CHƯƠNG 105: NỘI ỨNG NGOẠI HỢP
Đậu Thuần đem Thái sư triệu tiến cung nói chuyện xong không bao lâu, Vũ Lâm quân liền đến phủ Thái bảo. Nhưng vào phủ Thái bảo mới phát hiện, một nhà trống không, chỉ còn vài nô bộc canh chừng dinh thự.
Đại Tướng quân phụng chỉ đến “Hộ tống Thái bảo” tiến cung thấy thế tất nhiên là vội vàng hồi cung bẩm báo. Đậu Thuần nghe xong Đại tướng quân hồi báo rất tức giận.
Người lại trốn trước mặt bọn họ làm cho Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm sao không bực mình? Người vẫn phải bắt trở về, dù sao chuyện này liên lụy rất nhiều, vả lại Thái bảo làm như thế có dụng ý gì ? Chẳng lẽ là vì đảo loạn triều đình Đại Chu ? Hay là có âm mưu sâu xa nào đó ?
Hoàng hậu liên kết mấy việc lại, chuyện quân Hồ bị tấn công tự loạn trận tuyến, còn có Tả Thị lang tự sát, hơn nữa danh sách Thái bảo tiến cử, trong nháy mắt Hoàng hậu liền có suy đoán.
“Ta cảm thấy Thái bảo là muốn xem hổ báo đấu nhau. Nếu thiêu hủy kho lương thảo của quân Hồ là người Thái bảo thì như vậy Thái bảo chính là muốn cho Đại Chu cùng Hồ quốc đấu đến ngươi chết kẻ sống.”
Trác Hoàng hậu cảm thấy Thái bảo cố ý tiến cử người có vấn đề là vì khiến cho triều đình rối loạn mù mịt. Tuy nói trong lúc nhất thời vô pháp trực tiếp lay động căn cơ Đại Chu, nhưng cứ thế đợi cho người của Thái bảo triệt để chiếm lĩnh triều đình, như vậy triều đình này còn của Hoàng đế hay là của Thái bảo ? Người ngồi ở long ỷ là Đậu Thuần hay là Thái bảo? Thái bảo đầu tiên là muốn rối loạn Đại Chu, tiếp theo cố ý dẫn quân Hồ nhập quan, nhưng cũng không để quân Hồ quá tốt, trái lại đem lương thảo đều đốt, đây không phải tỏ rõ muốn xem Đại Chu cùng Hồ quốc lưỡng bại câu thương sao?
Giờ phút này Trác Hoàng hậu đã đem nội gián ở Hạ gia quy tội cho Thái bảo. Mới đầu không nghĩ qua khả năng này, chỉ cho rằng người Hồ có năng lực, có thể đưa người vào Hạ gia. Nhưng nếu đem thân phận thay đổi, hết thảy đều càng hợp lý, dĩ vãng có chút nghĩ không ra giờ liền có thể giải thích.
Tỷ như người Hồ đã có nội ứng vài năm sao không hành động gì ? Nổi loạn Vĩnh An chính là cơ hội tốt, nhưng lúc ấy người Hồ cũng không có hành động, gián tiếp chứng minh người Hồ không an bài nội gián ở Hạ gia. Ngẫm lại cũng đúng, nếu người Hồ thật có thể đem gian tế xếp vào Hạ gia Tây Bắc sớm không còn.
Hoàng hậu đem suy đoán của mình nói cho Đậu Thuần nghe, Đậu Thuần nghe thực cẩn thận, vả lại liên tục gật đầu, nghe xong, hắn nhẹ thở một hơi,
“Ta vừa nghĩ tới Thái bảo xác thực đáng giận, đúng là lòng người dạ thú làm cho người ta sợ hãi. Đậu thị đối đãi hắn không tệ, mà ngay cả khi hắn cầm di chiếu phụ hoàng cũng không có động thủ đối với hắn, ai biết hắn lại vong ân phụ nghĩa như thế !”
Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm trong cung công khai lên án Thái bảo, lại không biết Thái bảo xác thực bị oan!
Những quan viên đó tuy là ông đề cử cho Thái sư, nhưng ngay từ đầu cũng là người khác đưa đến giới thiệu. Tuy nói Thái bảo là chức suông, bất quá Thái bảo mặc dù không có thực quyền, nhưng vẫn có thể ở trước mặt Thái sư đề cử hậu bối xem trọng. Thái bảo đề cử những người đó là thật hảo tâm, mà người rắp tâm đem những quan viên đó đưa đến trước mặt Thái bảo không ai khác là con rể Thái bảo.
Lúc này người đang bị Hoàng hậu và Hoàng đế định tội vừa tỉnh dậy, đang kinh ngạc vạn phần đánh giá bốn phía, phát hiện mình ở trong một gian phòng khách ***.
Vừa tỉnh sau hôn mê đầu óc có chút choáng váng, không thể nhớ được cái gì đã xảy ra với mình. Đang lúc ông nhíu mày trầm tư thì cửa phòng mở ra.
“Như nhi, nơi này là chỗ nào ?”
Thái bảo hí hí mắt hỏi con gái.
“Phụ thân, chúng ta đã đến Chương Châu.”
Thái bảo vừa nghe bọn họ đã tới gần vùng duyên hải đông nam trong lòng kinh hãi, vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt nhìn.
“Chương Châu?”
“Phụ thân mê man nhiều ngày, hẳn là đã đói bụng, con có nấu cháo tổ yến, ngài mau ăn khi còn nóng.”
“Đừng vội ăn, ta hỏi con, chúng ta vì sao phải rời kinh đô? Ta ngủ mấy ngày? Mẫu thân con đâu? Những người khác đâu?”
“Mẫu thân đang nghỉ ngơi phòng bên, chúng ta vì sao rời kinh đô để Luật phu quân con hướng ngài giải thích, phụ thân ngài không cần lo lắng.”
“Luật là ai ?”
“Luật là Hứa phu quân.”
Thái bảo rất yêu thương đứa con gái này, có thể nói là nâng niu trên tay sợ sơ suất, ngậm trong miệng sợ tan ra, bởi vậy Như Nương rất được nuông chiều, cái gì vừa ý liền nhất định phải cướp được trong tay. Đến tuổi cập kê Thái bảo phu nhân còn chưa kịp tìm đối tượng Như Nương đã tự chọn xong vị hôn phu.
Lúc trước Hứa Hướng Chi đến kinh đô đi thi, ngân lượng trên người nửa đường bị người lừa lấy hết. Hắn lưu lạc đến kinh đô may mà ở trên đường vô tình gặp được Như Nương hảo tâm, không chỉ cho hắn cơm ăn, còn tìm tiểu viện tử thu nhận hắn. Hứa Hướng Chi tuấn tú lại biết ăn nói, Như Nương cảm thấy mình và hắn như giai nhân gặp tài tử, thực xứng đôi. Trong vườn hoa dưới trăng hai người đã thề non hẹn biển, Như Nương tuổi còn trẻ dĩ nhiên là bị hắn câu dẫn đến siêu hồn đoạt phách.
Khi Hứa Hướng Chi đậu Tiến sĩ, Như Nương lo lắng, liền hướng phụ mẫu tỏ vẻ muốn gả cho Hứa Hướng Chi. Mới đầu phu thê Thái bảo tất nhiên là không đồng ý, nhưng không nghĩ tới nàng liều cả tính mạng dám làm ra một việc đại kinh hách, thắt cổ tự tử. Đáng thương phu thê Thái bảo đau lòng con cuối cùng liền làm như ý nàng.
