Sau khi kết thúc lễ trao giải, Nghê Lạc Trần vội vã kéo tôi
vào trong xe, mà Từ Dĩnh tự lái xe quay về khách sạn. tôi ngồi cách cửa sổ xe
cười xin lỗi cô ấy, Nghê Lạc Trần lại nói dõng dạc: “Không sao, cho cô ấy một
cơ hội đi kết giao với đàn ông Pháp.”
“Ông chủ như anh thật là biết quan tâm, còn không quên giúp
cấp dưới giải quyết vấn đề chung thân đại sự.” Tôi trừng mắt liếc anh một cái,
quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Bầu trời đêm của nước Pháp cũng giống vậy thôi, cũng đầy sao
sáng đầy trời, đẹp có lẽ sánh ngang bằng ánh trăng, chỉ là nơi ngã tư đường
không giống thành phố , khắp đường lớn tràn ngập mùi nước hoa và cà phê.
“Đây là đại lộ Champs Elysees, còn được gọi là đại lộ Elysee
Avenue, là con đường đẹp nhất Paris…” Lời anh nói chưa xong, liền quay đầu liếc
tôi một cái, cười hì hì nói: “Em sẽ không so sánh nó với đường ở thành phố D đó
chứ?”
Đáng ghét, chuyện này anh cũng biết.
Tôi có chút xấu hổ, nhưng cây ngay không sợ chết đứng nói:
“So sánh như thế nào, Paris dù có tốt cũng không phải là nhà em.”
“Như vậy còn phụ thuộc vào em có muốn hay không, không phải
nói quân đội việc binh không ngừng sao? Chờ đến lúc em cởi quân phục, chúng ra
sẽ di dân đến nước Pháp, lấy hộ khẩu Paris cho em, không phải là vùng ngoại
thành nha.”
Tôi bị anh đùa mà cười, cảm thấy cái miệng của anh nhiều lời
hơn trước kia một chút.
Nghê Lạc Trần cũng không vội vàng trở về, anh vừa lái xe
thong thả, vừa nói cho tôi biết lịch sử 300 trăm của ngã tư đường, nói về văn
hóa nước Pháp, từ Khải Hoàn môn đến sông Senna, bảo tàng Louvre, từ tháp Eiffel
đến Fanersaigong, đến viện thánh mẫu Maria, sân khấu kịch Paris, dọng điệu anh
từ từ mà dịu dàng, không khỏi làm tôi nhớ đến lúc học trung học đọc qua những
tác phẩm văn học nước pháp cuối thế kỷ 18 đầu thế kỷ 19, và những tác gải vĩ đại
đó…
Thời gian chậm chạp mà nhẹ nhàng trôi qua, cùng người yêu ở
nước Pháp lãng mạn, cảm giác không đúng thực như trái tim bay lên trên trời
cao, tôi thò đầu ra ngoài một chút, thưởng thức kiến trúc thế kỷ 19 hai bên đường,
còn có những ngọn đèn đường phỏng theo kiểu cây ngô đồng cổ ở hai bên đường, cả
đường đèn đều sáng rực rỡ, tất cả khách sạn nổi tiếng, rạp chiếu phim, nước
hoa, trang phục, từ cổ đến hiện đại, từ văn học đến nghệ thuật đều nói lên
không khí lãng mạn cả nước Pháp.
Bỗng nhiên một đôi tình nhân lướt qua xe chúng tôi, người
đàn ông Pháp đó ôm vai người phụ nữ trong tay đang cầm hoa hồng đỏ tươi, cưới rất
ngọt ngào…trong tim tôi có chút nổi lên: “Nghê Lạc Trần, anh cũng tặng hoa tươi
cho em đi.”
“Được thôi…” Anh cười sung sướng đồng ý với tôi, nhưng một
bên lại vỗ vỗ túi quần của mình: “Không xong rồi, anh không có tiền.”
Vẻ mặt tôi hoang mang nhìn anh.
