Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Tô Dung Khanh vừa dứt lời, Lý Minh lập tức yên lòng, gật đầu nói, “Nếu Tô thị lang cũng nói thế, vậy cứ để Bùi thị lang thẩm tra vụ án này đi. Soạn chỉ”
Lý Minh lập tức bảo người soạn chỉ, tuyên Bùi Lễ Minh điều tra.
Người đảm nhận vai trò điều tra quyết định xong, sắc mặt Tạ Lan Thanh cực kì kém. Lý Minh khoát tay nói, “Dẫn hắn đi đi”
Lúc này, Tạ Lan Thanh rốt cuộc hồi thần, ông vội vàng nhào đến dưới chân Lý Minh, la lớn, “Bệ hạ, lão thần bị oan, Bệ hạ! Chuyện này nhất định có người cố ý sắp đặt, mau mang nước đến đây, kiểm tra lần nữa! Kiếm tra lại lần nữa!”
“Kéo ra ngoài đi”
Lý Minh khoát tay, thị vệ hai bên nhanh chóng chạy đến, kéo Tạ Lan Thanh ra ngoài.
Tạ Lan Thanh không ngừng kêu la, chân tay quơ quào, hoàn toàn không còn bộ dáng như bị thương nặng lúc ban đầu.
Sau khi Tạ Lan Thanh bị kéo xuống, Lận Phi Bạch vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn vào hai giọt máu đã hòa vào nhau trong chén nước. Đợi đến khi thị vệ tiến lên muốn kéo gã đi, gã rốt cuộc hoàn hồn. Gã hất tay, quay đầu bước thẳng ra ngoài, “Ta tự mình đi”
Lận Phi Bạch ra ngoài xong, Lý Minh tựa hồ đã mệt, ông khoát tay nói, “Trẫm có chút mệt, các ngươi lui xuống hết đi. Bùi Văn Tuyên ở lại, trẫm còn vài lời muốn nói với ngươi”
Mọi người nghe vậy đều cung kính hành lễ, lục tục rời đi.
Lý Dung theo đám đông bước ra ngoài. Nàng lau sạch nước mắt, vành mắt ửng đỏ, khi ra đến dãy hành lang bên ngoài Ngự thư phòng, nàng chợt dừng bước.
Thượng Quan Nhã đến gần Lý Dung hỏi, “Điện hạ muốn đợi Phò mã ạ?”
“Ừm”, Lý Dung hít hít mũi, như thể mới vừa ổn định cảm xúc xong. Thượng Quan Nhã thở dài, “Điện hạ phải chịu đựng nhiều ủy khuất như vậy lại không nói ra, khiến thuộc hạ thật sự đau lòng. Sau này Điện hạ vẫn nên tâm sự với thuộc hạ nhiều một chút, không cần một mình gánh hết như vậy”
“Ngươi nói đúng”, Lý Dung khẽ cười, “Ngươi về trước đi”
Thượng Quan Nhã tao nhã gật đầu. Nàng nhìn xung quanh còn khá nhiều người đang đứng trò chuyện, thầm nghĩ chốn đông người không tiện nói nhiều, cuối cùng vẫn hành lễ rời đi.
Chẳng bao lâu sau, khi nhóm người trò chuyện xong đều lục tục giải tán. Lý Dung cảm nhận từng cơn gió lạnh thốc vào mặt, chậm rãi thu lại cảm xúc, nàng đứng trên hành lang dài, lẳng lặng nhìn về phía đình viện.
Chẳng bao lâu sau, có một người đến đứng phía sau nàng. Lý Dung im lặng, đối phương cũng chẳng nói gì. Rất lâu sau, giọng nói của Tô Dung Khanh mới chậm rãi vang lên, “Việc làm của Điện hạ hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của vi thần”
“Hành động hôm nay của Tô đại nhân cũng nằm ngoài dự liệu của Bổn cung”
“Điện hạ cho rằng thần không thể làm gì?”
Tô Dung Khanh đứng cách nàng không xa cũng chẳng gần, chỉ vừa vặn một cánh tay. Năm xưa, khi y đứng cạnh nàng, cũng có thói quen giữ một khoảng cách y hệt.
