Hắn quả thực không biết dùng từ nào để diễn tả được nàng, dáng người mềm mại hoàn hảo như Miêu Bích Hà và Họa Thiên Hậu cũng không thể nào sánh được. Mỗi cử động dù nhỏ nhất của nàng đều mang theo nét mị hoặc chết người, gương mặt mang theo vẻ quyến rũ, kể cả không nhìn thẳng cũng như đang mời chào Thiên Tiếu.
Trong thân thể của hắn Ác Ý lập tức có chút xung động, Thôn Phệ lập tức ngăn hắn nói chuyện:
“Có chuyện gì muốn nói thì chúng ta trao đổi trước, đừng tùy tiện nói cho Thiên Tiếu ngay, chẳng phải nói chúng ta sẽ cùng nhau hướng dẫn hắn ta sao.”
Ác Ý lập tức nói ra bởi chuyện này rất cấp bách:
“Cô nàng kia kỳ lạ các ngươi không cảm thấy được sao, ta thì biết kiếp trước của nàng ta đấy, chủ nhân của chúng ta dây vào người này thì không ổn đâu. Đóa Bỉ Ngạn này ai chạm vào người đấy chết.”
Thượng Thần Chi Giới có Lục Bạch Hoa Thần, tất cả đều là Thượng Thần Đỉnh Phong, trong đó Đế vương hoa Bạch Mẫu Đơn đứng đầu, Bạch Sắc Hồng Hoa xếp sau, Bạch Liên Hoa, Bạch Lan Hoa, Bạch Đào và Mạn Đà La Hoa. Sáu vị thần yêu thương nhau như tỷ muội ruột thịt, đến khi có biến cố sinh tử họ mới tách nhau ra.
Trước khi Chí Cao Thần xuất hiện, cũng tức là khi Băng Thần chưa ngồi lên chủ vị của Thượng Thần Chi Giới thì đã có một cuộc chiến khủng khiếp xảy ra với Quỷ Giới. Lục Bạch Hoa Thần bị ép tham chiến, cũng nhờ sức mạnh khủng khiếp của họ mà Thượng Thần Chi Giới cầm cự tới khi Thiên Đạo Chiến kết thúc, đấng cứu thế Băng Thần xuất hiện trấn áp hết thảy.
Trận chiến dai dẳng giữa hai giới cũng không khiến Lục Bạch Hoa Thần ngã xuống, nhưng tất nhiên không bị gì là điều không thể nào. Trận chiến kinh thiên động địa như vậy các nàng ở tuyền đầu, chịu khổ là điều không thể tránh khỏi, nhiều vị thần mạnh mẽ còn chôn thân trên chiến trường.
Lục Bạch Thần Hoa vì kèo dài thời gian đã toàn lực ra tay bất chấp tất cả trọng thương Quỷ Vương, khiến cho Quỷ Vương phải dưỡng thương gần trăm năm. Năm trong số sáu vị Hoa Thần trọng thương, đồng thời bị Quỷ khí của Quỷ Vương ảnh hưởng, tính tình dần dần thay đổi, không còn giữ được chính mình.
Đặc biệt là Bỉ Ngạn Hoa đã hoàn toàn biến chất, đóa Mạn Đà La Hoa tinh khiết hóa thành Mạn Châu Sa Hoa, mang theo sức mạnh của cái chết. Để tránh cho bọn họ gây hoa Bạch Mẫu Đơn đã đại nghĩa diệt thân, Lục Bạch Thần Hoa cũng từ đó hoàn toàn biến mất.
Năm vị chết dưới tay của Bạch Mẫu Đơn, linh hồn đi vào luân hồi, Quỷ Khí tiêu tan nhưng nguyền rủa vẫn cứ dính tới bọn họ. Tất cả tuổi thọ không thể nào cao, chuyển sinh thành chủng loại nào, ở thế giới nào thì tuổi thọ quá ngắn cũng không thể giúp bọn họ đắc đạo được.
