Ta đã quyết định đoạt sáu thanh Thánh Hỏa Lệnh, sẽ không do dự, lập
tức chăm chú quan sát tình hình của bọn họ. Ba sứ giả Minh giáo Ba Tư
kia liên thủ phối hợp thật là quỷ dị mà tinh diệu, mỗi lần công kích đều không có sơ hở, tâm ý tương thông, giống như một người có ba đầu sáu
tay khiến cho người ta muốn phòng mà phòng không nổi, cho dù bị năm cao
thủ đứng đầu Trung Nguyên công kích cũng không rơi vào thế hạ phong.
Ba thanh Thánh Hỏa Lệnh kia, đao thương bất nhập, Trương Vô Kỵ đánh
tay không, trường kiếm của Mạc Thanh Cốc cũng gãy dần, Kim Hoa bà bà
muốn che giấu võ công Ba Tư nên không toàn lực, toàn cục đều dựa vào
Diệt Tuyệt và Tạ Tốn dùng Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao để duy trì.
Ta bên ngoài xem mà lo lắng, biết rõ ba người này chỉ là tiền trạm,
đi trước thăm dò, cao thủ chân chính là mười hai đại thủ lãnh, nếu chần
chừ kéo dài, viện thủ của bọn họ đến được, tình hình sẽ không hay. Lúc
này, người Ba Tư cao lớn đánh ra một lệnh, theo đạo lý võ học Trung
Nguyên thì hẳn là đòn này sẽ đánh vào vai trái Tạ Tốn, không ngờ Thánh
Hỏa Lệnh cổ quái nửa đường chuyển vù một cái, đánh trúng lưng ông ta.
Cũng may Tạ Tốn đối địch bằng nhĩ lực, so với người khác linh hoạt
hơn nhiều. Xem màn này ta chợt nhớ đến trong nguyên tác Tiểu Chiêu dịch
nội dung võ công ghi trên Thánh Hỏa Lệnh trong nguyên tác, Trương Vô Kỵ
lĩnh ngộ ra, phá liên thủ của ba người, hóa giải chiêu thức quái dị,
trên Thánh Hỏa Lệnh chính là chiêu thức của Càn Khôn Đại Na Di, Trương
Vô Kỵ trước đây chỉ học nội công và pháp môn, mà tam sứ Ba Tư lại dùng
chiêu thức và cước bộ từ Thánh Hỏa lệnh, xem bọn họ đánh nhau, dù nội
lực không bằng mấy người Trương Vô Kỵ và Thất thúc nhưng lại khiến mọi
người khó xử bởi thân pháp và chiêu thức kỳ lạ.
Nghĩ ra, ta cố hết sức bình tĩnh lại, nhớ đến kiếp trước khi đọc Ỷ
Thiên Đồ Long ký, đã nhiều năm như vậy rồi, ta chỉ nhớ được nội dung đại khái của truyện, những chi tiết nho nhỏ vụn vặt hầu như đã quên, lúc
này cố gắng hồi tưởng mới hiểu ra, trước đây thường xuyên tĩnh tâm tu
luyện trong cảnh giới tâm trí thật là tốt, mọi trí nhớ ký ức đều được
bảo tồn nguyên vẹn, như một quyển sách mà ta chưa lật ra xem mà thôi.
Những ký ức này lần lượt hiện ra trước mắt, giống như một chiếc chìa mở
ra cánh cửa lớn.
“Sư phụ, Thất thúc, Tạ tiền bối, Trương đại ca, Kim Hoa bà bà, ba
người Ba Tư này võ công không cao, chỉ là chiêu thức, thân pháp phối hợp ăn ý nên khó đối phó, ta đã nhìn ra sơ hở, hiện tại đem khẩu quyết phá
phối hợp của bọn họ đọc các người, nhớ cho kỹ: Ứng tả tắc hậu, tu hữu
nãi tiền, tam hư thất thực, vô trung sinh hữu… ý là nhìn như đánh bên
phải, kỳ thật là đánh phía trước… ” Sau khi nghĩ ra, ta hét to giải
thích cho bọn họ.
Mấy người Mạc Thanh Cốc, Diệt Tuyệt học Đạo gia, Phật gia chính
thống, những chiêu thức quái dị này nhất thời khó có thể lý giải, Kim
Hoa bà bà đã sớm hiểu được sự ảo diệu của võ công ba người kia, nhưng vì che giấu thân phận nên không dám bộc lộ ra mà phản kháng, chỉ có thể
giả ngu, chỉ có Tạ Tốn tài trí có thể nói là tuyệt đỉnh, so với Trương
Vô Kỵ còn nhanh trí hơn, ta chỉ nói qua vài câu, ông ta đã hiểu được
toàn bộ, còn có thể lập tức vận dụng, dung hợp với chiêu thức của mình
chống đỡ lại, phá vỡ phối hợp của ba người kia, cười to nói:
“Phái Nga Mi quả nhiên không tầm thường, Tạ Tốn hôm nay thật sự bội
phục, Diệt Tuyệt sư thái quả nhiên bất phàm, chẳng những võ công cao
cường mà đồ đệ cũng xuất sắc như vậy.”
Diệt Tuyệt sư thái tuy oán hận ma giáo, nhưng nghe được lời tán
thưởng của cao thủ đứng đầu võ lâm như Tạ Tốn cũng vô cùng đắc ý, Ỷ
Thiên kiếm trong tay sử ra càng hung hiểm, khiến cho ba sứ giả luống
cuống tay chân. Ta không quan tâm đến phản ứng của mấy người khác, bọn
họ đều là cao thủ, lĩnh ngộ chỉ là chuyện nhỏ, chỉ nhìn chằm chằm vào ba sứ giả Ba Tư kia.
Quả nhiên năm người hiểu ra sự huyền bí của chiêu thức, đối địch liền dễ dàng hơn nhiều. Ba sứ giả bị ta đọc ra bí ẩn của võ công, vừa sợ vừa giận, ra tay trở nên bối rối, lại không thể chế trụ được năm người như
trước, phối hợp trở thành rối loạn. Ba người hỗn chiến một lúc nữa, rồi
dần dần bí mật chia ra định rút lui ra ba hướng khác nhau.
Ta ở ngoài nhìn rõ ràng, thấy bọn họ định chạy, không muốn mất cơ hội đoạt Thánh Hỏa Lệnh làm binh khí, vội vận khởi nội lực, sử ra Xà Hành
Li Phiên Thuật kết hợp với Kim Xà Triền Ti Công đã từng xem trong phim
Lộc Đỉnh Ký trước đây, đem toàn thân trở nên mềm dẻo linh hoạt như linh
xà, thân hình chớp nhoáng rất nhanh xoay một vòng quanh ba người kia,
không chút dấu vết phất qua người bọn họ một chút, đoạt sáu thanh Thánh
Hỏa Lệnh về tay.