Khi nhận thức được vấn đề này, trong lòng Lý Dung có vài phần hốt hoảng. Nhưng nàng nhanh chóng thu lại tâm tình, nhàn nhạt đáp, “Ta cho rằng, vụ án của Tạ Lan Thanh, Tô đại nhân sẽ không nhún nhường”
“Ông ta ám sát Điện hạ”, Tô Dung Khanh bình tĩnh nói, “Vi thần sẽ không bao che”
Lý Dung nhẹ giọng đáp một tiếng, sau hồi lâu, Tô Dung Khanh lại hỏi, “Điện hạ, vì sao Người lại muốn lập Đốc tra ti?”
“Vì nước vì dân và vì công đạo, lẽ phải”, Lý Dung bình tĩnh đáp, có lẽ nói quá nhanh nên câu trả lời có phần hờ hững. Những cành cây khô bên đình viện dường như đang phủ một lớp băng mỏng, Tô Dung Khanh nhìn chằm chằm vào những hạt băng đọng bên trên, thấp giọng nói, “Vậy đối với Điện hạ, việc đối đầu với các thế gia chính là công đạo, lẽ phải trong lòng Người sao?”
Lý Dung bị những lời này làm cho sững sờ. Tô Dung Khanh hạ mắt, giọng nói đều đều, “Trong các thế gia luôn luôn có những phần tử sâu mọt, nhưng thế gia cũng chính là gốc rễ của Đại Hạ. Nước quá trong sẽ không có cá, Người chỉ vì mấy con sâu mọt kia mà làm lung lây gốc rễ ấy, đợi đến khi khói lửa chiến tranh bùng lên, phong ba bão táp kéo đến, thì quốc gia xã tắc, công đạo, lẽ phải trong lòng Điện hạ liệu có còn tồn tại?”
Lý Dung nhìn chăm chăm vào đình viện không nói gì, Tô Dung Khanh quay đầu sang nhìn nàng, “Điện hạ, sau khi Người gả cho Bùi Văn Tuyên, sống có hạnh phúc không?”
“Đương nhiên là hạnh phúc rồi”
Lý Dung mỉm cười, “Vì Phò mã là một người rất tốt”
“Vậy thì tốt”
Tô Dung Khanh nhìn chằm chằm Lý Dung, ôn hòa nói, “Khi Điện hạ thành hôn, thần có một nguyện vọng nho nhỏ. Thần hy vọng tình cảm của Điện hạ sẽ không dính líu đến quyền lực, có thể thanh thuần sạch sẽ, để Điện hạ không phải cảm thấy tiếc nuối”
Lý Dung nghe thế liền kinh ngạc quay đầu. Lúc này từ phía cổng đã truyền đến giọng cáo từ của Bùi Văn Tuyên với người hầu.
“Đa tạ Phúc công công, ngài tiễn đến đây được rồi”
“Phò mã đi thong thả”
Bùi Văn Tuyên nói xong tiếng bước chân càng ngày càng gần. Lý Dung ngẩn ngơ nhìn Tô Dung Khanh, y quay đầu sang nói, “Nghe thấy Điện hạ sống hạnh phúc, vi thần đã yên tâm rồi. Tô Lâm ngày mai sẽ cáo lão hồi hương. Sau này khi làm bất kỳ chuyện gì, mong Điện hạ hãy suy xét kỹ càng hơn”
Nói rồi, không đợi Bùi Văn Tuyên đi đến, Tô Dung Khanh đã cung kính hành lễ quay người rời đi.
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung cứ nhìn mãi theo bóng lưng Tô Dung Khanh, bước chân của hắn hơi khựng lại. Sau vài phút hắn mới chậm rãi đến phía sau Lý Dung, hai tay luồn trong tay áo, đưa đầu đến trước cười hỏi, “Này, Người nhìn đến xuất thần luôn sao?”
“Phụ hoàng nói chuyện với chàng xong rồi?”
Lý Dung quay đầu nhìn hắn, nàng thu lại ánh mắt cười hỏi, “Hai người nói gì vậy?”
“Vậy khi nãy Điện hạ nói gì với Tô đại nhân?”
Bùi Văn Tuyên đến bên cạnh Lý Dung chậm rãi nói, “Thần thấy Điện hạ dường như rất xúc động, Người bị điều gì đó làm cho cảm động sao?”
“Chàng nói đúng”, Lý Dung gật đầu, gõ quạt nhỏ vào lòng bàn tay, than một tiếng, có chút cảm khái nói, “Quả thật y đã nói với ta một chuyện rất quan trọng khiến lòng ta không khỏi nao nao và có vài suy nghĩ khác về y”
“Những suy nghĩ của Người về y vẫn chưa đủ nhiều ư?”
