CHƯƠNG 3
—–
Từ nay về sau anh đi đường dương thế còn tôi đến cầu Nại Hà.
Tôi không biết trời sáng từ lúc nào. Tôi bị tiếng ồn của đồng hồ làm cho hoảng sợ, rất không có thói quen, thời gian chúng tôi ở chung với nhau chưa bao giờ dùng đồng hồ, tôi thích tự gọi anh rời giường, sáng sớm năm giờ nhất định tôi sẽ tỉnh, so với đồng hồ còn đúng giờ hơn.
Kiên trì tự mình gọi anh rời giường, bởi vì tôi thích nhìn anh – một Lạc Dư Thần lúc mới tỉnh bộ dáng mơ mơ màng màng, tại có những lúc như thế ánh mắt anh nhìn tôi mới không hề lạnh lùng, chỉ có lúc ấy dẫu tôi có làm bất luận cái gì anh cũng sẽ không dễ dàng tức giận.
Cho nên tôi mới hơi phóng túng một chút, len lén làm một chuyện mờám, giả dạng giống như chúng tôi vô cùng yêu nhau và đang cực kỳ hạnh phúc.
Anh luôn không có tinh thần rời giường, ngày hôm nay cũng tức giận nhấn tắt chuông đồng hồ sau đó mới chậm chạp từ ghế sa lon đứng lên, tùy tiện rửa mặt một cái, đồ cũng không thay, ra khỏi cửa.
Điểm tâm không ăn.
Từ thời niên thiếu dạ dày của anh đã không tốt, trước đây mỗi sáng tôi đều dậy sớm làm cho anh ít bánh kem phối với thực phẩm phong phú, tuy rằng mỗi lần anh rất khó chịu, thế nhưng nói nhiều một chút thì anh sẽ ăn, mà bây giờ tôi chỉ có thể nhìn, một chút biện pháp cũng không có.
Bị một sức mạnh vô hình kéo vào trong xe, nhìn anh không một chút biểu cảm tôi mới bắt đầu tự giễu bản thân. Người đều đã chết còn muốn thay anh quan tâm, tôi quả thật là lo chuyện bao đồng, dù anh có ăn hay không hay sức khỏe như thế nào hiện tại cũng đã hoàn toàn không liên quan gì đến tôi nữa.
Khi còn sống tôi tạo ra tất cả tự biên tự diễn một vở kịch anh cũng không còn thấy lạ, giờ khắc này rốt cuộc ngay cả tôi cũng cảm thấy mình cũng thật đê hèn.
Vì vậy tôi mới không nhìn anh mà quay đầu nhìn cửa sổ xe, thấy tấm thủy tinh phản chiếu khuôn mặt anh chứ không thấy hình bóng tôi đâu cả.
Thật sự là gặp quỷ mà.
Tôi nhìn tay chân của mình, giống như phản xạ ánh sáng cho nên hoàn toàn không nhìn được gì.
Đơn giản là không thể chạm vào mọi thứ, không phải là xuyên qua mà là bị xuyên qua.
Thật ra tôi có thể lên tiếng, tôi nghe được giọng nói của mình thế nhưng người khác thì không thể.
Không có ai biết đến sự tồn tại của tôi, tôi căn bản đã bị thế giới từ bỏ.
Quên đi, cho dù tôi phiền muộn buồn khổ cũng sẽ không có ai để ý, thiên sứ không xuống đây nên tạm thời vẫn yên ổn.
Đến lúc vào Studio tôi mới cam chịu theo anh xuống xe.
Khi vào cao ốc tâm trạng không tránh khỏi có chút hoảng loạn. Thật ra không phải là tôi chưa từng tới, tôi đã hầu như mỗi ngày đều đến đây, toàn bộ cao ốc này từng là của tôi, studio cũng là nơi tôi len lén chạy tới nhìn anh mấy lần. Lúc này sẽ rất khẩn trương, có lẽ trước đây đều chỉ có thể trốn ở một góc xa xa nào đó, hôm nay lại có thể đến gần như vậy, khoảng cách để đánh giá phong cách của một ngôi sao lớn.
Lạc Dư Thần trời sinh khôi ngô bức người, từng động tác đều hoàn mỹ và làn da nhẵn nhụi chứ không phải do y phục và đồ trang điểm tạo nên, dù vậy, vẫn là bị từng lớp từng lớp che khuất đi, ba chân bốn cẳng lăn qua lăn lại mặc vào một đống quần áo. Nhờ tất cả sắp xếp chuẩn bị, thiên thần hấp dẫn gợi cảm của tôi rốt cuộc cũng tỏa sáng, lóa mắt vạn người.
Dưới từng góc độ máy ảnh, Lạc Dư Thần ngoan ngoãn bày ra cách tạo hình, có thể là thành thục cũng có thể là gợi cảm, tôi thấy nhân viên công tác bên cạnh ánh mắt đều bắn thẳng vào anh, thậm chí đồ trên tay rớt xuống còn không biết.
Tôi đã từng nhiều lần núp trong bóng tối nơi căn phòng để nhìn khoảnh khắc này, cảm giác ngọt ngào tình ý và chua xót hỗn tạp dày vò.
Ngọt ngào, bởi vì có đến vạn vạn người chúng tụng nam nhân của tôi; chua xót, bởi vì có rất nhiều người khao khát có được anh, thương mến anh, mà ánh mắt anh lạnh như băng, cho đến nay vẫn không hề phản chiếu hình bóng của kẻ nào.