Ba người kia chỉ thấy một đạo thân ảnh hiện lên, chưa biết chuyện gì
xảy ra thì Thánh Hỏa lệnh dùng làm vũ khí cầm trên tay đã biến mất, chưa kịp phản ứng thì đao kiếm kẻ địch đã vung tới, ba người kinh hoảng,
cũng không dám kéo dài nữa, phi thân chạy mất.
Năm người đang chiến đấu bị cảnh tượng này khiến cho kinh hãi, không
ai đuổi theo ba người kia, nhìn ta kỳ quái. Ta không chút hoang mang
dùng dải lụa vẫn quấn quanh hông buộc sáu thanh Thánh Hỏa Lệnh lại, đeo
vào lưng rồi mới quay lại, thấy bọn họ vẫn không nói gì, chỉ nhìn ta
chằm chằm, ta kỳ quái:
“Sư phụ, Thất thúc, Tạ tiền bối, Trương đại ca, Kim Hoa bà bà sao lại nhìn ta như vậy? Sao không chặn ba người kia lại, ta xem bọn họ tiến
lui có chủ định, hơn nữa từ Ba Tư đến tận Trung Nguyên, chắc chắn không
thể chỉ có ba người. Thả cho bọn họ đi, đợi lát nữa viện binh của họ sẽ
kéo đến đó!”
Kim Hoa bà bà nghe ta nói xong, thân mình cứng đờ, bất quá một hậu
bối như ta bà ta chẳng để vào mắt, hơn nữa bà ta tuy rằng đã rời khỏi
Minh giáo nhưng từ nhỏ lớn lên ở Minh giáo Ba Tư cũng có cảm tình, thấy
ba sứ giả mất vũ khí trong tay một hậu bối như ta, kìm không được tức
giận, cười lạnh mấy tiếng, châm chọc nói:
“Hắc hắc! Phái Nga Mi quả nhiên lợi hại, có thủ đoạn như vậy mà muốn
giấu giếm, Diệt Tuyệt sư thái quả nhiên mưu sâu kế hiểm, không ngờ rằng
hôm nay bà già này may mắn thấy được thủ đoạn giấu giếm của các người.
Võ công như thế gọi là gì vậy? Vì mấy thanh sắt không ăn được mà bại lộ
ra có phải uổng không?”
Diệt Tuyệt sư thái khuôn mặt vốn vô cảm nay càng thêm lạnh lẽo, nhưng nghe lời nói của Kim Hoa bà bà lại không thể yếu thế, lập tức lạnh nhạt nói:
“Tệ phái phúc phần nông cạn, không có cao đồ như thế, Chỉ Nhược chỉ
là một ký danh đệ tử của bần ni thôi, võ công cao minh như thế, tệ phái
cũng lần đầu tiên được chứng kiến. Bần ni dạy học không nghiêm, khiến
cho Chỉ Nhược đức hành sơ suất, bà bà chê cười.”
“Sư thái đừng nói vậy, Chỉ Nhược xuất thân võ lâm thế gia, khi mang
nghệ bái sư tại hạ đã sớm nói qua, ngay cả Kim Hoa bà bà một tiền bối
trong võ lâm chẳng lẽ lại coi thường võ công gia truyền của tiểu bối? Về phần đức hành sơ suất, thỉnh sư thái thu lời lại, tại hạ tin tưởng Chỉ
Nhược làm vậy là có đạo lý, chỉ là đoạt binh khí của mấy tên cẩu tặc
phiên bang, có gì mà không ổn?”
Mạc Thanh Cốc nghe Diệt Tuyệt nói, sắc mặt càng lạnh nhạt, điềm nhiên nói, lời lẽ sắc bén.
Ta cảm nhận được rõ lạnh lùng trong lời Diệt Tuyệt. Lời như vậy cũng
nói ra được, chẳng lẽ ta vào Nga Mi của bà thì phải nói hết cho bà biết
sao? Sau đó nghe Thất thúc bảo vệ mình, lòng ta mới ấm áp lên nhiều, sợ
bọn họ vì việc nhỏ này mà đứng dây dưa mãi ở đây, vạn nhất đụng độ với
mười hai đại thủ lãnh nữa thì rất phiền, liền nói:
“Công phu vừa rồi gọi là Kim Xà Triền Ti Công, là tuyệt học gia
truyền của Chỉ Nhược, không quan hệ gì với phái Nga Mi cả, Kim Hoa bà bà không cần để ý. Về phần đoạt mấy thanh lệnh bài này, bất quá là Chỉ
Nhược thấy chúng có thể chặn được ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao, còn không gì tổn hại được, có thể thấy chúng thật bất phàm, nghĩ muốn thử xem có
thể chế tạo thành vũ khí sắc bén như Ỷ Thiên kiếm hay không thôi.”
“Ha ha, đó là thánh khí của Minh giáo, Thánh Hỏa Lệnh, đao thương bất nhập nước lửa bất xâm, muốn nung chảy Thánh Hỏa Lệnh, là ngàn nan vạn
khó, sợ rằng Chỉ Nhược muội tử phải thất vọng thôi. Chúng ta cũng đừng ở mãi đây nữa, có thể viện binh của Tổng đàn Ba Tư sắp tới rồi, mau chạy
nhanh đi thì tốt hơn.”
Trương Vô Kỵ nghe ta nói xong không khỏi cười lên, hắn đã nghe Dương Tiêu kể cho nên biết được Thánh Hỏa Lệnh là như thế nào.
Trương Vô Kỵ vừa nói xong, mọi người đều gật đầu đồng ý, Kim Hoa bà
bà đi đầu hướng về phía thuyền đậu trên bờ biển. Trương Vô Kỵ thấy mọi
người đều không phản đối, trong lòng vui vẻ, hướng ta chắp tay nói:
“Chỉ Nhược muội tử, Châu Nhi bị thương không nhẹ, không thể đi lại, phiền muội ôm nàng lên thuyền nhé.”
“Được.” Ta nhẹ nhàng gật đầu, quay lại ôm lấy Ân Ly, không nói cho
hắn biết mình và Ân Ly giao tình cũng khá tốt, coi nàng như muội muội.
Trương Vô Kỵ ôm Triệu Mẫn, cùng Tiểu Chiêu sóng vai đi, Triệu Mẫn bị
thương không nặng, kỳ thật đi lại cũng không việc gì, nhưng hiện giờ
được Trương Vô Kỵ ôm theo tiêu chuẩn công chúa, trên mặt đầy vẻ ngọt
ngào, lại có gì đó mâu thuẫn, giống như hờn như giận, như hoan như hỉ,
dù khuôn mặt đang dịch dung cổ quái cũng khó mà che giấu được vẻ tuyệt
mỹ phong hoa ấy.