Bùi Văn Tuyên cười lạnh, “Còn muốn thêm nữa sao? Lúc nào cũng để người ta trên đầu quả tim, thật khổ cực cho Tô đại nhân quá”
“Đặt y trên đầu quả tim ta sao lại là khổ cực?”, Lý Dung nhướn mày.
Bùi Văn Tuyên lắc đầu than, dường như đồng cảm nói, “Trái tim của Người nhỏ vậy, muốn đứng được phải như chim hồng hạc đứng bằng một chân. Chân trái mỏi phải đổi sang chân phải, chân phải mỏi lại đổi sang chân trái. Như vậy thử hỏi sao Tô đại nhân lại chẳng mệt được?”
Lý Dung nghe hắn nói thế suýt nữa bật cười thành tiếng nhưng may mắn đã kiềm lại được. Nàng chậm rãi nói, “Quả thật rất mệt mỏi nhỉ. Một cuộc sống như thế xem ra Bùi đại nhân không đảm đương nổi, chi bằng giao cho người khác đi”
“Người nói sai rồi”, Bùi Văn Tuyên lập tức đáp, “Điện hạ không hiểu thần đó thôi, đứng một chân là tuyệt kỹ độc môn của thần. Nếu Điện hạ nguyện ý, thần có thể đứng thế cả đời trên tim Người”
Nghe thế, Lý Dung cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng. Bùi Văn Tuyên cũng không có tâm trạng trêu đùa nàng, hắn hỏi, “Tô Dung Khanh đã nói gì với nàng vậy?”
“Y bảo ngày mai Tô Lâm sẽ cáo lão hồi hương”
“Như vậy có ý gì?”, Bùi Văn Tuyên nhíu mày, Lý Dung khẽ gõ quạt lên lòng bàn tay, chậm rãi nói, “Chắc chắn là muốn lấy lòng ta, để ta tin rằng bọn họ có cách tự giải quyết. Y nói với ta, Thế gia là gốc rễ của Đại Hạ, không thể hành động khinh suất, ổn định tuyệt đối quan trọng hơn việc tìm kiếm sự công bằng”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, Lý Dung quay đầu lại nhìn hắn, “Phụ hoàng đã nói gì?”
“Ông ấy hỏi ta tình hình cụ thể của vụ ám sát, còn hỏi xem năng lực của vị đường thúc kia thế nào”
Lý Dung gật đầu, “Bùi thị lang nhận vụ án của Tạ Lan Thanh, đợi giải quyết xong, ông ta theo lẽ dĩ nhiên sẽ tiếp quản Hình bộ. Đến khi ấy, chúng ta làm việc gì cũng sẽ thuận tiện hơn”
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng. Hắn nhìn Lý Dung đi trên hành lang, một mực giữ im lặng không kiềm được hỏi, “Điện hạ đang nghĩ gì vậy?”
“Ta đang nghĩ”, Lý Dung nâng mắt, “Phải chăng, Tô Dung Khanh có chút kì lạ?”
“Điện hạ cảm thấy y lạ ở chỗ nào?”
“Ngay từ lúc đầu, y đã tỏ ý muốn dựa dẫm, ngầm ủng hộ Thái tử. Song Tô gia từ trước đến nay vẫn giữ thế trung lập, việc y muốn thông qua ta để đứng về phe Thái tử có chút lỗ mãng”
“Hoặc vì y vẫn còn trẻ”, Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt đáp, “Y cho rằng việc Tô Dung Hoa bị chỉ định làm thầy của Túc Vương sẽ ảnh hưởng đến vị thế của Tô gia nên quyết định dùng bước đi này để cân bằng lập trường của gia tộc thì sao?”
“Nhưng kiếp trước y không làm như vậy”
“Cũng có lẽ y từng làm nhưng Người không biết thì sao?”, Bùi Văn Tuyên chầm chậm nói, “Suy cho cùng, sau khi Thái tử Điện hạ bị phế, Tô gia là người đầu tiên lật đổ Thái tử không phải ư?”
Lý Dung khẽ gõ quạt vào lòng bàn tay, tiếp lời, “Vậy y bây giờ...”