Thôn Phệ nghe kể xong thì trầm tư:
“Tức là bốn cô gái kia chính là Hoa Thần chuyển thế, cộng thêm Bỉ Ngạn ở đây nữa là vừa đúng năm người. Bỉ Ngạn đại diện cho cái chết, thế nên ngươi sợ chủ nhân toi đời nếu tiếp cận với nàng, đáng sợ như vậy.”
Nào chỉ có như vậy, tổ tiền truyền thường xuống ký ức cho Ác Ý biết rằng tuyệt đối không được dính nhân quả với họ. Bốn cô nàng kia dính nhân quả với Thiên Tiếu trước rồi, Ác Ý muốn ngăn cản cũng quá trễ rồi, đặc biệt là Nam Phương Bất Hạnh, Bạch Lan chuyển thế có nhân quả với Thiên Tiều từ trước đó luôn rồi, lý do gì lại như thế thì nó không biết, Vạn Biến nhìn thấy sao nói lại vậy thôi.
Hai tên lão già đang nói chuyện say sưa thì Vạn Biến lên tiếng:
“Không cần phải tranh cãi làm gì, ngay từ lúc mới gặp mặt thì Thiên Tiếu đã dính nhân quả với người này rồi, dù cho nó cực kỳ mơ hồ nhưng chắc chắn là có. Hai vị nên nghĩ cách đối phó với trường hợp này thì hơn, với năng lực của chủ nhân lúc này đối đầu với mấy thứ kia là quá sức. Ta nhận thấy chủ nhân có thể ảnh hưởng tới lời nguyền của các nàng, đóa Bỉ Ngạn đại diện cho cái chết thì cũng không làm gì được ngài ấy đâu.”
Ác Ý nghe vậy thì biết hai người kia nghĩ quá đơn giản, bốn người kia sinh ra trong đại tộc, đã có cách giảm bớt lời nguyền lên người bọn họ. Đóa Bỉ Ngạn thì khác, tuổi thì đã lớn, tu vi lại không phải quá cao, chứng tỏ không sinh ra trong đại tộc, nếu nàng có lời nguyền thì nó sẽ cực kỳ mạnh mẽ.
Vạn Biến phản bác lại:
“Nếu có lời nguyền đó thì không lý nào nàng ta lại sống ở nơi đông người thế này, chắc chắn nàng ta phải có cách để kiềm chế lời nguyền. Thậm chí còn kiềm chế một cách mạnh mẽ hơn cả bốn người kia, ta cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm từ nàng, chúng ta cứ để đại ca thoải mái đi.”
Cả Thôn Phệ và Ác Ý đều tỏ ra ngạc nhiên, trước giờ Vạn Biến thường rất ít khi đưa ra chính kiến của mình, hiện tại đột nhiên cứng rắn như thế thì có chút lạ lùng. Nhưng nó nói không sai, Thiên Tiếu tiếp cận được người đã kiềm chế được nguyền rủa thì chẳng có lý do gì phải tránh xa.
Hoa Thần ngoài việc dính nguyền nên nguy hiểm thì còn lại đều rất tốt, nam nhân đạt được lần đầu của bọn họ tu vi chắc chắn sẽ tiến xa. Đây chính là một cơ hội lớn, nếu hắn có thể đồng thời thu hết năm cô gái này thì tu vi sẽ tăng tiến một cách phi tốc. Cơ duyên này cũng chỉ có mình Thiên Tiếu hưởng được, những người khác chỉ cần nắm tay liền sớm ngày yên nghỉ.
Cô gái kia vừa mở cửa thì Mộ Dung Gia Hân đã nhào vào lòng của nàng, Thiên Tiếu ngơ ngác khoảng nửa phút thì lấy lại bình tĩnh. Khả năng kiềm chế của hắn khiến cho Liễu Mị Nhi kinh ngạc, gặp người khác thì chắc sẽ đứng cười ngây ngô mãi, còn không thì sẽ như chó điên lao vào nàng.