Tin tức Thái bảo gả tiểu thư Như Nương cho một Tiến sĩ hai bàn tay trắng gây chấn động một thời. Có không ít người cho rằng tiểu thư rất ngốc, nửa đời sau sẽ bị hủy. Đã qua nhiều năm Như Nương sống rất hạnh phúc, mọi người không còn cười cuộc hôn nhân này nữa, ngược lại Hứa Hướng Chi dựa vào Thái bảo bắt đầu thăng tiến rất nhanh.
Khi Thái bảo rút lui khỏi triều đình, Hứa Hướng Chi ở trong triều phi thường vất vả, bất quá hắn cắn răng chống đỡ. Hắn cũng đã vào Đại Chu nhiều năm như vậy, cũng thành lập thế lực riêng cho mình, dù không có Thái bảo cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn, nhiều năm nhẫn nhịn rồi cũng phải làm chút thay đổi thôi. Hắn nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, nói dối tuổi tiếp cận Như Nương, khó khăn lắm mới đi đến bước này, nói cái gì cũng không thể buông bỏ.
Vừa biết được Thái bảo có vấn đề, Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm vội vàng cho người điều tra Thái bảo. Không bao lâu, thân thế toàn gia Thái bảo được kỹ càng tỉ mỉ ghi lại đặt trên án thư của Đậu Thuần. Lúc đó Đậu Thuần đang lâm triều, Trác Kinh Phàm cầm lấy bản ghi chép về thân thế toàn gia Thái bảo, chốc lát sau liền gọi Hữu Phúc tiến vào.
“Hứa Hướng Chi lão gia ở Hành Dương, Bổn cung cảm thấy Hành Dương có chút quen tai, trong cung có quý nhân nào ở Hành Dương hay không ?”
“Thưa nương nương, Hiền Thái phi quá cố là ở Hành Dương.”
“Hiền Thái phi sao ? Ngươi xác định Hiền Thái phi cũng ở Hành Dương ? Hiền Thái phi năm đó vào cung như thế nào ngươi từng nghe nói chưa ?”
“Thưa nương nương, tiểu nhân xác định Hiền Thái phi cũng là người Hành Dương, về phần Thái phi nhập cung như thế nào thì phải hỏi Lữ công công.”
Hữu Phúc cung kính đáp.
Tim Hoàng hậu đập thình thịch, cho tới nay chưa hiểu rõ vì sao Hiền Thái phi là công chúa người Hồ lại có thể dễ dàng nhập cung như một tiểu thư danh giá Đại chu ? Sau lưng khẳng định có người hỗ trợ, người này cũng là nội ứng. Thác Bạt kính miệng vả lại là người cẩn thận đa nghi không moi được thông minh gì, vốn tưởng rằng muốn tìm ra nội ứng còn cần một phen trắc trở, không ngờ vì một Thị lang tự sát, lại để cho bọn họ tìm được nguồn gốc nội ứng.
Hứa Hướng Chi cùng Hiền Thái phi đều đến từ Hành Dương, mà khi Tiên hoàng còn sống Thái bảo là thần tử được tin dùng, hai manh mối đều chỉ ra nội ứng của Thác Bạt không là Thái Bảo thì là Hứa Hướng Chi.
Quá nhiều trùng hợp đi, Hứa Hướng Chi cùng Hiền Thái phi đều đến từ Hành Dương, con gái Thái bảo cứu Hứa Hướng Chi, rồi Hứa Hướng Chi thuận lợi cưới mỹ nhân về. Nếu nói tất cả đều là trùng hợp thật khó tin, hết thảy đều là có người an bài mới đúng.
Nghĩ thông suốt hết thảy, Hoàng hậu liền lệnh người cần phải tìm ra một nhà Thái bảo, dù đối phương có thể bay trên trời hay chui xuống đất cũng không tin đối phương không có để lại dấu vết gì…
Về phần Phó Quyết sau khi đẩy lui quân Hồ hướng Tây Bắc vội vàng dẫn Đậu Tuần trở lại Vân Thành, đồng thời phái người đem tin tức truyền cho Hạ Tranh. Hạ Tranh biết được cũng lãnh binh về Vân Thành.