Anh cười giải thích: “Sau khi anh chết không phải công ty để
lại cho em sao, lần này đến Paris, ông nội chỉ cho anh tiền mua vé máy bay, ông
nói nếu như không tìm được Nhạc Tuyết, hoặc Nhạc Tuyết không chịu cùng cháu trở
về, thì cháu ở lại Paris mà ăn xin luôn đi, dù sao không phải cháu thích rời xa
khỏi ông sao?”
Tôi biết anh lại giỡn tôi, liền nhích lại gần anh, dùng đầu
dựa vào bờ vai anh làm nũng: “Lạc Trần, không cho nhắc tới chữ chết nữa, em sợ,
một lần là đủ rồi, có biết không?”
Anh vỗ mặt của tôi, rất nghiêm túc nói: “Sẽ không bao giờ nữa,
anh cam đoan.”
Phía trước là cửa hàng bán hoa, Nghê Lạc Trần lại lái xe đến
phía trước, đậu vào chỗ dừng xem. Anh kéo tôi lại phía sau, cũng không vội vàng
đi làm cái gì, mà cúi đầu cài lại khuy áo cho tôi. Động tác của anh từ tốn, dường
như sau khi cài xong một nút thì ngón tay của anh lại dừng ở đó vài giây. Một
hơi thở ấm áp tràn ngập đầu mũi, tôi hít hít cái mũi, đem nước mắt ngăn lại ở hốc
mắt, thời khắc hạnh phúc như vậy, tôi cũng không muốn nước mắt ngăn cản tầm mắt
mình.
Cài xong nút áo cuối cùng, anh ngẩng đầu cười yếu ớt với
tôi:“Lạnh không?”
Tôi lắc đầu, đêm Paris nhiệt độ có thể xuống tới 0 độ, nhưng
với tôi lại cảm giác rất ấm áp.
Khi anh đi ra từ cửa hàng hoa đi ra, khi anh cầm một bó hoa
hồng nhạt đi về phía tôi, nước mắt tôi rốt cuộc cũng không cách nào khống chế
được.
Anh thong thả đến gần tôi, loại cảm giác này khiến tôi nhớ tới
đêm tân hôn hôm đó, anh cũng mặc lễ phục đen như thế, cầm một bó hoa hồng nhạt,
từ trong gió tuyết đi tới, chỉ là giờ phút này nụ cười đậm hơn, cũng ấm áp hơn.
“Đồ ngốc, khóc cái gì, là chê bó hoa quá nhỏ, hay là chê nó
không đủ diễm lệ?” Anh nhẹ nhàng sờ trên đầu tôi một chút, đem hoa đặt vào
trong lòng tôi, “Màu đỏ xinh đẹp rất khiến người khác tuyệt vọng, cuối cùng anh
cảm giác được màu nhạt là một loại màu sắc hi vọng, “…Nhạc Tuyết, xin lỗi, anh
sẽ không bao giờ khiến em tuyệt vọng nữa…”
Anh vừa nói, dùng tay nâng mặt tôi lên, cúi đầu tỉ mỉ hôn
khô nước mắt cho tôi, tôi thoáng lùi về phía sau, lại bị anh dùng tay ôm chặt
phần eo hơn, nói nhỏ: “Đừng xấu hổ, nếu như ở ngã tư đường Paris không cùng người
yêu của mình ôm hôn, lúc trở về em sẽ hối hận…”
Môi tôi bị phiếm môi anh mềm mại phủ kín, ẩm ướt mà lại ngọt
ngào…
Nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài, vẫn trộn lẫn với đại lộ Champs
Elysees phiêu đãng hương cà phê, nước hoa,hương mùi bơ bánh ga tô, còn có mùi
hoa nhàn hạt, tình thần tôi hồi lâu cũng không quay về, chỉ là theo anh tưởng
niệm về chuyện cũ, hương vị ngọt ngào sau khi trải qua cực độ khống khổ.
“Thơm quá”. Sau khi anh rời môi tôi, tôi ngu ngơ nói ra hai
chuyện này.
