Kể từ sau khi Cố gia thất thế ở Đông Thành, Diệp Ân chính là người nhìn thấy Vân Chi Lâm thay đổi từng ngày. Dù khi ấy cô đã là một người thông minh, chất chứa nhiều điều mà không để ai nhìn thấu.
Nhưng cho đến hiện tại mà nói, đây chính là phiên bản tốt nhất của Vân Chi Lâm, cô ngoan cường và mạnh mẽ hơn rất nhiều, đôi tay mềm mại từng thiết kế trang phục nay đã chai sạn.
Vì để bảo vệ bản thân, bảo vệ cho người mình yêu thương, Vân Chi Lâm đã học võ thuật để phòng thân. Cô không muốn phải giương mắt nhìn người thân bị hãm hại, mà bản thân lại vô dụng không thể làm được gì.
Cái ngày Hứa Thanh Nhi dùng mẹ Cố để uy hiếp, Vân Chi Lâm ban đầu cảm thấy rối rắm, nhưng cô không phải là kẻ ngu, đơn thương độc mã đến chỗ kẻ thù mà không có chút phòng bị.
Ngay khi Vân Chi Lâm tiếp cận được Hứa Thanh Nhi, cô đã nhanh trí đứng bật dậy, động tác lưu loát bắt lấy cô ta, sau đó lại kề vào cổ cô ta một con dao nhỏ, uy hiếp ngược lại đối phương.
“Hứa Thanh Nhi, nếu mày đã muốn như vậy, thì cùng chết chung đi, để xem súng của mày và dao trong tay tao, cái nào nhanh hơn!” Vừa nói, Vân Chi Lâm lại vừa dùng sức, lưỡi dao bén ngọt cứa vào cổ cô ta, tạo thành một vết thương rỉ máu.
“Á, con khốn, mày dừng tay lại ngay cho tao!” Hứa Thanh Nhi vốn là kẻ ham sống sợ chết, cô ta muốn vùng vẫy để thoát, nhưng lại sợ bản thân sẽ chết nên không dám.
“Mau kêu bọn chúng thả mẹ của tao ra, bởi vì dao của tao không có mắt đâu, mà tao lại rất thiếu kiên nhẫn với mày!” Vân Chi Lâm nghiến răng nói, nhìn mẹ Cố bị bọn chúng hành hạ, cô đau xót đến tận tim gan.
Hứa Thanh Nhi liền kêu gào. “Bọn bây mau thả mụ già đó ra đi, thả ra ngay!”
Đám lính ban đầu còn không có ý định thả người, bọn chúng nhìn nhau miễn cưỡng, mất một lúc mới chịu thả Cố phu nhân ra.
“Mẹ, mau đến sau lưng con!” Vân Chi Lâm lên tiếng gọi bà ấy.
Tuy nhiên lúc này cô vẫn chưa thể lơ là cảnh giác, vì chỉ một phút bất cẩn, cô có thể khiến cả hai lại rơi vào nguy hiểm. Đặc biệt hơn nữa là bây giờ phải làm sao rời khỏi đây, vì cô và cả mẹ Cố đều không thể lái xe.
Vân Chi Lâm cố giữ bình tĩnh, ngăn đối phương nhìn ra bản thân đang lo lắng, cô túm lấy Hứa Thanh Nhi lôi ra ngoài đường lớn, hy vọng có thể bắt một chiếc xe để trốn đi.
Nhưng cô đúng là xem thường bọn chúng quá rồi, vừa ra đến nơi là đã thấy nhiều tay lính khác đứng chờ với khẩu súng trên tay.
Hứa Thanh Nhi đắc ý. “Haha, nếu không có xe thì mày thoát được kiểu gì? Chỉ cần mày buông tao ra, thì mẹ con mày sẽ biến thành cái tổ ong ngay lập tức.” Cô ta lên tiếng khích bác.
Vân Chi Lâm nhíu chặt mày, cô trực tiếp dùng dao rạch một đường dài trên khuôn mặt non mềm của cô ta.
“Á, mặt của tao, tao nhất định sẽ giết chết mày!” Hứa Thanh Nhi đau đớn la thất thanh, trong lòng không khỏi căm phẫn.
Vân Chi Lâm nghiến răng ghé sát vành tai cô ta, nói. “Nếu mày còn nói chuyện ngông cuồng thêm lần nữa, tao sẽ rạch nát cái mặt của mày ra.”
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên một chiếc xe từ đâu chạy đến, từ trong xe vọng ra tiếng của một người đàn ông. “Vân Chi Lâm, Cố phu nhân, mau lên xe!”