Ta không quan tâm đến hai người kia tình tứ mà thấy tội cho Tiểu
Chiêu, nhìn Tiểu Chiêu đôi mắt lo lắng nhìn Kim Hoa bà bà, lại không tỏ
vẻ gì với Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn, có thể đoán ra hiện giờ nàng đang
lo lắng cho mẹ, làm sao còn có tâm tình nghĩ đến yêu đương trai gái,
ghen tỵ gì đó. Bất quá có lẽ nàng ngay cả khi ăn dấm chua cũng không
nhận thức được. Tiểu Chiêu dù sao vẫn còn nhỏ, không lớn hơn Dương Bất
Hối bao nhiêu, tuy rằng cảm tình chấp nhất nhưng cũng không quá đáng,
nếu không từ Lục Liễu sơn trang đến đảo Linh Xà này cũng đã mấy tháng,
Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ tình cảm ái muội, Tiểu Chiêu đều được chứng
kiến rõ ràng, Trương Vô Kỵ cũng không giấu nàng, nếu cứ ăn dấm thật thì
chắc hẳn đã chết vì chua rồi.
Phi thân một chốc, rất nhanh tất cả mọi người đều đã trở lại pháo
thuyền. Bị những thủ hạ dưới tay nhìn kỳ lạ, Triệu Mẫn sắc mặt biến đỏ
bừng, lập tức thoát ra khỏi lòng ngực Trương Vô Kỵ, gọi tên thuộc hạ
thuyền trưởng đến, cao giọng ra lệnh:
“Mọi người lập tức giương buồm, mau chóng ra khơi.”
Lái thuyền nhận lệnh, nhanh chóng mọi người đều làm theo. Trương Vô
Kỵ lo cho Triệu Mẫn đang bị thương, vội đỡ nàng ta vào ngồi trong gian
phòng khách tầng một dưỡng thương. Lúc này thân phận ai nấy đều đã lộ
rõ, Mạc Thanh Cốc trở về phòng đổi quần áo, thay một thanh kiếm khác,
Diệt Tuyệt sư thái tuy không muồn cùng ở chung với người ma giáo, nhưng
bất đắc dĩ Đồ Long đao lại ở trong tay Tạ Tốn, bà ta cũng nghĩ không rời đi, chỉ lạnh lùng theo sau Trương Vô Kỵ và Tạ Tốn.
Ta nhớ lại nguyên tác truyện Ỷ Thiên Đồ Long ký, tiếp theo sẽ là lúc
Trương Vô Kỵ và Tạ Tốn nhận nhau, với chuyện tình cảm này ta cũng không
quan tâm lắm nên không đi theo xem náo nhiệt. Huống chi dựa theo diễn
biến, đêm nay chỉ sợ thuyền lớn Ba Tư sẽ đến tấn công, đem chiếc pháo
thuyền này bắn chìm, mọi người chỉ còn cách bám vào một con thuyền nhỏ,
thức ăn nước uống đều không có, trên biển lênh đênh vài ngày còn quay
trở lại mạo hiểm cứu Kim Hoa bà bà, hại Tiểu Chiêu lấy thân ra đổi tự do cho mọi người. Bây giờ Kim Hoa bà bà cũng ở trên thuyền, hẳn là sẽ
không bị bọn họ bắt.
Ta cũng không muốn chịu đày theo như thế, vẫn là sớm chuẩn bị thì tốt hơn, không quản đến bọn họ ở đó làm gì nữa, ôm Ân Ly trở về phòng ta,
đặt nàng lên giường, xem mạch lại, thương tuy nặng nhưng may vẫn cứu
được. Ta yên tâm, bắt đầu chuẩn bị đồ dùng thực phẩm cho mấy ngày trên
biển sau này. Trước lấy mấy tấm áo da đem Thánh Hỏa Lệnh, ngân lượng,
trang sức, quần áo để thay đổi gói hết lại, Thánh Hỏa Lệnh tuy phẳng dẹt nhưng hơi dài, không gói lại được, ta đành phải giữ lại đeo lên người
như cũ.
Lại cầm lấy bao đồ đã gói ghém kĩ đem theo xuống một phòng chót tầng
dưới cùng. Bởi vì đây là pháo thuyền của quân binh nên có đi kèm thêm
rất nhiều công dụng chức năng khác, dưới khoang có hơn mười chiếc thuyền loại nhỏ hơn, kích cỡ khác nhau. Ta chọn lấy chiếc lớn nhất, không quá
lớn, có buồm nên sẽ đi được nhanh, trong khoang thuyền còn có không ít
mái chèo, nếu thuận gió thì căng buồm, không thuận thì chèo thuyền mà
đi. Mà chiếc thuyền nhỏ này, tuy rằng là thuyền con so với pháo thuyền
nhưng không gian của nó cũng không nhỏ, có thể chứa được nhiều nhất hai
mươi người, trên khoang thuyền còn có một gian phòng tuy thô sơ nhưng có thể dùng làm nơi che mưa nắng. Ta nhìn thực hài lòng, đem quần áo và đồ dùng đã chuẩn bị tốt đặt vào một góc trên đó, rồi trở lại lên tầng một, đi ra phòng bếp, cố hết sức nhẹ nhàng chuyển xuống mấy thùng nước lớn,
lại lo lắng lát nữa giao chiến pháo nổ, nước ngọt sẽ bị nghiêng ngả đổ
hết, ta lại tìm không ít túi da bao kín và chắc miệng thùng lại. Ở trên
biển mấy ngày, không có nước ngọt làm sao chịu được chứ. Vấn đề nước đã
xong, còn lại là đồ ăn. Chỉ là mấy ngày thôi, cũng không lâu lắm, ta
liền gói ghém mấy bao lương thực, thịt khô, muối, gia vị.. chất vào.
Hết thảy đã chuẩn bị tốt, quan trọng nhất là không thể để cho con
thuyền ta đã chuẩn bị tỉ mỉ thế này bị chìm được. Vấn đề này không làm
khó được người lớn lên từ nhỏ trên thuyền như ta, ta lập tức đẩy chiếc
thuyền rời khỏi nơi buộc thuyền nhỏ, thả neo xuống lưng chừng bên mạn,
lấy dây thừng dài một đầu cột ở đầu thuyền, một đầu trực tiếp nối vào
cửa sổ phòng ta từ tầng hai, như thế này chỉ chờ khi giao chiến là có
thể nhanh chóng đưa mọi người Thất thúc và Ân Ly chuyển sang thuyền nhỏ. Tiểu Chiêu và Triệu Mẫn có Trương Vô Kỵ lo sẽ không sao, Diệt Tuyệt võ
công cao cường, Kim Hoa bà bà ta lại càng không lo.