“Nói anh sao?”
“Không, là hương hoa.”
Sau khi nghe đáp án, anh nhăn cằm, đôi môi dẹp cong lên đầy
uất ức, tôi không khỏi cười lên, yêu đến chết vẻ mặt này của anh.
“Lạc Trần, chúng ta trở về đi.”
“Ừ” Anh gật đầu, lại cười quỷ dị một chút: “Ở đây lãng mạn
nhưng lộ liễu quá, có một số việc vẫn không thể làm.”
“Đáng ghét.”
Trở lại khách sạn, tôi nghĩ rằng anh sẽ không chờ được mà ôm
tôi lên giường, nhưng vẫn không có, chỉ là chậm rãi cởi áo khoác ngoài, sau đó
lui về phía sau một bước nhỏ, nhìn tôi…nhìn từ từ từ đầu tới chân, lại từ dưới
lên trên qua một hồi tôi bị anh nhìn đến dựng cả lông…
“Có phải em biến dạng rồi không?”
“Không có…” Anh lắc đầu, cười nói: “Căn bản em đã xấu.”
“Đáng ghét, anh mới xấu.” Tôi nhào vào trong lòng anh, gắt
giọng: “Có hối hận khi cưới em không, cho dù là một chút?”
“Không có, chỉ là hối hận không nên thiết kế lễ phục có cổ
thấp như thế này, khiến trang phục của em đẹp như vậy, khiến đàn ông nước Pháp
nhìn thấy bộ ngực sữa của em, anh thật sự là phần tử thoái hóa…”
Giọng điệu anh càng ngày càng thấp, giống như một chút một
chút câu dẫn hồn phách.
Tôi cúi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn ngực trắng như tuyết
của mình, mà ngoài cửa sổ, lại là bóng đêm say lòng người,
“Bà xã, anh chờ không được rồi không tắm nữa…” Anh ôm lấy
tôi, giọng nói càng ngày càng khàn khàn,
“Đều tại em, chẳng những mặc đồ như thế mà còn làm ra vẻ mặt dụ dỗ anh…”
“…”
Đêm càng ngày càng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc của tôi với
anh.
Cảm giác ôm anh như vậy thật chân thật, bị vuốt ve ở chỗ mẫn
cảm như bị kích động khi điện giật, tôi không nhịn được dán chặt vào anh: “Lạc
Trần, em không rời khỏi anh.”
Tôi tưởng anh sẽ ôm tôi càng chặt, nhưng khi sắp đến cơ thể
tôi, anh lại nhanh chóng rút ra…
“…”
“Bà xã, chuẩn bị tốt tâm lý sinh cục cưng chưa?”
“…”
“Trước khi từ nước mỹ trở về, anh đã làm giải phẫu tháo ra.”
“…” Đây là anh, hay là trời cao ban cho tôi món quà trân quý
nhất.
Tôi ra sức gật đầu, ôm chặt thắt lưng anh, dùng hành động
nói cho anh biết, tôi chuẩn bị tốt rồi, vẫn luôn chuẩn bị tốt.
“Nhưng mà…” Anh mím miệng như trẻ con: “Bà xã, em phải cam
đoan với anh…”
“Cái gì?”
“Cam đoan có cục cưng em sẽ không lạnh nhạt với anh, cam
đoan sẽ không đem toàn bộ tâm trí ở trên người con mà mặc kệ anh, cam đoan sẽ
không vì cục cưng mà vứt bỏ anh, cam đoan sẽ không chỉ yêu cục cưng mà không
yêu anh…”
“Em cam đoan nếu cả cục cưng và anh cùng khóc, trước tiên em
sẽ dỗ anh, sau đó với tới con.” Tôi cười cam đoan thay anh.
“Như vậy thì sinh đi…”
Anh thình lình bất ngờ xông vào cơ thể tôi, trong kích động
triền miền, càng khiến cho tôi cảm nhận được phần hạnh phúc mãnh liệt.
