CHƯƠNG 26
—–
Lạc Dư Thần rốt cuộc cũng phải cùng Hạ Minh Tu đến gặp bác sĩ tâm lý. Cho ra kết luận, bởi vì gặp đả kích quá lớn nên khiến cho tiềm thức trốn tránh hiện thực và áy náy quá động nên ảnh hưởng đến chứng vọng tưởng.
Lạc Dư Thần phản ứng được bốn chữ, như anh đang nghe chuyện phiếm.
Tôi biết, Lạc Dư Thần có thể sẽ không cách nào tiếp thu hiện thực, thế nhưng anh cũng không đến mức mắc chứng vọng tưởng.
Hôm đó, lần cuối cùng tôi được ôm chặt lấy anh, cái loại cảm xúc mà khi hai con người có thể được chạm vào nhau chính là chân thật. Nó thật sự đã xảy ra, anh cũng đã nhớ rất rõ điều đó.
Lạc Dư Thần không chịu để cậu ép uống thuốc một cách ngu ngốc bởi tên bác sĩ tâm lý được, nên chỉ đành dùng cách thôi miên, lần này Hạ Minh Tu cũng không có cách nào ép buộc cả.
Hơn nữa bởi vì công tác quan hệ nên Hạ Minh Tu phải rời nhà một lần.
Cậu không yên lòng cho Lạc Dư Thần, Lạc Dư Thần lại nói: “Anh cũng không phải đứa nhỏ, làm sao xảy ra chuyện gì được.”
Chúng tôi đều biết nếu Lạc Dư thần ở tình trạng này thì khả năng xảy ra việc sẽ cao lắm, thế nhưng công ty đã an bài, Hạ Minh Tu cũng không cách nào tranh cãi nên đành để anh tuỳ ý.
Trước khi đi, cậu hỏi: “Anh mua quà, là muốn tự mình đưa tận tay cậu ấy sao?”
Ánh mắt Lạc Dư Thần lập tức toả sáng, mỉm cười gật đầu.
Tôi biết Hạ Minh Tu hỏi như vậy đơn giản là muốn đảm bảo trước tháng tư khi cậu trở về Lạc Dư Thần vẫn là một người sống mà thôi.
Hạ Minh Tu đi, trong phòng không ai có thể dung túng Lạc Dư Thần nói ra những câu ngu ngốc, anh rất an tĩnh, càng nhìn càng thấy bình thường.
Anh vẫn cầm trên tay tấm ảnh mình và Hạ Minh Tu chụp cùng nhau trên ngựa gỗ xoay tròn hồi giáng sinh, cười đến mờ ảo, mãi cho đến khi có một ngày tôi thật sự không bình thường, cứ lúc nào cũng đi sau lưng anh, thì tôi thấy anh dùng tay vuốt phẳng nó.
Bọn họ cười đến vui vẻ, phía sau đó, ở một góc trong hình còn có một người đang cưỡi ngựa là tôi. Mặc dù phía trước là hai đại mỹ nhân toả sáng ngời ngời, chỉ cần không để ý bối cảnh thì sẽ không nhìn thấy, nhưng nếu không thì không thể che giấu được.
Thật mất thể diện, khi đó tôi len lén nhìn vẻ mặt bọn họ còn bản thân mang về vẻ cô đơn và hâm mộ.
Ngay lúc đó tâm trạng đau xót, ngoại trừ mình tôi tự biết, thế mà còn bị máy ảnh bắt được, vĩnh viễn lưu lại.
Lạc Dư Thần cứ như vậy mà hoài niệm nhìn, ôn nhu vuốt ve nơi có tôi thật lâu.
Thì ra anh nhìn lâu đến vậy, hoài niệm lâu đến vậy không phải Hạ Minh Tu mà là tôi, tuy rằng bọn họ là diễn viên, tuy rằng tôi chỉ là một góc nhỏ trong thế giới của bọn họ.
Đây là tấm ảnh duy nhất khi tôi còn sống, còn những thứ khác tôi đã tận mắt thấy anh đốt đi. Thật mỉa mai, hiện tại lại xem một góc nhỏ này như bảo bối, thế mà trước đây một đống ảnh chụp của tôi không lưu lại một chút nào.
Nhìn Lạc Dư thần khi đem tất cả hồi ức ném vào lò thiêu, tôi chỉ thấy anh quá vô tình. Tôi không nghĩ, khi anh quyết liệt như vậy, vừa vặn là bởi vì quan tâm tôi.
Nếu là trước đây anh sẽ không có vẻ mặt như thế này, thậm chí cũng không thể hiểu được nội tâm của bản thân. Anh luôn làm theo cảm tính, giống như vừa thấy Hạ Minh Tu đã muốn chung tình, thế nhưng đến bản thân anh cũng không hiểu cuối cùng thì mình muốn như thế nào đây.