Trời bắt đầu tối, trừ Trương Vô Kỵ vẫn đang nói chuyện cùng Tạ Tốn,
tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi, ai nấy chuẩn bị về phòng nghỉ
ngơi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thủy thủ hét lớn:
“Thuyền địch đang đuổi theo!”
Bên ngoài hỗn loạn hẳn lên, mọi người đều chạy vội ra xem, chỉ thấy
phía xa xa một chiếc thuyền lớn nhiều buồm thân nhẹ đang vun vút theo đà gió thổi lao tới. Dù trong đêm mọi người không nhìn rõ thân thuyền,
nhưng năm cánh buồm trắng lớn kia cũng vô cùng bắt mắt. Ta nhãn lực vẫn
rất tốt, không bị đêm tối ảnh hưởng sớm đã nhìn thấy rõ, thuyền địch
được đóng bằng thiết mộc chắc chắn, màu đen sẫm, dù có cố bắn phá bằng
pháo cũng không tác dụng được bao nhiêu.
Mọi người nhìn một hồi, thấy thuyền địch nhẹ nhàng lướt sóng, càng
ngày càng tiến lại gần. Mọi người đều là người giang hồ, không giỏi
chinh chiến, càng đừng nói gì đến thủy chiến, ai nấy đều lo lắng không
biết nên làm gì cho phải. Lúc này đột nhiên nghe ùm một tiếng lớn,
thuyền chao mạnh qua một bên, nước biển bốc vọt lên cao, tạt cả vào sàn
thuyền. Thủy thủ đằng sau kêu lên:
“Thuyền địch khai pháo, thuyền địch khai pháo.”
Phát đạn đó bắn vào bên hông cũng may chưa trúng. Triệu Mẫn nghe
tiếng pháo ầm vang, tinh thần tỉnh táo lại, đỡ Trương Vô Kỵ đứng vững
dậy, lớn tiếng nói:
“Không cần kinh hoảng, thuyền chúng ta cũng có pháo. Các thủy thủ
nghe lệnh, lập tức gỡ các vật che đậy các cỗ pháo, nhồi thuốc lắp đạn
bắn trả.”
Thủ lĩnh đứng đầu bọn thủ hạ cũng không che giấu nữa, lớn tiếng hô:
“Thiệu Mẫn quận chúa có lệnh, không cần kinh hoảng, thuyền chúng ta
cũng có pháo. Các thủy thủ nghe lệnh, lập tức gỡ các vật che đậy các cỗ
pháo, nhồi thuốc lắp đạn bắn trả.”
Các thủy thủ lúc này mới bình tĩnh lại, theo lệnh làm việc, chạy vội
lại chỗ đặt các khẩu pháo, đem gỡ hết những thứ che đậy ra, nhồi thuốc
lắp đạn, châm mồi bắn trả. Chỉ nghe bình một tiếng lớn, một phát đạn đã
bắn ra. Thế nhưng những thủy thủ đó đều là võ sĩ thủ hạ của Triệu Mẫn,
võ công tuy cao, hải chiến lại không biết gì, thành thử viên đạn bắn ra
rơi ngay giữa hai chiếc thuyền, nước văng lên cao cả mấy trượng nhưng
thuyền địch không lay động chút nào. Tuy vậy thuyền địch thấy đối phương cũng có đại pháo không còn dám tiến tới gần nữa. Một lát sau, thuyền
địch lại bắn thêm một quả đạn nữa, trúng ngay đầu thuyền, thuyền liền
bốc hỏa.
Triệu Mẫn vội chỉ huy bọn thủ hạ múc nước chữa cháy, đáng tiếc lửa đã cháy lên tầng hai. Ta không thông thạo thủy chiến, biết rằng lúc này
không thể đánh thắng được, không thể lần nữa, nhưng cũng biết lúc này
Thất thúc nhất định muốn bảo vệ Trương Vô Kỵ, ta có gọi cũng sẽ không
rời đi, nhưng Ân Ly bị thương nặng như vậy, không thể để nàng rơi xuống
nước. Ta không còn cách nào khác, đành gọi mọi người:
“Thuyền đã cháy dữ như vậy, chỉ sợ không giữ được. Dưới khoang thuyền có để hơn mười thuyền nhỏ, mọi người nhanh chóng xuống đó rời khỏi
thuyền lớn, bằng không lát nữa thuyền nhỏ cũng sẽ cháy hết. Ta mang A Ly đi trước.”
Nói xong, bất chấp phản ứng của bọn họ, ta chạy xuyên qua lửa lớn và
thân thuyền đang rung lắc dữ dội lên tầng hai, ôm lấy Ân Ly xoay người
từ cửa sổ nhảy xuống thuyền mà ta đã chuẩn bị sẵn, đặt nàng vào trong
khoang. Ban đêm buồm trắng rất dễ bị phát hiện nên ta không căng buồm,
vận nội lực đẩy thuyền ra xa mấy trượng, lại cầm lấy mái chèo chèo ra xa xa một chút khỏi trận hải chiến dữ dội.
Lúc này ta mới từ xa nhìn lại nơi giao chiến, chỉ thấy pháo lửa bay
tán loạn, trên thuyền bốc cháy rừng rực, có người nghe ta nói liền nhanh chóng tìm thuyền nhỏ thoát thân, có người lại trung thành với Nhữ Dương Vương phủ mà tử chiến, không rời khỏi Triệu Mẫn. Diệt Tuyệt sư thái
không thạo thủy tính, lại không tin tưởng thủ hạ Triệu Mẫn, chỉ đành
đứng trên thuyền sắc mặt xanh mét, không dám chạy xuống thuyền nhỏ.
“Ầm!” Lại một tiếng pháo vang rền, thì ra khi địch bắn vào đã làm gãy nát bánh lái, ngay cả người lái tàu cũng bị văng xuống biển. Thuyền nhỏ bên cạnh nhanh chóng bơi lại vớt lên. Triệu Mẫn vừa giận vừa gấp, hỏa
pháo chấn động khiến miệng vết thương lại vỡ ra, chảy máu không ít.
Trương Vô Kỵ bên cạnh lo lắng luống cuống, Triệu Mẫn mặt trắng bệch
nhưng cũng cố gượng dậy, tiếp tục ra lệnh nhồi thuốc nổ bắn tiếp, quyết
tâm phát tới đem thuyền địch bắn chìm.