…………………
Một mùa đông 5 năm sau, bầu trời cũng tung bay đầy tuyết,
nhưng bông tuyết trắng tinh như tinh linh tung bay trong bầu trời….
“Mẹ, mẹ cài lại nút áo đi, nếu không tuyết sẽ rơi vào trong
người của mẹ, bụng sẽ đau.”
Con trai 5 tuổi bảo bối của tôi Nghê Lãng khi đang đắp người
tuyết, vẫn không quên nhắc nhở tôi, thực ra đây đều là Nghê Lạc Trần bắt đầu dạy
con từ lúc 1 tuổi, liền truyền bá cho nó quan niệm như thế, đàn ông phải bảo vệ
người phụ nữ mình yêu, đối với Nghê Lãng mà nói, mẹ chính là người phụ nữ nó
yêu nhất.
Nhưng con bị tôi mặc đồ thành một cục bong, vụng về lăn quả
cầu người tuyết, cái miệng nhỏ vẫn không ngừng nhắc tới: “Đắp một ba một mẹ, lại
đắp một Lang Lang, mới sum vầy.” Đây là trước khi Lạc Trần đi Paris, hứa hẹn đối
với con, khi trận tuyết đầu tiên tới, Lang Lang đắp xong 3 người tuyết, thì ba
sẽ quay về.
Nhắc tới cái tên Lang Lang, tôi muốn cười.
Đứa nhỏ này tới rất hạnh phúc, cũng không dễ dàng, két sắt
trong nhà bỏ duy nhất là bức thư cam đoan của ông nội, trên đó chỉ viết một
câu, Tiểu Bùn, Nhạc Tuyết, sinh một đứa đi, ông nội đảm bảo không cướp đi. Lúc
đó tôi chỉ cảm thấy là hai ông cháu đang nói đừa, nhưng không nghĩ khi về đến
trong nhà, Lạc Trần trịnh trọng bỏ nó vào trong két sắt, tôi hỏi, anh không tin
ông nội sao? Anh lắc đầu nói, không phải, đây là trách nhiệm đối với bảo bối,
trương lai con trưởng thành, sẽ đem toàn bộ giao cho con.
Sau đó, khi tôi mới cầm giấy chuẩn đoán mang thai trên tay,
bản thân lại trở thành gấu trúc của Nghê Gia, giống như cung phụng vật báu quốc
gia, mẹ chồng mỗi ngày đều gọi điện tới hỏi bụng to bao nhiêu rồi, có cảm giác cục cưng đang di chuyển không, thực
ra lúc mới ban đầu cảm giác gì tôi cũng không có, chỉ biết ăn ngốc ngủ ngốc, mà
Lạc Trần ngoại trừ tôi đi làm, mỗi khắc anh đều ở bên cạnh tôi, mỗi tối đều ghé
vào trên bụng tôi, tiến hành dưỡng thai với cục cưng, nhưng anh nói nhiều nhất
là một câu, sau khi con sinh ra, không thể đoạt mất Nhạc Tuyết với ba, bởi vì
người phụ nữ ngốc này là của ba. Tôi bị anh khiến cho không thể nói gì, không
nghĩ đến anh đã sơm ghen tị với con như thế rồi…
Ngày đó tiểu bảo bối ra đời, là một trận tuyết lớn đem con
nghênh đón đến thế giới này, màu trắng cả một dãy, Lạc Trần nói, con trai anh từ
ngoài đến trong, từ trong tim đến tư tưởng đều sạch như tuyết trắng.
