Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Bùi Văn Tuyên sở hữu vẻ ngoài tuấn tú, giọng nói cũng êm tai, nên dù Lý Dung không nhìn thấy mặt hắn, chỉ nghe giọng thôi cũng có chút rung động.
Bùi Văn Tuyên bỏ tay khỏi miệng Lý Dung, Lý Dung ra vẻ trấn định hỏi, “Chàng cố tình đợi ta sao?”
“Điện hạ nghĩ nhiều rồi”, Bùi Văn Tuyên hơi nhích người về sau, như thể vô cùng lễ độ đáp. Lý Dung lật người lại liền thấy Bùi Văn Tuyên đang nằm nghiêng, một tay gối dưới đầu, vạt áo trắng mở rộng, lộ ra một mảng da thịt trước ngực. Hắn lười biếng nhìn nàng, cười nói, “Vi thần chỉ vì nghe thấy có chú mèo con nào đó đẩy cửa sổ nên muốn mở mắt xem thế nào. Kết quả lại thấy một con mèo lớn lẻn vào”
Thay vì nói những lời trên của Bùi Văn Tuyên là bông đùa thì gọi chúng là tán tỉnh sẽ đúng hơn. Lý Dung lắng nghe âm thanh khàn khàn đầy quyến rũ của hắn, suy nghĩ một chốc bỗng mím môi cười khẽ. Nàng đặt tay trước người, sau đó hơi dùng lực khiến cả cơ thể áp sát vào hắn. Trong sự mềm mại mang theo vài phần lẳng lơ, Lý Dung dựa vào trước ngực Bùi Văn Tuyên, ngửa đầu nhìn hắn, chớp mắt hỏi, “Vậy ca ca có muốn 'dạy dỗ' con mèo này một chút không nè?”
Lời này khiến Bùi Văn Tuyên lập tức hồi thần, hắn trở nên nghiêm túc lại và lập tức thấy xấu hổ, tiến không được lùi cũng chẳng xong.
Lý Dung thấy hắn quẫn bách, cảm thấy cực kì vui sướng. Bùi Văn Tuyên nhìn thấy nàng cười đầy vẻ đắc ý, không khỏi thở dài, nâng tay vén lại chăn trên người Lý Dung. Sau khi chắc chắn nàng đã bị chăn quấn chặt, hắn mới lên tiếng, “Thời tiết lạnh thế này, sao Điện hạ lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng đến đây?”
“Chàng không chịu về phòng...”, nhắc đến chuyện này, Lý Dung có chút bực bội trách móc, “Ta còn cách gì khác ngoài đến đây chứ?”
“Điện hạ muốn ta về phòng, nói một tiếng là được”, Bùi Văn Tuyên khẽ cười, “Sao lại để bản thân bị lạnh thế này được?”
“Tiền mua thược dược ta đền không nổi”, Lý Dung hơi rụt đầu vào chăn, “Không phải chàng vì thế mà còn giận ta sao?”
“Ta có giận dỗi gì đâu chứ?”, giọng Bùi Văn Tuyên vô cùng dịu dàng, Lý Dung nghe vậy liền nâng mắt trừng hắn, “Vậy sao chàng không chịu quan tâm ta?”
“Ta khi nào không quan tâm nàng?”
“Ngay cả giường cũng muốn chia ngủ”, Lý Dung rầm rì nói. Bùi Văn Tuyên nhất thời dở khóc dở cười, “Điện hạ, là chính Người nói muốn ta chờ Người. Ta chia giường ngủ, cũng vì muốn cho Điện hạ một khoảng thời gian mà thôi”
Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên nâng tay giúp Lý Dung vén lại những lọn tóc rối ra sau tai. Lý Dung vùi mặt sâu trong chăn, nàng không sợ Bùi Văn Tuyên nói mấy lời càn rỡ hay làm những chuyện vượt rào với mình, nàng chỉ sợ Bùi Văn Tuyên như hiện tại, mang theo tình ý miên man, nghiêm túc chạm vào nàng.
Có lẽ nàng không quen gặp người tốt, cho nên không biết phải đối xử với thể loại chính nhân quân tử trên giường này thế nào.
Bùi Văn Tuyên tiếp tục giải thích, “Ta biết, ngày hôm ấy, sau khi Điện hạ nói những lời kia xong, trong lòng vô cùng quẫn bách. Cho nên ta nghĩ, quan hệ giữa ta và Người, sẽ thích hợp hơn nếu đặt mọi quyền quyết định vào tay Điện hạ. Nếu Điện hạ muốn ta dọn về, ta sẽ lập tức dọn về. Nhưng nếu Điện hạ không muốn thì ta ngủ ở thư phòng cũng chẳng sao cả”
“Đừng nói đường hoàng như thể mọi thứ đều là vì tốt cho ta”, Lý Dung trừng hắn nói, “Nếu chàng thật sự nghĩ như thế vậy tại sao không đến phòng cho khách ngủ đi? Đến ngủ trên chiếc giường vừa nhỏ vừa cứng thế này còn không phải vì làm bộ làm tịch, muốn ta đến dỗ dành sao?”
Lý Dung dường như trở nên thông minh hơn rồi.
Bùi Văn Tuyên nhất thời nghẹn lời, có vài phần xấu hổ vì bị nhìn thấu. Hắn vô thức dời mắt, khẽ ho một tiếng nói, “Điện hạ đã nghĩ xấu về ta rồi”
“Là ta thật sự nghĩ xấu về chàng sao?”
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên không chịu thừa nhận, dứt khoát trùm chăn ngồi dậy, vỗ tay xuống giường nói, “Là lão già mắc dịch như chàng thật sự có ý nghĩ xấu như vậy đó! Hiện tại còn nói cái gì không phải mình không quan tâm ta, chỉ là giả vờ làm người tốt như thế này như thế kia. Ban ngày giữ khoảng cách với ta, cố ý phớt lờ ta; ta bị thương chàng không màng hỏi han, hai mắt ta khóc đến đỏ hoe mà chàng cũng chẳng đau lòng; lúc đến thoa thuốc giúp ta còn cố ý băng bó như vậy để người khác cười nhạo ta!”
Lý Dung nâng tay, chỉ vào chiếc nơ con bướm lắc lư trên đầu mình, bất mãn nói, “Rõ ràng chàng đang xem ta là một thiếu nữ mười tám ngây ngô, chẳng biết gì. Bày ra mấy trò lạt mềm buộc chặt, vờ thả để bắt, một mình tự biên tự diễn, muốn gài bẫy ta!”
Bùi Văn Tuyên bị Lý Dung vạch trần sạch sẽ, hình ảnh quý công tử hoàn toàn không thể diễn tiếp được nữa. Trong đêm tối, sắc mặt hắn hết trắng rồi lại đỏ, nghẹn khuất nửa ngày lại chỉ có thể giật lại cái chăn trên người Lý Dung nói, “Nói chuyện thì nói thôi, giành giật chăn làm gì”
“Chàng làm gì cần chăn?”, Lý Dung quấn chặt lấy chăn, trừng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, “Chàng tự thân chẳng phải đã có lông hồ ly rồi sao? Tự mình sưởi ấm đi!*”
(*Ở đây Lý Dung mắng Bùi Văn Tuyên là hồ ly, trên người phủ đầy lông rồi