Võ sĩ kia không thông thạo bắn pháo, chỉ nghĩ nhồi thuốc nổ càng
nhiều uy lực càng lớn nên đổ thật đầy, dùng thiết côn nén thật chặt. Ta ở xa nhìn thấy rõ, cả kinh, vội vận công hô lớn:
“Đừng châm ngòi, Thất thúc, Trương đại ca, sư phụ mau xuống thuyền, thuốc nổ quá nhiều, thuyền sẽ phát nổ!”
Đáng tiếc ta nói đã chậm, lời còn chưa dứt, tên võ sĩ kia đã chỉnh
khẩu súng ngóc lên cao, đốt dây mồi. Chỉ thấy một ánh lửa lóe lên, một
tiếng nổ vang trời, cỗ đại pháo vỡ tan, mảnh sắt văng tung tóe, cả
thuyền trưởng lẫn các thủy thủ đứng chung quanh đều tan xác, máu thịt
bay tứ phía. Chỉ vì hắn muốn cho sức nổ thật mạnh nên nhồi quá nhiều
thuốc súng thành thử vỡ luôn khẩu đại pháo, ngay cả chiếc pháo thuyền
cũng rã rời như sắp tan ra năm sáu mảnh, nước biển xô mạnh, thuyền sắp
chìm.
Trên thuyền, các thủy thủ bị hỏa pháo nổ mạnh, có chết có bị thương,
có người bị chấn văng xuống biển, những thuyền nhỏ xung quanh cũng bị
sức ép nhấn chìm, bất quá giờ này không ai rảnh tay mà cứu bọn họ. Ta
vừa dứt lời, Diệt Tuyệt sư thái và Kim Hoa bà bà liền liên tiếp phi thân nhảy xuống, mũi chân trên mặt nước điểm một chút, miễn cưỡng cố gượng
đến được thuyền nhỏ của ta.
Tạ Tốn mắt đã mù, hành động toàn bằng âm thanh nghe được, cũng không
do dự, thả người hướng thuyền ta bay vọt đến, nhưng thuyền ta cách quá
xa, mấy lần điểm chân xuống mặt nước mượn lực nhưng vẫn không đến được,
còn cách mấy trượng nữa. Ta vội vận kình vung dây thừng cuốn vào lưng
ông ta kéo lên thuyền, luyện Bạch Mãng Tiên lâu ngày, lực khống chế của
ta không kém chút nào, chắc tay kéo Tạ Tốn lại.
Người ta lo lắng nhất là Thất thúc, ta vừa nói xong, liền thấy hắn
kéo theo Trương Vô Kỵ phi thân về phía thuyền. Lấy võ công Thất thúc mà
nói, hơn mười trượng mặt nước vốn không làm khó được hắn, nhưng bất đắc
dĩ lại phải kéo theo cả Trương Vô Kỵ đa tình hai tay ôm Tiểu Chiêu và
Triệu Mẫn. Thất thúc một người mang theo ba người, dù khinh công có tốt
đến đâu cũng không thể gượng nổi, Thê Vân Túng đã đến cực hạn, bất đắc
dĩ được hơn mười trượng đã hết sức, nhưng vì tình nghĩa với Trương Thúy
Sơn mà không thể bỏ mặc Trương Vô Kỵ được. Trong lúc gấp gáp, hắn quên
mất Trương Vô Kỵ võ công không hề thấp, thủy tính lại càng không kém,
chỉ nghĩ giúp hắn yên ổn lên được thuyền, miễn cưỡng đề khí vẫy ra một
chiêu Thiết Tụ Công ném ba người Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu đến chỗ ta, còn chính mình thì rơi xuống biển.
Ta ở trên thuyền nhìn mà chết lặng, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn
khó chịu vô cùng, bất chấp mọi thứ xung quanh hét to một tiếng: “Thất
thúc!!” rồi phi thân đến nơi Thất thúc rơi xuống, thả mình chìm vào
trong nước.
Nước biển một màu xanh mênh mông, ta mơ hồ nhìn thấy thân ảnh màu
trắng đang nhanh chóng chìm xuống dưới, những chuỗi bong bóng khí nhỏ
thoát ra từ miệng, ta biết đó nhất định là Thất thúc, có lẽ không khí
trong phổi đã hao hết, hắn không kịp hồi khí thì đã rơi xuống nước, mới
có thể vô lực chìm xuống như thế. Ta nhanh chóng lặn xuống sâu theo hắn.
Trong lòng biển màu xanh lung linh thăm thẳm, trừ Thất thúc ra xung
quanh chỉ còn những mẩu gỗ vụn trôi nổi, tôm cá đã sớm bị tiếng pháo nổ
xua hết, ta nhìn hắn chăm chú, phải lặn xuống hơn hai mươi thước mới bắt được hắn. Cũng may ta ở trong nước không bị áp lực nước ảnh hưởng, cũng sớm đã quen cảm giác hô hấp trong nước, nhưng Thất thúc vì chịu sức ép
của nước sắc mặt đã muốn xanh mét, ta liền cầm tay hắn kéo sát lại bên
mình, nhìn gương mặt hắn tái xanh, không chút do dự liền áp sát, kề môi
độ khí cho hắn, dưới chân đạp nước bơi hướng lên trên.
Một khắc đó, lòng ta bỗng nhiên trống rỗng không còn suy nghĩ nào
nữa. Vốn chỉ duy nhất muốn cứu hắn, không để hắn chết, nhưng khi môi ta
áp sát môi hắn, độ khí cho hắn, đôi mắt đen kia chợt mở ra, mọi suy nghĩ của ta đều biến mất, chỉ ngơ ngác nhìn sâu vào mắt hắn, mặc cho hắn ôm
siết lấy eo ta, mặc cho hắn ngậm hút cuốn chặt lấy môi ta, quên cả đạp
nước bơi lên, quên cả độ khí cho hắn, bỏ mặc cho thân thể cả hai đều từ
từ chìm sâu xuống biển, trong mắt chỉ còn lại đôi mắt đen kia, sâu thẳm
như biển cả.
Trong ánh sáng xanh vô tận của biển, ta cảm nhận được nhiệt tình cùng ôn nhu của hắn, giật mình như chợt hiểu ra điều gì, nhìn sâu vào mắt
hắn, hết thảy đều giống như đang mơ, cho đến khi áp lực nước mạnh mẽ
khiến chúng ta bừng tỉnh lại, mới hiểu ra cả hai đều đã chìm xuống rất
sâu, rất sâu.
Mạc Thanh Cốc mặt đỏ bừng, hai mắt bối rối không dám nhìn ta, vội buông eo ta ra, tay cũng không quên kéo ta bơi lên phía trên.