“Y chọn phò tá Thái tử, nguyên nhân lớn nhất là do ngài ấy là đích tử của Hoàng hậu. Hơn hết, Đốc tra ti hiện tại đã xâm phạm đến lợi ích gia tộc y nên y đương nhiên không thể ủng hộ”
Lý Dung im lặng, Bùi Văn Tuyên tiếp tục nói, “Còn việc y bàn chuyện hôn sự với Người ở tháp Bắc Yến chẳng qua là vì y phát hiện sức ảnh hưởng của hôn nhân đối với Điện hạ. Người gả cho một kẻ hàn vi liền lập ra Đốc tra ti, việc Người quản lý và một mực không từ bỏ Đốc tra ti đối với các thế gia mà nói, nếu không thể trục xuất Người khỏi kinh sẽ chẳng khác gì để lại mầm mống tai họa”
“Nhưng nếu trục xuất Người thì không tránh khỏi việc Thái tử sẽ oán hận. Lập trường của Tô gia, đại khái chính là không muốn phá vỡ cục diện hiện tại, họ mong Thái tử có thể đồng tâm hiệp lực với thế gia và không để lại cho Nhu phi bất kì cơ hội nào. Nhưng nếu giữ lại Điện hạ, người nắm giữ Đốc tra ti, là một uy hiếp quá lớn. Cách duy nhất chính là nhân lúc nguy khốn cưới Người làm vợ”
“Điện hạ là Công chúa, nhưng suy cho cùng Điện hạ vẫn chỉ là nữ tử”
Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn Lý Dung, “Đối với người ngoài, Điện hạ có thể là kẻ nắm quyền, nhưng khi có trượng phu rồi, nếu không được trượng phu ủng hộ, chính những cương thường phu thê quái đản kia sẽ áp chế Người”
Lý Dung trầm mặc, rất lâu sau nàng mới cười khổ nói, “Nếu thật như chàng nói thì lòng dạ Tô Dung Khanh có chút ghê tởm”
“Đây là suy nghĩ của Tô gia, cho nên họ mới nguyện ý bất chấp cấm kỵ, hiểm nguy mà cho y cưới Điện hạ”, Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt nói, “Nhưng Tô Dung Khanh lại không nghĩ thế”
Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên, sắc mặt của hắn nhìn không ra vui hay giận khiến nàng không kiềm được hỏi, “Vậy y nghĩ gì?”
“Y nghĩ gì...”, Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn Lý Dung, “Điện hạ không biết sao?”
Lý Dung nghe thế liền khẽ cười, “Ta thật không biết”
“Có thể do ta vẫn luôn đánh giá quá cao bản thân”, Lý Dung quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, chậm rãi nói, “Ta thường xuyên bất chợt cảm thấy người đó thích mình. Sau đó ta sẽ thấp thỏm, sẽ rung động, thậm chí có lúc ngay cả cách từ chối cũng đã nghĩ sẵn, nhưng cũng có lúc không muốn từ chối. Thấy đối phương ngập ngừng do dự, ta cũng chủ động hai ba lần, cuối cùng thì phát hiện là do ta nghĩ nhiều”
“Cho nên rất nhiều lúc ta cũng không biết những gì ta cảm thấy là thật hay giả nữa”
Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nhìn theo bóng lưng của Lý Dung ở phía trước, rất lâu sau hắn mới chậm rãi nói, “Những gì Điện hạ cảm thấy đều là thật”
Bước chân của Lý Dung bỗng dừng lại, nàng quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên thì thấy hắn mỉm cười, “Chỉ là người trả lời Điện hạ đang nói dối mà thôi. Họ nói dối hoặc vì không hiểu cảm xúc của chính mình hoặc vì không thể đón nhận tâm ý của Người”
Lý Dung lặng lẽ quan sát Bùi Văn Tuyên, rất lâu sau nàng mới cười nói, “Không phải chàng rất ghét y sao? Cớ gì lúc nào cũng nói tốt cho y vậy?”
“Đúng là ta ghét y nhưng không thể vì thế mà hạ nhục y”
Nói rồi, Bùi Văn Tuyên không nhịn được than một tiếng, “Thật ra có lúc ta cũng cảm thấy đáng tiếc khi chỉ có hai chúng ta trọng sinh”
“Nếu không thì sao?”
Lý Dung nhướn mày có chút hiếu kỳ hỏi, “Chàng muốn thế nào?”
“Nếu y cũng trọng sinh”, trong mắt Bùi Văn Tuyên lướt qua vài tia lạnh giá, “Có thù báo thù, có oán báo oán, cứ xem thủ đoạn của mỗi người thế nào. Nhưng đáng tiếc, nếu bây giờ tính toán với một tên nhóc non choẹt thế này”, Bùi Văn Tuyên có chút cảm khái, “Sẽ hạ thấp giá trị của bản thân”
“Đáng tiếc thật”