Lúc cục cưng cất tiếng khóc chào đời, tôi đã mệt đến không
thể chống đỡ nổi, nhưng rõ ràng nhìn thấy Lạc Trần khóc, anh không chút nào che
dấu trước mặt bác sĩ và y tá, anh là người
mong chờ cục cưng hơn ai khác…Sau đó, tôi nghe rất nhiều y tá lưu truyền nhiều
như thế, lúc bảo bối được sinh ra, nước mắt của ba nhất định là người ba thương
yêu nhất, nhưng buồn cười nhất, nhưng lúc ba hạnh phúc nhất thì cục cưng lại
không nhìn thấy, mỗi ngày đến bệnh viên thăm, cục cưng sẽ cười với ba mẹ, cười
ngọt ngào như mật ong, lại thêm da trắng nõn, giống như tiểu thiên sứ tới nhân
gian, mang đến bao thương yêu…nhưng hết lần này tới lần khác nhìn thấy ba của
mình, cục cưng vẫn không ngừng khóc, một lần cũng không mỉm cười với anh. Lạc Trần
ưu sầu lo lắng, sau đó khi chúng tôi suy đoán, là vì khi anh dưỡng thai dạy con
quá thành công, cục cưng trong bụng của mẹ đã xem anh như kẻ địch rồi, chuẩn bị
đoạt lấy người phụ nữ gọi là Nhạc Tuyết…
Đêm đó, phòng bệnh rất yên tĩnh, khi tôi ngủ mơ màng đột
nhiên tỉnh lại, nhìn thấy Lạc Trần ôm cục cưng khóc, nhỏ giọng dỗ “Ngoan, không
khóc, con đã đến thế giới này, ba sẽ tặng con món quà quý giá nhất, ba sẽ đem
Nhạc Tuyết cho con mượn làm mẹ, thời hạn là 27 năm, nhưng yêu cầu lợi tức, đợi
con lớn lên có con của mình, cũng đem bà xã của mình cho con của con mượn làm mẹ,
điều này thuận tiện trả hết luôn…”
Tôi nghe mà muốn cười, nhưng bỗng nhiên phát hiện cục cưng
không khóc nữa, hơn nữa còn ở trong lòng ba cười đùa, thật là êm tai. Lạc Trần
vội vàng ôm cục cưng quay lại trên giường, reo hò nói: “Nhạc Tuyết, Nhạc Tuyết,
con đã cười với anh rồi, cục cừng cười với anh rồi…” Anh cũng vui vẻ theo con,
nhưng tôi lại có chút đau lòng, từ khi nhập viện tới nay, anh bỏ bê tất cả công
việc, mỗi ngày đều ngốc ở chỗ này với tôi, rất nhiều người đều diễu cợt hỏi, rốt
cuộc là cô sinh cục cưng hay Lạc Trần nhà cô sinh cục cưng…
Nhưng sinh cục cưng cũng không phải chuyện khó, tên mới là
khó nhất, lúc đầu tôi và Lạc Trần bàn bạc muốn ông nội và ba chồng chọn một chữ
để đặt, vì cả hai đều là người nhà Quân Nhân, vừa đối với tương lai cục cưng gửi
gắm hi vọng, cho nên chọn ra hai chữ phân biệt là Tướng và Quân, trong miệng Lạc
Trần im lặng nhắc lại: “Nghê Tướng Quân, tướng quân bùn, Nhạc Tuyết, em có nghe thấy giống như có ý có tiếng mà
không có miếng không?”