Ta không làm gì cả, để mặc cho hắn nắm tay mình, nhìn thân ảnh hắn đang phù động, chỉ muốn giây phút này là vĩnh hằng mãi mãi.
Đáng tiếc thời gian vĩnh viễn sẽ không ngừng lại, rất nhanh chúng ta
đã nổi lên mặt biển. Trong đêm tối, Trương Vô Kỵ hết lần này đến lần
khác tìm kiếm trên mặt biển, tuy cứu được mấy võ sĩ nhưng vẫn không phải hai người hắn muốn tìm. Cho đến khi thấy ta và Thất thúc nổi lên, hắn
mới kích động vui mừng, kéo tay Mạc Thanh Cốc nhảy lên thuyền. Ba người
chúng ta trở lại con thuyền nhỏ ta đã sớm chuẩn bị, thế nhưng Diệt
Tuyệt, Kim Hoa, Tiểu Chiêu, Triệu Mẫn, Tạ Tốn, Ân Ly, tất cả đều có mặt
trên đó.
Ta không lòng dạ nào để ý đến bọn họ, chỉ thầm muốn nhìn thân ảnh
người đó, hắn lại lặng im buông tay ta, đi về phía đám người Diệt Tuyệt
đang đứng, chắp tay nói gì đó, không quản đến cả người đang ướt sũng
xoay người tiến vào trong khoang thuyền. Ta ngây ngốc đứng không nói gì, cảm nhận nỗi mất mát khi bàn tay ấm áp rời đi, nhìn ra phía xa, pháo
thuyền trên mặt biển đang sáng bừng vì lửa cháy và thuốc súng vẫn đang
nổ. Thuyền lớn Ba Tư cách đó không xa, không dám đến gần. Ta cất giọng
lạnh lùng trong trẻo:
“Nếu tất cả mọi người không sao, nhân dịp trời còn chưa sáng, bọn
người Ba Tư còn chưa phát hiện ra, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Đừng
giăng buồm lên khiến địch nhân chú ý, chèo thuyền mà đi!”
Nói xong, ta đứng nguyên ở đầu thuyền, không quản đến toàn thân đã
ướt đẫm, chỉ ngơ ngác nhìn mặt biển, nghĩ đến bóng dáng người nọ quay
đi, im lặng mà quyết tuyệt. Ta biết hắn là Thất hiệp của Võ Đang, sẽ có
ngày hắn phải cưới một danh môn chi nữ, mọi việc hắn làm đều lấy hiệp
nghĩa đạo đức làm đầu, quyết không để cho Võ Đang chịu nửa câu điều
tiếng, hắn…
“Chỉ Nhược muội tử, đừng đứng mãi ở đầu thuyền như vậy, bây giờ mới
vào tháng tư, trời còn lạnh lắm, muội vừa ở dưới nước lên, đều đã ướt
sũng rồi, đừng để trúng gió vào người, đi vào trong cho ấm đi!”
Ngay khi ta đang mê mang suy nghĩ, Trương Vô Kỵ đặt tay lên vai ta,
nội lực Cửu Dương Thần Công hồn hậu trong nháy mắt lưu chuyển toàn thân
ta, xua tan khí lạnh như băng từ đáy biển sâu kia, giúp xiêm y ta khô
lại.
Ta hơi cúi đầu, lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp Trương Vô Kỵ dành
cho mình, không khỏi đỏ hoe mắt, vội cúi đầu xuống thấp hơn nữa, kìm chế nói:
“Đa tạ Trương đại ca, tôi vào trước đây.”
Nói xong, ta vội đi vào. Trong khoang thuyền giờ đây, Ân Ly đang hôn
mê, Mạc Thanh Cốc trên người quần áo đã hong khô, đang ngồi dường như
nghỉ ngơi, ta tiến vào hắn cũng không liếc qua một chút, ta chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu, không muốn gặp hắn, cũng không muốn kêu hắn là Thất thúc, vội đến cạnh Ân Ly ngồi yên lặng.
Trong khoang, Diệt Tuyệt sư thái nhìn phía trước, hai mắt sáng rực,
gương mặt vốn vô cảm nay hơi gợn lên một tia cười quái dị, có chút đăm
chiêu liếc qua Đồ Long đao trong tay Tạ Tốn. Triệu Mẫn sắc mặt tái nhợt, yếu ớt ngồi dựa vào khoang thuyền, Tiểu Chiêu đang cẩn thận chăm sóc
nàng. Triệu Mẫn nhìn thấy Trương Vô Kỵ, trên mặt lộ ra ý cười ngọt ngào, mắt hiện vẻ oán giận, cất giọng thanh thúy:
“Còn nhìn gì nữa, người ta đã đi vào, chàng còn không mau triệu tập
bọn thủy thủ lại, thừa dịp trời chưa sáng chèo thuyền rời đi!”
“Ta có nhìn gì đâu, chỉ cảm thấy Thất sư thúc và Chỉ Nhược muội tử có gì đó là lạ, mặt đều nghiêm nghị, dường như không được vui.”
Trương Vô Kỵ mặt đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt Triệu Mẫn
đang cười như không cười nhìn mình, nhỏ giọng giải thích, nói xong cũng
không chờ Triệu Mẫn trả lời, phi thân nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ
khác, đem mấy võ sĩ còn sống về thuyền mình, sai bọn họ cùng nhau chèo
thuyền đi.
Có bọn võ sĩ này chèo thuyền, thuyền nhanh chóng bơi xa trên mặt
biển, một lát sau đã không còn nhìn thấy ánh lửa nữa, chỉ nghe tiếng
thuốc súng trên pháo thuyền vẫn nổ ầm ầm, cả pháo thuyền cháy trong biển lửa, mặt biển bốn phía còn trôi giạt những mảnh vỡ tàn cuộc, khiến cho
người ta không đành lòng mà nhìn lại. Thuyền nhỏ không giương buồm lên
khiến những người Ba Tư không chú ý đến, rất nhanh đã bỏ xa, hiện giờ
trừ những võ sĩ chèo thuyền ở bên ngoài, mọi người còn lại đều ở trong
khoang.
Ta yên lặng nhìn Mạc Thanh Cốc, suy nghĩ loạn lung tung hết cả, cũng
không biết mình đang nghĩ gì nữa, trong khoang mọi người cũng không ai
còn lòng dạ mà nói được gì, tất cả đều im lặng, hoặc ngồi hoặc nằm nghỉ. Trương Vô Kỵ vừa đặt mình ngủ một giấc, ngồi dậy thì đã qua hai canh
giờ, trời hẳn là bắt đầu sáng.