Mặc dù có thể lựa gạt mình, nhưng tôi còn nguyện tin tưởng Lạc Dư Thần đã thích tôi từ sớm, chỉ là yêu hận chung đường nên mới triền miên.
Khi một loại tình cảm quá mãnh liệt, sự mãnh liệt ấy sẽ khiến cho ta cảm thấy sợ và tìm cách trốn tránh nó.
Cho dù là yêu hay hận đều là thứ tình cảm mỗi ngày phải trải qua, nói không chừng là khi tôi quay đầu thì anh phát hiện ra cũng không tệ.
Dù cho là thế nào, anh si ngốc nhìn tôi ở một góc ảnh chụp, như thế cũng đã đủ rồi. Mặc kệ anh đã từng đối xử với tôi ra sao, đối với tôi có đáng hổ thẹn như thế nào, tất cả đều đủ.
Nhưng tôi đã tham lam không biết chừng mực, tôi thậm chí không thể chúc phúc cho anh và người khác hạnh phúc, thế nhưng tôi thật sự mong anh là có thể hạnh phúc. Hơn nữa thật lâu khi trước tôi muốn hạnh phúc của anh là phải do tôi tạo ra, đây là ước nguyện lâu dài cũng là ban đầu của tôi, kết quả tôi làm sao đã quên mất rồi?
Ngày đó Lạc Dư Thần đáp ứng tôi, chúng tôi đã cùng nhau dọn đến căn nhà của mình, không phải tôi đã bắt anh phát thệ sao?
Mặc kệ dùng nhiều ít nổ lực, bao nhiêu thời gian, tôi muốn cho Lạc Dư Thần sẽ có một ngày phải thích tôi, tôi muốn cho anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.
Từ đó về sau tôi chỉ sợ mình làm không đủ, chỉ sợ bản thân không giữ được Lạc Dư Thần, cuối cùng phải buông anh đi.
Cuối cùng? Là tôi đầu tiên ý thức rằng anh sẽ rời đi. Lại là tôi quên mất dù cho cả đời này, tôi cũng muốn cho Lạc Dư Thần được hạnh phúc.
Cho tới bây giờ tôi mới là con người phụ bạc.
Khi cầm lấy con dao nhỏ, trong lòng tôi đã tuyệt vọng. Là uỷ khuất, là một mảnh tĩnh mịch bình yên.
Khi đó, lời thế son sắc sẽ cho Lạc Dư Thần hạnh phúc có còn không? Tôi đồng ý muốn cho anh hạnh phúc là đây sao?
Kết quả là tôi đoạn đi cả đời của mình, trở thành thế này, làm sao ăn nói với anh.
Lạc Dư Thần còn nhìn ảnh chụp, tâm tư giống như đã trôi thật xa.
Tôi không biết anh có phải đang nhớ lại từng chút một kí ức hay không.
Đột nhiên, anh như nghĩ đến cái gì, từ sa lon đứng bật lên một cái, bước đến ngay chiếc hộc tủ nhỏ gần đó.
Bên trong là đồ của anh và Hạ Minh Tu, là tấm chụp anh và cậu ta mặc đồ chó và mèo vô cùng khả ái. Ngón tay thon dài hơi run, từ phía sau những tấm ảnh đó hé ra một tấm đã bị che khuất.
Anh đem nó xem như trân bảo ủ vào lòng bàn tay, ánh mắt loé ra, vạn phần mừng rỡ.
Tôi đứng sau lưng kinh ngạc cười khổ, khi Lạc Dư Thần tuyệt tình đuổi cùng giết tận cư nhiên vẫn thiếu mất một tấm sao.
Anh khi trước lười biếng không biết đã ném nó đi nơi nào, nhưng không ngờ nơi dễ lãng quên nhất chính là nơi an toàn nhất.
Đây là tấm ảnh mười năm trước khi chúng tôi chưa ở chung, trong hình tôi và anh vẫn chỉ là những con người ở tuổi mười bảy, cả hai ngồi ở bụi hoa, cùng nhau nhìn ánh mặt trời.
Đó là chuyện của rất lâu về trước. Khi đó, cái gì cũng chưa bắt đầu, không có cái gì là sai, mà thật sự là chẳng sai điều gì, cũng có rất nhiều thời gian để hối lỗi.
Khi đó chúng tôi cười đến xán lạn mà không có một tia khinh buồn nào.
Trên cái thế giới này, nếu như một khoảng thời gian nào có thể vĩnh tồn mãi mãi, tôi chỉ mong muốn đó là vào khoảnh khắc đó, tôi có thể bên cạnh anh, lặng lẽ là một người bạn, một người bạn thân, ngắm hoa nở hoa tàn, tự sinh tự diệt.
Anh sẽ mãi mãi tốt với tôi, mãi mãi sẽ cười với tôi, mãi mãi sẽ không khiến cho tôi phải thương tâm khổ sở.