Tôi ôm cục cưng cười không đáp, nhưng anh lại không để ý tới
tôi, lại gọi cho hai vị trưởng lão, khôn khéo từ chối hai từ này, muốn họ đặt lại
một lần nữa, sau đó mọi người chúng tôi phát hiện Lạc Trần rất bắt bẻ, ông nội
là bố chồng dường như đã lất khắp cả từ điển (khác với từ điển, tự điển là người
Trung dùng để chọn chữ trong trường hợp như đặt tên…) đưa không đến ngàn tên
thì cũng trăm cái tên, nhưng anh vẫn không hài lòng, cuối cùng khiến cho khi
ông nội nhận điện thoại của anh cái gì cũng không nói, trực tiếp mắng, mà bố chồng
tôi lại dứt khoát đến điện thoại cũng không nhận. Không có cách nào khác bố chồng
Nghê Thiên Hằng cũng chọn ra được một cái tên, gọi là Nghê Lãng, hi vọng sau
này cháu lớn lên khỏe mạnh vui vẻ. Mặc dù với tên này Lạc Trần cũng không quá
hài lòng, nhưng vất quyết định dùng nó, tôi rất hiểu tâm ý Lạc Trần bởi vì anh
luôn nói người Nghê Gia, chỉ riêng anh là người ba duy nhất không có tư lợi, với
mọi thứ đều lãnh đạm, nhưng lại khiến cho ông nội ghen tị, bởi vì anh chọn tên
không tiếp thu, cho nên anh vẫn không chịu gọi Nghê Lãng, chỉ gọi cục cưng là
tiểu bạch nhãn lang *mắt sói ^^*, nói là nhà bùn lại nhiều chỉ không có lương
tâm của soi nhỏ, mà ông nội lại vui vẻ, nên nhũ danh của cục cưng là Lang Lang,
gọi đến lúc 5 tuổi đều đã thành thói quen của mọi người…
Lúc đầu có Lang Lang không chỉ khiến ngôi nhà nhỏ của chúng tôi tăng thêm niềm vui vô hạn,
ngay cả thói quen bận rộn của người nhà Nghê gia, cũng thường tụ họp ở nhà tôi
thăm cục cưng, mỗi tháng ông nội nhất định sẽ đến thành phố D một lần, còn
thương lượng muốn đem Lang Lang mượn đi chơi vài ngày nhưng làm sao Lạc Trần
cũng không đồng ý, nhưng đã 5 năm, mỗi khi học viện nghỉ đông và nghỉ hè, một
nhà ba người chúng tôi liền đi Bắc Kinh ở một tháng, khiến ông nội hưởng thụ cuộc
sống tứ đại đồng đường vui vẻ.
“Mẹ, mẹ lại đang cười lén, ba nói nhìn thấy mẹ như vậy, thì
con phải nhắc nhở mẹ…”
Giọng nói non nớt của Lang Lang đánh thức tôi từ hồi ức, xem
ra Nghê Lạc Trần luôn ở trước mặt con bôi nhọ tôi rồi, bởi vì tôi nhìn thấy khi
anh và con chơi, cầm lòng không được khóe miệng là cười lên, Lạc Trần sẽ nói
“Anh thật sợ em có một ngày cười mãi, cười đến ngốc luôn…” Nói xong anh lại lẩm
bẩm “Có điều là, em cười đi, cũng đã đủ ngốc rồi, còn có thể ngốc đến thế nào nữa…”
“Mẹ, hôm nay ba có thể trở về từ Paris không? Khi đi ba nói,
Lang Lang đắp xong 3 em bé người tuyết, ba sẽ quay về với mẹ và Lang Lang”, ánh
mắt con trai càng ngày càng giống Lạc Trần,
trong veo còn lộ ra nét tĩnh mịch, con dùng đôi mắt đen láy nhìn tôi, giống như
muốn tôi cho nó một lời hứa. Tôi biết con nhớ ba. Lạc Trần của tôi đã đi Paris
nửa tháng rồi, anh hứa chưa bao giờ nuốt lời, nhưng trời tuyết rơi nhiều như thế
này…
“Bảo bối, chúng ta không chơi nữa, bên ngoài rất lạnh, theo
mẹ vào nhà chờ ba.”
“Không được gọi con là bảo bối, ba nói, chúng ta là đàn ông
phải bảo vệ mẹ.”
“Được, người đàn ông nhỏ của mẹ, mẹ làm sủi cảo cho con ăn.”
Tôi ôm con trai, như ôm lấy một viên lăng nhỏ, khuôn mặt lạnh áp vào trên mặt
tôi, rất giống ba của nó, tuy luôn cường điệu mình là đàn ông, nhưng bao giờ
cũng thích dính vào trong lòng tôi, quấn ở bên người tôi…
“Hôm nay bà nội không tới.
Tại sao lại có sủi cảo? Ba nói ba cũng không làm việc này, mẹ nhất định
cũng không…”
Tôi không nói, nhưng trong lòng lại không ngừng mắng Nghê Lạc
Trần, luôn ở trước mặt con nói xấu tôi.