Trương Vô Kỵ thổi tắt nến, trong khoang lại tối om, đành thắp nến
lại. Hắn thấy kỳ lạ, đành phải ra ngoài xem xét, chỉ thấy bầu trời đầy
mây đen, bốn bề sương mù mênh mông dày đặc. Trương Vô Kỵ mừng rỡ, vội
chạy vào trong khoang, mừng rỡ nói:
“Nghĩa phụ, Thất sư thúc, bên ngoài nổi sương mù rất nhiều, thật tốt, con còn đang lo thuyền đi chậm, trời sáng sẽ bị bọn chúng đuổi kịp,
sương mù này xuất hiện thật đúng lúc, chỉ cần nửa ngày thôi, bọn họ cũng không thể nào tìm ra chúng ta được nữa.”
“Đó là do công tử may mắn, ngay cả ông trời cũng phù hộ cho người.”
Mọi người bị Trương Vô Kỵ đánh thức, Tiểu Chiêu đang ngồi giữa,lúc
này có cả Kim Hoa bà bà và Trương Vô Kỵ ở bên, chưa bao giờ vui vẻ như
vậy, không khỏi lên tiếng trêu ghẹo.
Tạ Tốn cả đời mệt mỏi, ông ta trừ oán hận với Thành Côn thì ghét nhất chính là ông trời, nghe Tiểu Chiêu nói vậy, cả giận:
“Hừ! Xú lão thiên, hắn chỉ biết tra tấn người ta, mỗi lần gây cho
người ta hy vọng rồi lại khiến người ta tuyệt vọng. Năm đó ta đoạt được
Đồ Long đao, vốn định tìm một hòn đảo không người tìm hiểu bí mật của
thanh đao, không ngờ giữa đường gặp một trận bão, phá hủy con thuyền,
bất đắc dĩ thuận đường lên Băng Hỏa đảo. Có điều hồi đó là gió nam, thổi chúng ta đến miền cực bắc băng sơn tuyết địa, còn hôm nay lại là sương
mù, có thể thế nào chứ? Lão trời già có thể giáng tai họa bất cứ lúc
nào, phá vỡ hi vọng của con, Vô Kỵ con vẫn nên sớm chuẩn bị mà nghênh
đón kẻ địch cho tốt.”
Lời Tạ Tốn tuy lời nói oán khí tận trời, nhưng cũng là vô cùng hợp
lý, ngay cả Diệt Tuyệt cũng đều gật đầu đồng ý, không muốn ỷ lại vào ông trời ban ân, vạn nhất gặp phải khó khăn thì biết làm thế nào. Triệu Mẫn cũng gật đầu cười đáp:
“Lão gia tử nói thật có lý, Trương đại giáo chủ vẫn nên sớm chuẩn bị
cho tốt, chờ đến khi địch đuổi tới mà luống cuống tay chân, đến lúc đó
không có ai giúp chàng chuẩn bị các thứ đầy đủ cho mọi người chạy trốn
như thế này nữa đâu!”
Triệu Mẫn nói xong, thâm ý nhìn ta.
Ta không hơi đâu mà đối đáp với nàng, trong đầu còn đang mông lung
hỗn loạn nhớ đến cảnh dưới đáy biển kia, đôi mắt hắn, vẻ mặt hắn cứ như
vậy lặp lại trước mắt ta. Chỉ nghe Tạ Tốn cười một tràng rồi nói tiếp:
“Năm xưa cha mẹ con một nam một nữ, trai tài gái sắc, đúng là ông
trời tác hợp, kết thành lương duyên, còn nay con lại mang theo tới bốn
cô gái, thế là thế nào đây? Ha ha, ha ha!”
“Tạ lão gia tử, cháu chỉ là tiểu nha đầu hầu hạ công tử thôi, không tính vào trong đó được.”
Tiểu Chiêu bình thản nói, còn Triệu Mẫn lại rầu rĩ:
“Tạ lão gia tử, ông mà còn nói nhăng nói cuội nữa, đợi ta khỏi rồi, ta sẽ nắm tai ông đánh cho một trận.”
Chỉ có Trương Vô Kỵ vừa thẹn lại vừa xấu hổ, ánh mắt né tránh không
dám nhìn mọi người, lại không nói lời nào phản đối Tạ Tốn cả.
“Một đám tà ma ngoại đạo, đường đường là danh môn chính phái lại hạ
mình đi lấy một yêu nữ tà ma, cái gì mà ông trời tác hợp, kết thành
lương duyên!”
Diệt Tuyệt sư thái nghe Tạ Tốn và đám tiểu bối nói đùa, bà ta vốn cực kỳ oán hận Minh giáo, không khỏi giận dữ.
Tạ Tốn cười to:
“Thế nào? Sư thái chẳng lẽ bất mãn huynh đệ của ta lấy đệ muội? Ta
còn chưa nghe nói đến huynh đệ của ta có liên quan gì đến bà mà để bà
phải nói ra lời nồng nặc mùi dấm chua như vậy, có phải bà hiểu lầm huynh đệ ta có ý gì với bà?”
“Hắc hắc! Bà già này không biết là chưởng môn Nga Mi và Trương Ngũ
hiệp của Võ Đang lại có chuyện cũ như vậy, khó trách người ta nhắc đến
việc của Trương Ngũ hiệp là sư thái lại bộ dáng đại biến, tức giận mắng
mỏ. Hôm nay nghe Tạ Tam ca nói ra mới hiểu được duyên cớ.”
Kim Hoa bà bà chướng mắt nhất là Diệt Tuyệt, luôn coi mình là chính đạo mà xem người ta như tà ma ngoại đạo.
Diệt Tuyệt sư thái nghe hai người này một hô một ứng, điên đảo trắng
đen, vũ nhục trong sạch của bà, hơn nữa trong lòng bà ta chỉ có mình sư
huynh Cô Hồng Tử, chịu không nổi người ta làm nhục thanh danh của mình,
ngày sau xuống hoàng tuyền lấy mặt mũi gì mà gặp Đại sư huynh nữa đây,
lập tức mặt xanh mét, phẫn nộ quát:
“Tặc tử, dám làm nhục thanh danh của ta, các ngươi sẽ không được chết tử tế.”
Bà ta tức quá, ngay cả xưng hô là bần ni cũng không nói nổi, một tay
nắm chặt bao kiếm rút Ỷ Thiên ra khỏi vỏ, hướng ngực Tạ Tốn đâm tới.
Tạ Tốn là người hào sảng, ông ta sống trên hoang đảo đã hai mươi năm
chưa từng đấu võ miệng với ai, vừa rồi nghe Diệt Tuyệt tức giận mắng
huynh đệ, đệ muội, nhịn không được mà mắng lại, nghe Kim Hoa bà bà châm
chọc mới hiểu mình có chút quá, hơi hối hận, nhưng không ngờ ni cô này
lại dữ dằn như thế, chẳng có chút thanh tịnh vô vi nào của người xuất
gia, không nói hai lời liền ra tay công kích.
