Dịch: Hoàng Hi Bình
Bên trong nhà thờ, vẫn là căn phòng đó.
Đỗ Duy lấy giấy chứng nhận tư cách Người Đuổi Quỷ từ Cha Tony.
Thực ra, hắn đã từng nhìn thấy thứ này.
Kiểu dáng khá khác quyển sổ của Andrew Dawkwe, tay nghề tinh xảo hơn, chất liệu cũng được thay bằng da thật.
Đập ngay vào mắt, là một trong những đồ án tiêu biểu của giáo hội: vương miện gai.
Sau khi mở ra, trang đầu tiên viết những thông tin như sau.
[Họ và tên: Đỗ Duy][Ngày sinh: 3 tháng 2 năm 1994]
[Ngày nhập hội: 20 tháng 5 năm 2020]【Trách nhiệm: Đuổi quỷ】
Trang thứ hai ghi:
[Bước vào chuyến xe buýt bí ẩn vào ngày 17 tháng 5 năm 2020, điều tra ra một số tin tức quan trọng, được Cha Tony khuyên nên tham gia vào giáo hội]
Xuống sâu hơn, là trống không.
Đỗ Duy khép lại, rồi nhét vào túi.
Cha Tony thấy vậy cười nói: “Giáo hội rất coi trọng tin tức mà con đã điều tra, cho nên việc xét duyệt tư cách năng lực lần này rất nhanh, nhanh nhất Cha từng thấy.”
Đỗ Duy gật đầu đồng ý: “Đúng là nhanh. Người Đuổi Quỷ mới sẽ đến vào ngày nào trong tuần này?”
So với những thứ khác, hắn quan tâm hơn đến việc khi nào có thể thoát khỏi nguy hiểm do The Nun mang lại.
Cha Tony trông nghiêm túc hơn rất nhiều, ông biết rõ những rắc rối hiện tại của Đỗ Duy, và nói: “Họ vẫn đang chuẩn bị một cái gì đó, có lẽ sẽ đến vào thứ Bảy, chậm nhất là vào cuối tuần.”
Đỗ Duy có chút khó hiểu hỏi: “Thứ gì đó? Dùng để đối phó nó sao?”
Cha Tony trả lời: “Đúng vậy, Người Đuổi Quỷ cuối cùng đã dùng những thứ đặc biệt để kiềm chế nó, nhưng rõ ràng, nó quá ác độc, và phải bị hạn chế lại bằng thứ gì đó mạnh hơn, hoặc thậm chí là phong ấn.”
“Phong ấn? Nghe thật ảo diệu.”
“Phong ấn là một cách gọi của giáo hội, thực ra tìm được môi giới của nó. Giam cả nó và môi giới, ở một số nơi mà người bình thường sẽ không bước vào.”
Đỗ Duy lộ vẻ đã hiểu.
Lúc này, Cha Tony mới để ý đến chiếc balo hắn đang mang, và cau mày.
“ Đỗ Duy, trong ba lô của con là thứ gì? Nó khiến Cha cảm thấy rất tà ác.”
“Đúng, đây là một trong những lý do con đến tìm Cha.”
Cùng với đó, Đỗ Duy sắp xếp ngôn từ, và giải thích: “Về một trong những bệnh nhân trước đây của con, cô ấy bị tra tấn bởi con ác linh búp bê, vì vậy con đã cố gắng bắt nó. À… giờ con cần một vật chứa, tốt nhất có thể ngăn cách sức mạnh của nó, phòng ngừa ác linh chạy ra ngoài.”
Cha Tony nhìn Đỗ Duy, nói: “Cha đã hiểu phần nào, nhưng Cha thực sự không khuyên con đeo thứ này bên người. Dù gì thì con cũng đã vướng vào 2 ác linh, lại còn một lời nguyền khủng khiếp đeo bám.”
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: “Con đã có kế hoạch của riêng mình.”
Cha Tony đành nói: “Được rồi, chờ một chút, để Cha lên gác tìm xem. Đã quá lâu New York không có Người Đuổi Quỷ, Cha ném rất nhiều thứ lên trên gác.”
Nói xong, liền đi ra ngoài.
Đỗ Duy thấy ông ta cố ý không cho mình đi theo, liền ở trong phòng chờ, thỉnh thoảng nhìn cái rương lớn vừa dầy vừa nặng.
Bên trong là những đồ do giáo hội cấp, nước thánh, bột xương, và một số thứ mới mà Cha Tony nói.
Nước thánh luôn rất hữu ích.
Bột xương đến từ một số ác linh đặc biệt đã bị giết.