Vân Chi Lâm nghe giọng liền nhận ra người đó là ai, cô càng không dám tin là Trình Vỹ Hào lại đến đây giải cứu hai mẹ con cô.
Nhưng giờ đâu phải lúc bất ngờ, cô nhanh chóng nói với mẹ Cố. “Mẹ, mau lên xe đi, con sẽ lên sau!”
“Khốn kiếp thật, Vân Chi Lâm, cho dù mày có chạy lên trời tao cũng sẽ tìm ra mày!” Hứa Thanh Nhi mắt thấy con mồi của mình sắp chạy thoát, cô ta điên tiết rống lên.
Nhưng Vân Chi Lâm chỉ nhẹ nhếch mép khinh thường. “Mày đừng lo, vì tao cũng muốn gặp lại mày lắm, nhưng lần sau mày sẽ chết dưới tay tao.”
Dứt lời, cô nhanh tay hất mạnh Hứa Thanh Nhi ra, rồi gấp gáp ngồi vào xe của Trình Vỹ Hào, rời khỏi nhà lớn Hứa gia.
“Aaaa...”
Hứa Thanh Nhi lúc đó kêu gào rất thảm thiết, hận không thể giết chết Vân Chi Lâm ngay lúc này, lại để cô thoát trong gang tấc. Cô ta cũng tự thề với lòng, nhất định sẽ băm nhuyễn cô ra để trả thù.
Đến khi Diệp Ân gặp Vân Chi Lâm, người cô rũ rượi, mặt mày cũng lấm lem nhưng may mắn là cả cô và mẹ Cố đều không bị thương nặng nguy hiểm đến tính mạng.
Hai người đã ở lại đây để dưỡng thương, mất hơn ba tuần mới hoàn toàn khỏi hẳn.
Nhưng vì bị Hứa Thanh Nhi và chính phủ truy bắt, cho nên Vân Chi Lâm đã chọn ở lại Sói xám để ẩn thân cùng mẹ Cố. Cô cũng muốn chờ tin tức của Cố Trạch Thần, cô tin rằng anh sẽ biết làm thế nào để rửa sạch tội danh cho Cố gia, tất cả đều trông mong vào việc anh vẫn còn sống sót.
Bởi vì không thể tiếp quản thương hiệu Lam Linh được nữa, Vân Chi Lâm đã nhờ Diệp Ân giúp đỡ, cô đã tìm gặp Lê phu nhân. Trong thời gian chờ khôi phục lại Cố gia và thoát khỏi lệnh truy bắt của chính phủ, cô muốn Lê phu nhân tiếp quản thương hiệu của mình.
Dù không chắc rằng bà ấy có chịu giúp đỡ hay không, nhưng Vân Chi Lâm đã đặt cược tất cả vào đây.
Ngày cô giả dạng người giúp việc đến Lê gia, Lê phu nhân khá là bất ngờ, bà ấy cũng tỏ ra tiếc nuối vì sự sụp đổ của Cố gia. Bà ấy còn tưởng rằng cô đã bị xử tử cùng nhà họ Cố, nhưng không ngờ là cô vẫn còn sống.
“Lê phu nhân, rất xin lỗi vì đã làm phiền đến bà, nhưng ngoài phu nhân ra thì tôi chẳng tin tưởng ai cả.” Vân Chi Lâm ánh mắt khẩn cầu nhìn bà ấy.
“Linh Lam là công sức của tôi, bởi vậy tôi càng không muốn nó bị hủy hoại, chỉ có phu nhân là có thể giúp tôi tiếp quản nó.”
Lê phu nhân nhìn cô gái đáng thương trước mặt, bất giác trong lòng dâng lên sự đồng cảm. Không nói đến việc cô tài năng như vậy, chỉ cần lý do duy nhất là cô đã từng cứu bà cũng đủ để bà phải trả ơn rồi.
Nếu là chuyện mà bà ấy có thể giúp được, bà ấy sẽ không từ chối. “Nếu tiểu thư đã tin tưởng tôi như vậy, thì tôi rất sẵn lòng giúp cô.”
Vân Chi Lâm hai mắt sáng rực khi nhận được sự đồng ý của bà ấy, cô liền bắt lấy hai tay bà ấy mà cảm kích. “Lê phu nhân, tôi cảm ơn, sau này tôi nhất định sẽ không quên ơn của bà đâu!”
“...”
Sau khi bàn bạc xong, Vân Chi Lâm cũng vội vã rời đi, để tránh gây sự chú ý cho tai mắt của chính phủ và Hứa Thanh Nhi.
_____