Tuyết càng ngày càng lớn, xem ra lời hứa của Lạc Trần không
thể thực hiện rồi,
Sau khi tắm rửa cho Lang Lang xong, tôi liền dỗ con ngủ trước,
dù có chút thất vọng, nhưng vẫn rất ngoan, trước khi ngủ còn không quên nhắc
tôi, nếu ba trở về thì nhất định phải đánh thức con dậy.
Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng của con, khi ngủ say, cái miệng nhỏ
nhắn có chút chu lên, không biết là đang gặp mộng đẹp gì, tôi không khỏi cười
lên. Lúc này, nghe thấy trong sân có tiếng mở cửa rất nhỏ, bước chân quen thuộc
chậm rãi tới gần, trong lòng tôi không khỏi trở nên kích động…
Cửa phòng bảo bối đang mở, có lẽ là không muốn gió lạnh vào,
Lạc Trần đứng ở cửa nhìn tôi, mỉm cười: “Anh đoán em ở phòng Lang Lang.” Quần
áo và trên tóc anh đều vương bông tuyết, ngay cả lông mi cũng chợt lóng lánh, hết lần này tới lần
khác anh đều như vậy, đặc biệt mỉm cười như thế khiến tôi cảm động.
Tôi vội vàng đem bảo bối đặt trên giường, thằng bé vẫn ngủ
say sưa, liền làm ra bộ dạng sốt ruôt, đi tới bên người anh: “Tuyết như vậy vẫn
trở về, nguy hiểm lắm.”
Anh ôm tôi nói nhỏ: “Chuyến bay đi thành phố D hủy rồi, anh
chỉ có thể đến Bắc Kinh rồi ngồi tàu trở về gấp.”
“Lạc Trần…” Tôi áp vào trong lòng anh muốn khóc, thực ra lời
hứa đó không cần thực hiện, nhưng anh luôn nghiêm túc như vậy….
“Xuỵt” Anh dùng ngón trở đặt trước môi tôi làm động tác
không nên nói, sau đó cởi áo khoác đưa cho tôi, mình lại đi nhẹ tới bên giường
Lang Lang, chỉ sờ sờ người con trên chăn, sau đó lại hết nhìn đông lại nhìn tây
tìm thứ gì…
“Anh tìm gì vậy?” tôi hỏi nhỏ
“Núm vú cao su.’
“Hả, con trai anh đã đủ lớn rồi, sớm đã không bú cái đó nữa.”
Tôi trừng mắt liếc anh một cái.
“Trước luyện tập đi, lến lên tìm bà xã, vẫn không phải cần
ăn sao?”
“Anh lưu manh…anh…”
Nói chưa xong tôi đã bị anh nhẹ nhàng ôm lấy, quay về phòng
ngủ của tôi và anh.
“Nhớ anh không.?” Dường như anh cũng không vội vàng làm gì,
chỉ đưa tay luồn vào áo ngủ của tôi, chậm rãi du ngoạn, như đang giải thích nỗi
khổ: “Bà xã, anh quay về vội vàng, không mang quà.” Cơ thể của anh lạnh, nhưng
tay đặc biệt ấm áp.
“Đồ ngốc, quay về là món quà tốt nhất.” Tôi nhẹ nhàng nói
dùng mặt cọ cọ ở mặt anh, có bông tuyết ẩm ướt hòa tan, man mát…
Hồi lâu, chúng tôi không nói gì, chỉ yên tĩnh cùng dựa vào
nhau, xem bông tuyết ngoài cửa sổ, phần lớn rơi thành tro bụi, dường như chỉ có
âm thanh ở bên tai chúng tôi…
Tuyết nói nhẹ với Trần: “Trần, rơi vào trong lòng anh, là hạnh
phúc lớn nhất trong cuộc đời này của em, mùa đông này em nguyện ý vì anh mà hòa
tan.”