Đậu Hành thấy đi theo phía sau Phó Quyết là Đậu Tuần cũng kinh hỉ vạn phần. Tuy nói hai người không thường gặp mặt, nhưng tóm lại là đường huynh đệ, khi Tây Bắc thất thủ Đậu Hành cũng lo lắng vốn tưởng rằng Đậu Tuần cũng gặp nạn, không nghĩ tới tiểu tử này rất có năng lực dẫn một nhóm quân Hạ gia thành công phá vòng vây, cuối cùng còn đến từ phía sau bọc đánh quân Hồ trở tay không kịp.
Ba người nghênh đón Đậu Tuần trở về sau một đêm thắng trận, tâm tình đều thực tốt. Nhưng bọn họ còn một kẻ địch khác đó là Bắc Đình Tiết Độ Sứ Phùng Kỳ Sơn. Bọn người Phó Quyết hận không thể vọt tới Thông Châu đem đối phương làm thịt. Chỉ là bọn họ còn chưa kịp hành động, lại nghe nói Phùng Kỳ Sơn gặp chuyện, vả lại thương thế nghiêm trọng, chỉ còn lại có một hơi.
Cùng lúc đó, còn có một tin tức xấu truyền đến, Đậu Uyển mất tích. Phó Quyết thu được tin tức không chỉ Đậu Uyển mất tích, con gái Hạ Tranh cũng không thấy, Phó Quyết nắm chặt mật báo, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nếu bị ta tra ra là ai…”
Hắn cũng không nói hết câu, nhưng ở đây tất cả mọi người hiểu được ý tứ của hắn.
Hạ Tranh sắc mặt cũng không tốt, dù sao Hạ gia dòng chính chỉ còn lại có ba người, điều này làm cho Hạ Tranh sao có thể tỉnh táo. Đậu Tuần trong lòng cũng lo lắng vạn phần, hắn sợ Đậu Chỉ Dung cũng rơi xuống vào tình cảnh giống Đậu Uyển …
Mang Đậu Uyển đi tất nhiên là thủ hạ Hô Diên Luật. Sau khi Đậu Hành dẫn đại quân rời kinh đô, hắn liền đem một nhà Thái bảo ra khỏi kinh đô. Vì sợ người nhà Thái bảo phản kháng, hắn liền cho bọn họ mê dược, đem mọi người hôn mê mang ra khỏi kinh đô.
Hắn lệnh tâm phúc hộ tống một nhà Thái bảo đi Chương Châu, bản thân thì hướng Vân Thành mà đi.
Hắn có có nội ứng ở Hạ gia, nội ứng dựa theo hắn phân phó, đem hành tung Phó Quyết tiết lộ cho Phùng Kỳ Sơn. Chính là không ngờ con cờ của hắn lại bị chết trên tay Phùng Kỳ Sơn, dù sao Tả Thị lang là chính hắn bồi dưỡng nhiều năm, thân thủ, gan dạ sáng suốt, tâm cơ đều không tồi, hắn tất nhiên là muốn đòi lại từ trên người Phùng Kỳ Sơn. Nhưng hắn còn chưa có động tác, Phùng Kỳ Sơn đã bị người ám sát.
Khi Từ Thiếu khanh động thủ người của Hô Diên luật cũng tới, song phương qua lại mấy chiêu, Từ Thiếu khanh không địch lại, đành phải vội vàng rút lui, mới có thể khiến cho Phùng Kỳ Sơn còn giữ một hơi tàn.
Đồng thời Hô Diên luật cho người truy bắt Đậu Uyển cùng hai con gái Hạ Tranh. Mà Hô Diên luật một bên tiến đến bắt Đậu Uyển, một bên phái người đi tìm Đậu Chỉ Dung. Đậu Tuần không chết chuyện này hắn đã sớm biết, có thể nói hắn là cố ý để Đậu Tuần mang theo quân Hạ gia tìm ra lối thoát. Người của hắn thừa dịp Đậu Tuần tiến đến trợ giúp Phó Quyết đem Đậu Chỉ Dung trói lại mang đi.