Tạ Tốn dù sao cũng là người kiêu ngạo, ông ta làm sao chịu giải thích nhận lỗi trước, nghe tiếng binh khí lướt gió chém tới, nghĩ đến vừa rồi nghênh chiến bà ta dùng Ỷ Thiên kiếm nổi danh sánh ngang với Đồ Long
đao, biết ni cô này võ công không đơn giản, cũng không dám tay không
tiếp địch, lậy tức phản thủ, Đồ Long đao không chịu rời khỏi người khắc
nào hướng Ỷ Thiên kiếm nghênh đón.
Mắt thấy hai cao thủ giang hồ đao kiếm cùng chém tới, ta không khỏi
nhìn chằm chằm, còn tưởng rằng bí mật của đao kiếm lúc này liền bại lộ,
mà Diệt Tuyệt lúc này mới nhớ ra, trong mắt hiện lên tia cả kinh, cánh
tay chấn động, lực tay thu lại, tay hơi hớt lên, Ỷ Thiên kiếm đã sớt qua phía trên Đồ Long đao. Diệt Tuyệt sư thái trong mắt hiện lên hận ý,
nhưng do dự, biết hiện giờ không phải lúc ra tay.
Mạc Thanh Cốc vẫn trầm mặc không nói, bỗng đột nhiên đứng dậy, chắp
tay nói với Tạ Tốn và Diệt Tuyệt, sắc mặt lạnh nhạt bình tĩnh:
“Tạ tiền bối, sư thái xin hãy dừng tay. Thuyền nhỏ này không chịu nổi đánh nhau, vừa rồi Tạ tiền bối cũng là vô tâm buột miệng, không phải cố ý tổn thương thanh danh quý phái và bổn phái. Sư thái xin hãy nghĩ lại, Ngũ sư huynh, Ngũ sư tẩu của ta đã tạ thế, xin sư thái hãy khẩu hạ lưu
tình, đừng gây tổn thương đến hòa khí hai phái chúng ta. Hai vị vẫn là
dừng tay thôi!”
Diệt Tuyệt hạ đầu một chút, mắt vẫn hiển hiện giận dữ, miễn cưỡng áp
chế tức giận thu kiếm về. Tạ Tốn cũng ôm lại đao vào lòng, trên thuyền
nhất thời lại chìm vào yên tĩnh. Tạ Tốn trầm mặc một lát, bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
“Triệu gia tiểu cô nương, cô quả là lợi hại. Đêm qua cô đánh thí mạng ra ba chiêu, chiêu thứ nhất là chiêu Ngọc Toái Côn Cương của phái Côn
Lôn, chiêu thứ hai là chiêu Nhân Quỉ Đồng Đồ của phái Không Động, còn
chiêu thứ ba, hừ, lão già này quê mùa dốt nát, không nghĩ ra là chiêu
nào.”
“Chiêu thứ ba là do Du Tam hiệp của phái Võ Đang tự nghĩ ra, ta cũng không biết tên.”
Triệu Mẫn trong bụng kinh hãi, Tạ Tốn này quả là lợi hại, bèn nói với ngữ khí cung kính hiếm thấy.
Ta cũng buồn bực, trong nguyên tác, Ân Lê Đình vì yêu hận mà tự nghĩ
ra chiêu Thiên Địa Đồng Thọ giết chết kẻ thù nhưng cũng phải hy sinh
mạng sống của mình, nay thế nào mà lại biến thành Du Tam hiệp. Nguyên là từ khi ta chữa khỏi cho Du Tam hiệp, hắn ngày đêm đều mong muốn tìm
được kẻ thù ngày xưa đã hại mình để báo thù, năm đó nếu không phải hắn
bị thương quá nặng thì làm sao xảy ra chuyện nhất thời không kịp tha thứ cho Ân Tố Tố, liên lụy đến Ngũ đệ áy náy mà tự vẫn.
Từ khi Ngũ đệ chết, hắn đã hiểu ra không ít, biết trước đây Ngũ đệ
muội tuyệt đối không có ý hại hắn phải chết, chỉ vì giang hồ tranh đấu
bất đắc dĩ phải cướp lấy Đồ Long đao mà ra tay, nếu muốn giết hắn thì
làm gì cần phải bỏ ra nhiều vàng để mời tiêu cục đưa hắn về, chính mình
còn âm thầm đi theo bảo vệ. Nghĩ ra những điều đó, hắn càng thêm tự
trách, ngoài việc càng yêu thương Vô Kỵ hơn, thì oán hận toàn bộ đổ hết
lên kẻ thù đã hại hắn thảm như vậy.
Thương thế lành lại, hắn đã lâu không luyện võ, võ công so với mọi
người kém đi nhiều, nghĩ rất nhiều cách, lại tự sáng tại ra thêm mấy
chiêu tuy tổn thương mình nhưng diệt được địch. Sau bị Triệu Mẫn dồn ép, lại nhìn thấy rõ mặt kẻ thù, hắn nhất thời nhẫn nại không được, sử ra
một chiêu khiến địch nhân mất hết nhuệ khí, lại bị Triệu Mẫn học theo,
cũng may là còn kiềm chế được không lộ ra mình còn nội lực. Đương nhiên
những chuyện cũ này Triệu Mẫn sẽ không hiểu.
“Võ Đang thất hiệp quả nhiên mỗi người đều không đơn giản, chưa nói
đến huynh đệ kết nghĩa của ta, chỉ nói đến Mạc Thất hiệp hôm qua thôi,
công lực như vậy lão phu từng này tuổi rồi cũng chưa hẳn đến được như
thế, quả nhiên là cao đồ của Trương chân nhân a! Triệu cô nương, cô hết
sức cứu Vô Kỵ, quả thực tốt lắm, nhưng việc gì phải thí mạng như vậy?”
Tạ Tốn trước thì tán thưởng, sau lại thở dài.
Triệu Mẫn mặt lúc hồng lúc trắng, ấp úng:
“Hắn… hắn…”
Nói đến đây nàng ta dừng lại, ngập ngừng không muốn nói tiếp, nhưng sau cùng nhịn không nổi nghẹn ngào:
“Hắn … ai bảo hắn… ôm Ân cô nương tình tứ… tình tứ đến thế, tiểu nữ cũng chẳng còn muốn sống làm gì!”
Nàng ta nói hết câu, nước mắt đã ròng ròng chảy xuống, như lê hoa
mang vũ, khiến cho người ta không nhịn được mà sinh lòng thương cảm.