Hai thứ này đã giúp Đỗ Duy rất nhiều, chúng cũng là thứ Người Đuổi Quỷ thường xài.
Hắn đã từng nghe Cha Tony đề cập, quá trình luyện chế nước thánh chính là một nghi lễ trừ tà, vì vậy nó có thể làm tổn thương ác linh.
Đối với bột xương, phương pháp sản xuất của nó được giáo hội giữ bí mật. Không rõ phương pháp sản xuất, nhưng chỉ việc xuất xứ từ ác linh đặc biệt đã bị giết chết, đã có thể thấy rất khó sản xuất ra bột xương.
Trong số những ác linh mà Đỗ Duy đã từng đụng độ, rất hiếm có thể bị giết, hai ác linh trong nhà hắn lại càng quá mức quỷ dị.
Một con thì từ đầu đến cuối chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen, thỉnh thoảng xuất hiện một đôi mắt, chỉ khi dính dáng đến máy móc nó mới xuất hiện.
Còn con kia, chỉ có một khuôn mặt phụ nữ xuất hiện trong nước.
Hắn luôn cảm thấy hai ác linh này còn tà ác và đáng sợ hơn những ác linh khác.
Mặc dù một trong số chúng bị kiềm chế do phương thức lan truyền đã bị lộ, nó vẫn đeo bám lấy hắn, và không thể lan truyền ra ngoài – đó chính là ác linh do Elsa mang đến.
Nhưng con còn lại có thể tự mình lên mạng mở topic, tính lan truyền gần như khủng bố. Chỉ cần nhìn thấy ảnh của nó, sẽ trở thành mục tiêu của nó, thậm chí chỉ cần nhét giấy nhắn trong nhà, nhìn qua mắt mèo và nghe thấy tiếng gõ cửa đều sẽ bị nó chú ý.
Nói một cách tương đối, hai ác linh trong gia đình là vô cùng phi lý, quái đản so với những ác linh còn lại.
Nếu không nhờ chiếc đồng hồ cổ, Đỗ Duy đoán hai tên ác linh kia nhất định không an phận như hiện giờ.
Một lúc sau, Cha Tony bước vào với một thứ gì đó.
“Cha đã tìm thấy thứ con cần, Đỗ Duy.”
Vừa bước vào, Đỗ Duy liền nhận thấy ông ta đang mang theo một thứ giống như một chiếc rương, được phủ bằng một lớp vải đen đầy bụi, dường như đã được cất giữ trong một thời gian dài.
Cha Tony vén tấm vải đen ra, bụi bay khắp nơi, để lộ hình dạng thật sự của thứ đó.
Là một tủ nhỏ gắn kính, mỗi khung đều được mạ bạc, có khắc văn tự trong Kinh Thánh và một số đồ án linh thiêng.
“E hèm, đây là thứ còn sót lại từ lâu. Nó được gọi là tủ treo tường, chuyên môn để phong ấn một số ác linh, nhưng cũng có thể được sử dụng để chứa con búp bê ác linh mà con bắt được.”
Dường như bị bụi làm sặc, Cha Tony không khỏi ho khan vài tiếng.
Đỗ Duy nhìn chiếc tủ treo tường, chiều cao và kích thước đều ổn, đủ để chứa Annabelle.
Vì vậy, hắn nói với Cha Tony: “Đây đúng là thứ con cần. Hơn nữa, về cơ bản con đã dùng hết sạch mọi thứ, con cần đồ tiếp tế.”
Cha Tony có chút kinh ngạc nói: “Dùng hết? Chỉ là một con ác linh búp bê, dù sao cũng rất bình thường, ác linh thật sự rất khó giải...”
Đỗ Duy im lặng một lúc rồi nói: “Thật ra vẫn còn có những ác linh khác. Hơn nữa, con vẫn chưa giải quyết xong chuyện của bà Mina.”
“Hả? Hả? Có chắc không?”
Đỗ Duy biết ông ta đang ngầm hỏi sự kiến ác linh, mà bà Mina gặp phải có đúng hay không.
Vì vậy, hắn trả lời: “Đúng vậy, con gái của bà ta đã bị quy ám, dường như bà ta có thể mơ thấy cảnh và thời gian bị ác linh giết chết.”
Cha Tony trông hơi kỳ lạ, và nói: “Cha đã hiểu, con cần thứ gì?”
Đỗ Duy nhìn biểu hiện trên mặt của ông ta, cau mày nói: “Một lượng nước thánh đủ dùng, bột xương... Hơn nữa, con rất có hứng thú với thứ đồ mới mà cha nhắc tới, có phải dùng để đối phó với ác linh hay không?”
“Đúng, nhưng không giống lắm đâu.”