Lúc này, Hô Diên Luật trong tay có vài con tin đáng giá. Phó Quyết có thể bỏ được Đậu Uyển, nhưng Hạ Tranh cùng Đậu Tuần cũng sẽ không vứt bỏ ruột thịt của mình, đó cũng là vì sao hắn nhất định phải có hai Hạ tiểu thư cùng Đậu Chỉ Dung. Bất quá Đậu Uyển đồng thời cũng là người Đậu gia, có thể tra tấn người Đậu gia Hô Diên Luật tự nhiên sẽ không bỏ qua…
Đậu Uyển rơi vào tay Hô Diên Luật liền chịu đủ tra tấn, một hai ngày đều là nhẹ, nếu gặp Hô Diên Luật tâm tình không tốt đánh roi khẳng định không thể thiếu. Dù sao Đậu Uyển không chỉ là người Đậu gia, đồng thời là muội muội Đậu Thuần, so với Đậu Chỉ Dung chỉ là đường muội, tra tấn Đậu Uyển càng làm cho Hô Diên Luật cảm thấy hưng phấn.
Về phần con Hạ Tranh, Hô Diên Luật đưa bọn họ để một bên, hắn là vì muốn mượn sức Hạ Tranh bởi vậy cũng sẽ không có bạc đãi.
Mà vốn là lấy đánh chửi hai người Đậu gia làm vui, Hô Diên Luật hôm nay lại đột nhiên thay đổi sắc mặt. Đậu Uyển cùng Đậu Chỉ Dung bị hắn nhốt tại một cái địa lao âm u, hai người trên người thương tích chất chồng, ngắn ngủn mấy ngày mà đã gầy yếu đi nhiều, vả lại tiều tụy không thôi. Hô Diên Luật đứng ở cửa nhà lao nhìn Công chúa vốn là cao cao tại thượng hiện giờ lại bị hắn đánh chửi, trong lòng hắn phải nói là thật sung sướng cùng thỏa mãn.
Hắn nhìn chằm chằm hai người nở nụ cười, tiếng cười cổ quái, ánh mắt tùy ý, Đậu Uyển thấy trong lòng hoảng hốt, nàng đem Đậu Chỉ Dung bảo hộ sau người, đề phòng trừng mắt nhìn Hô Diên Luật.
“Công chúa cùng Quận chúa được tiếp đãi trong phòng giam, nghĩ đến cũng không thú vị. Hôm nay bên ngoài thời tiết tốt, thủ hạ của ta gần đây cũng buồn, ta liền thay bọn họ tìm niềm vui.”
Hô Diên Luật vừa nói “tìm niềm vui” vừa lệnh người mở cửa lao. Đậu Uyển càng nghe tâm càng trầm, nàng sao không biết ý tứ trong miệng kẻ điên này.
Thủ hạ Hô Diên Luật thô lỗ kéo hai người ăn không đủ no ngủ không ngon, trên người lại có vết thương, bước đi tất nhiên là tập tễnh. Thủ hạ Hô Diên Luật cũng không khách khí, dùng chuôi đao đánh vào sống lưng hai người. Đậu Uyển cùng Đậu Chỉ Dung dìu nhau thất tha thất thểu đi ra từ nhà lao.
Trong viện đã tụ tập rất nhiều người, Đậu Uyển cùng Đậu Chỉ Dung cảm thấy phát lạnh. Hô Diên Luật sai người đem các nàng trói lại mang lên xe ngựa, tiếp theo đem các nàng đưa đến một chỗ núi rừng, sau đó Hô Diên Luật cởi trói cho các nàng cười nói:
“Cho các ngươi một nén nhang thời gian, chạy đi.”