Anh rất ít cười, ra ngoài choàng vào trang phục thời thượng so với trên poster còn chân thật hơn, tất cả vẫn là vẻ ngoài lãnh khốc, hết lần này đến lần khác không biết bao nhiêu người đã chết dưới lớp lãnh khốc này.
Nhưng với anh vẫn có một trường hợp đặc biệt, trường hợp đặc biệt đó chính là Hạ Minh Tu, chính là người đã thay thế vị trí của tôi, là người trong tấm ảnh kia, nam sinh đeo chuông con mèo dễ thương đó.
Chỉ khi ở cùng Hạ Minh Tu anh mới lộ ra được một chút tia nhu tình. Tôi đoán, hai người họ đều đơn độc ở chung với nhau, nói không chừng anh có thể cười.
Dường như lúc ởcạnh tôi anh chưa bao giờ cười, thật ra không phải vậy, thật lâu trước đây anh luôn cười với tôi không lo không sầu. Biến thành hôm nay như vậy, toàn bộ là lỗi của tôi.
“Lạc Dư Thần tiên sinh…”
Tổng nhiếp ảnh gia đột nhiên dừng lại, ra vẻ có chút khó khăn.
Lạc Dư Thần không hề động, dùng ánh mắt ý bảo đối phương nói. Quả nhiên là kỳ hạ (*) của tôi, chỉ cần dùng mắt chỉ thị đã vô cùng lạnh lùng
(Kỳ hạ: Chi nhánh hay công ty con của một công ty được gọi là các công ty chi nhánh của công ty. ở đây có lẽ Hằng nói đến Thần là cấp dưới của ảnh)
“Vật này…có thể mời ngài tháo xuống được không?…”
Tôi quan sát trên dưới người này một phen, trên người cậu ta mặc bộ tây trang LU DE VICI mấy triệu một bộ, còn có thêm cái khuyên tai chữ thập nhìn cực kỳ nghiêm chỉnh.
Nếu như tôi còn sống tôi nhất định sẽ cười nhạo người này. Tôi sẽ nói, Tiểu Lộ, bản thân cậu thiết kế cái vòng tai độc nhất ấy mà đi kết hợp với tây trang thì cực kỳ không xứng đâu.
Lạc Dư Thần liếc liếc mắt nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia rõ ràng lo sợ bất an, người bên cạnh cũng đều khẩn trương đến đổ mồ hôi hột.
Đó là đương nhiên, Lạc Dư Thần khởi nghiệp chín năm, tạo hình cũng thay đổi nhiều lần, nhưng thứ không thay đổi chỉ có một khuyên tai ngân sắc chữ thập phía bên trái.
Nói đến vòng tai kia, cuộc sống đầy thất bại của tôi cũng có điểm đắc ý.
Nó thật ra là quà sinh nhật năm mười tám tuổi tôi tặng cho anh.
Có thể là một trong rất ít những đồ tôi tặng mà anh để mắt đến, dù anh có xoi mói một chút nhưng là vẫn thích.
Không được tháo xuống là do tôi miễn cưỡng anh, miễn cưỡng anh đeo gần mười năm. Hiện tại khế ước đã xong, anh cũng không cần miễn cưỡng tuân thủ những yêu cầu vô lý của tôi nữa.
Quả nhiên, anh tháo nó xuống, tùy ý ném xuống đất, tựa như lúc anh tùy tùy tiện tiện đuổi tôi đi như vậy.
Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý rằng một ngày như vậy trước sau gì cũng tới, tuy rằng nhìn nó xảy ra, như dù sao đây cũng là những chuyện mà sau khi tôi chết, tôi có thể mắt nhắm mắt mở xem nó như một thất bại trong đời mình.
Trong lúc đó đột nhiên có một người vui vẻ giúp anh nhặt lên.
Khuyên tai nằm trong tay một người có những ngón tay thật đẹp, đôi chân thon dài và thân hình hoàn mỹ, thời điểm cậu ta nâng người lên như thước phim quay chậm, mái tóc nhuộm vàng, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, thoáng mang theo tiếu ý cưng chiều.
Hạ Minh Tu.
Cậu ta vẫn như trước, sinh mệnh ấy rực rỡ như ánh sáng mặt trời.
Một sự hoàn mỹ khiến cho tôi khi còn số luôn phải đố kị.
Lúc đó tôi không thể thừa nhận cậu ta có gì tốt, tôi nói rằng đó chẳng qua chỉ là một thiếu niên cương dương, thời kì tỏa sáng một chốc rồi sẽ hết. Hiện tại đến cuối cùng khi có thể đừng ngoài cuộc dùng thẩm mỹ bình thường để đánh giá thì cậu ta vô cùng tốt.
“Hạ Minh Tu tiên sinh cũng đến rồi!” Lập tức có nhân viên công tác hô lên, những người khác cũng ở đây cũng đâu cần phải nói to như thế, đúng là giống như thái giám hô “Hoàng hậu nương nương giá lâm”
Lạc Dư Thần và Hạ Minh Tu mình thẳng vào mắt nhau một cái, chỉ là một cái thôi, nhưng tôi ở ngay đó đã thấy được trong ánh mắt Lạc Dư Thần là sự ấm áp chưa từng có.