng, chính bản thân nàng lại băn khoăn danh môn chính phái với tà ma ngoại đạo khác biệt mà không chịu chấp nhận, lại muốn giữ tốt thanh danh không chủ động giải trừ hôn ước với Ân Lục hiệp, muốn giữ cả đôi đường, hại chính mình lại hại thêm người khác chịu khổ.

....

Trong hai năm này ta cũng có rất nhiều thay đổi, chẳng những thân mình cao hơn mà trong đầu cũng có nhiều kiến thức hơn, viết chữ càng ngày càng đẹp, cũng do Mạc Thất hiệp khích lệ không ít. Kiến thức về cổ văn cũng tăng lên nhiều, theo đó, hiểu biết về y thuật học được của Tiêu Dao phái cũng ngày một rõ ràng, tuy thế những kiến thức ấy ta không bao giờ lộ ra trước mặt người khác, chỉ có chế vài loại thuốc chữa các bệnh thông thường để người trong nhà dùng, chữa bệnh cường thân.

Về phần khẩu quyết cũng như võ công Tiêu Dao phái ta cũng không muốn dụng tâm nghiền ngẫm, lý do là ta hằng ngày đã bận rộn rất nhiều rồi, không muốn vì nghiên cứu tìm hiểu mấy thứ này mà lãng phí năng lượng trí óc nữa, một lý do khác là ta thân đang ở núi Võ Đang, bình thường săn bắt mấy loại dã thú sài lang hổ báo dựa vào khả năng phi châm là đủ, về phần Thát tử cùng mấy người giang hồ cứ thích đi tới đi lui đã có Võ Đang bảo hộ, võ công cũng chẳng cần thiết.

Trải qua thời gian dài tu luyện trong cảnh giới tâm tưởng và luyện Yoga, ta đối với thân thể mình hiểu biết vô cùng rõ, biết thể chất hiện tại có thể gấp ba bốn lần so với người khỏe mạnh bình thường, bình bình an an sống đến một trăm tuổi cũng không có vấn đề gì. Về phần tu luyện võ công Tiêu Dao phái giữ gìn thanh xuân, ta tin tưởng chính mình chế thuốc dùng là đủ, mà nói lại thì ta cho rằng con người sinh lão bệnh tử là chuyện thường, cho dù không có dung nhan mãi mãi tươi trẻ cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống.

Hai năm này ta mỗi ngày đều lặng yên niệm khẩu quyết Hô hấp pháp, trong hai năm đã có nhiều tiến triển, ta đã có thể đọc trôi chảy hai trăm chữ, hô hấp mỗi lúc càng thêm nhẹ nhàng, sâu và mềm mại, mỗi lần hô hấp toàn thân đều mạnh mẽ tràn trề sức lực, thân thể mềm mại nhẹ nhàng, vài lần ta ở Võ Đang dùng phương pháp hô hấp này khi đi lại, Mạc Thất hiệp cũng không nghe được tiếng bước chân của ta, giật mình không thôi.

Vài lần như vậy, sau đó khi ta ở Võ Đang đều sử dụng cách hô hấp như người thường, ra khỏi Võ Đang mới dùng phương pháp hô hấp Tiêu Dao phái. Người ta nói linh trưởng là loài thích bắt chước và lại vô cùng chính xác, ta vốn không tin, nhưng đến khi thấy Lôi Tuyết làm các động tác Yoga học lỏm được, ta mới thật sự kinh ngạc.

Những động tác khó khăn này cho dù là ta muốn hoàn thành cũng rất khó, càng không nói đến loài khỉ bình thường, nhưng Lôi Tuyết lại bắt chước ta giống không chệch một phân, tuy nó không có phương pháp hô hấp, cũng không tu luyện trong cảnh giới tiềm thức, nhưng với những động tác học được từ ta trong hai năm này, sức khỏe của nó càng lúc càng mạnh, có một lần cùng ta đi săn thú, nó chính tay hạ một con báo trưởng thành khiến ta vô cùng kinh ngạc.

Mà trong hai năm này, ta rốt cuộc cũng không thể rõ ràng được chủng loại của Lôi tuyết, nói nó là vượn đi! Nó nhỏ hơn so với khỉ bình thường, không cao như vượn, khi trưởng thành bàn tay bàn chân cũng không quá dài, còn lại một cái đuôi dài mềm mại, nói là khỉ cũng đúng! Cánh tay tuy dài hơn chân nhưng lại thích học người đứng lên đi lại bằng hai chân.

Trước ta vẫn nghĩ Lôi Tuyết là vì bị bạch tạng mà bị vứt bỏ, sau ta nghĩ lại, bạch tạng là toàn thân đều trắng, ngay cả mắt cũng không thể đen, nhưng Lôi Tuyết ngoại trừ toàn thân màu trắng ra thì đôi mắt quả thật là màu đen, chỉ có thể nói nó trời sinh bất thường.

Hai năm, Lôi Tuyết ở Võ Đang trở thành sủng vật được mọi người từ trên xuống dưới đều chiều chuộng yêu thích, từ khi nó giết được cả báo ta không còn lo lắng an toàn của nó nữa, cho nó tự do hoạt động làm nó vô cùng sung sướng, có khi tự mình chạy đến Võ Đang chơi, sau lại nghe nói có một lần xảo hợp, nó nhìn thấy Du Nhị hiệp Du Liên Châu đang dạy hai mươi bốn thức Hạc Khẩu Kinh Điểm, Long Dược Khiếu Quyết.

Dạy mọi người bốn năm lầm, các đệ tử thế hệ thứ ba vẫn chưa ai có thể làm được, nhưng Lôi Tuyết đnag đu đưa trên một cái cây cạnh đó xem được hết, nó nghịch ngợm hiếu động, lại háo thắng, không biết làm thế nào mà nhảy lên giữa bàn đá trong viện biểu diễn lại từ đầu đến cuối.

Không kém chút nào, khiến cho Du Nhị hiệp lúc nào cũng nghiêm túc cũng phải ha ha cười to khen hảo hầu tử, đem mọi người trách mắng một phen, nói bọn hắn ngu dốt còn không bằng cả khỉ, khiến không ai nói được lời nào, sau đó ngay cả Tống Thanh Thư lúc nào cũng thích chơi với Lôi Tuyết liền mấy ngày sau không thèm để ý đến nó nữa.

Lôi Tuyết cũng thông minh, tuy không rõ mình sai ở đâu nhưng thấy trước kia mọi người vốn đang rất yêu quý mình tự dưng không thèm để ý tới nữa, cũng biết lấy lòng. Ở vách núi cạnh Võ Đang có sinh trưởng một loại trái cây vô cùng ngon và đẹp được mọi người rất yêu thích nhưng lại khó lấy, nó muốn lấy lòng mọi người, liền trộm lấy túi của ta không quản vất vả đi tìm, leo lên vách núi hái quả. Không biết bao lâu mớỉ trở về Võ Đang, nghe Tống Thanh Thư nói lúc ấy mọi người đang học võ chỗ Du Nhị hiệp, con khỉ cả người bẩn dính đầy bụi đất lá cây ở đâu trở về, lôi trong tay một cái túi to, bên trong có rất nhiều trái cây ngon lành còn nguyên vẹn đưa cho mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.