Mộ Dung Gia Hân kéo tay Thiên Tiếu chỉ vào Liễu Mị Nhi giới thiệu:
“Đây là cô cô của ta tên Liễu Mị Nhi.”
Nàng lại chạy qua cho Liễu Mị Nhi rồi nói tiếp tục giới thiệu:
“Còn đây là Tiếu ca, tên đầy đủ là Tạ Thiên Tiếu, huynh ấy tốt bụng đưa ta về đến đây.”
Liễu Mị Nhi trên mặt thoáng kinh ngạc khi Mô Dung Gia Hân gọi mình cô cô, thay đổi rất nhỏ này bị Thiên Tiếu chú ý. Lông mày của hắn hơi nhăn lại, với kinh nghiệm của mình Liễu Mị Yên liền biết mình thất thố, nàng không nghĩ tới Thiên Tiếu lại nhạy cảm như thế.
“Mời công tử vào nhà, ta mời ngươi ly nước cảm ơn ngươi đưa Gia Hân về nhà.”
Thiên Tiếu không biết vì cái gì cảm giác có chút lo lắng, hắn vội vàng từ chối:
“Xin lỗi, ngày mai sẽ là hôm đầu tiên ta tới Nguyệt Thần Cung, không thể nào đi trễ được, bây giờ phải về để chuẩn bị trước.”
Mộ Dung Gia Hân vui vẻ nói:
“Đây chính là bất ngờ ta nói với huynh đấy, cô cô của ta là đệ tử đã nhập môn được năm năm rồi. Tu vi nàng hơi kém nhưng ở trong Nguyệt Thần Cung cũng có chút quan hệ, kiếm cho huynh một công việc để kiếm tiền nuôi thân cũng dễ dàng.”
Thiên Tiếu mắt sáng lên, hoàn toàn quên đi cảm giác lo lắng nãy giờ nói:
“Hóa ra là sư tỷ, phiền ngươi sau này giúp đỡ ta..”
Liễu Mị Nhi lấy ra một tờ giấy có số điện thoại của nàng rồi nói: “
“Nếu có cần tìm việc thì liên hệ vào số này, ta sẽ giúp ngươi lưu ý. Gia Hân có vẻ rất thích ngươi, biết bao lâu rồi nàng ta chưa gọi ta hai tiếng cô cô một cách đàng hoàng.”
Hóa ra Gia Hân không lễ phép quen rồi hiện tại tỏ ra khác thường với khiến nàng kinh ngạc, Thiên Tiếu cảm giác mình lại quá đa nghi ngồi.
“Một lần nữa cám ơn ngươi đã đưa con bé về, một cô gái như nó ở ngoài đường một mình như thế này không tốt một chút nào cả.”
Nàng cúi đầu trước mặt Thiên Tiếu, chiếc áo ngủ cổ hơi rộng, quang cảnh bên trong làm người ta muốn chảy máu mũi. Hắn có thể thấy rõ hai điểm hồng trên gò núi, chuyện này khiến hắn muốn quay đầu sang chỗ khác tuy nhiên cái đầu không chịu di chuyển.
Mái tóc đen của nàng ánh lên chảy xuống che đi một phần cảnh đẹp, từng sợi mượt mà như tơ, tỏa ra mùi hương thơm ngát, hít thở thế nào cũng không xua đi được. Ngũ quan cân đối lại vô cùng linh động, trong chốc lát liền có thể thay đổi biểu cảm, đuôi mắt hơi nhếch, nụ cười mỉm khiến tim của Thiên Tiếu không khỏi đập nhanh hơn một chút.
Hắn mãi mới lùi lại, xấu hổ nói:
“Chuyện nhỏ thôi, ta xin phép.”
Nói xong hắn nhanh chân rời đi, đi gần nhà gần một tiếng, nằm ở trên giường vẫn ngửi thấy mùi hương cơ thể của Liễu Mị Yên, cả người rạo rực mãi không ngủ được. Nữ nhân kia thật sự là khắc tinh của nam nhân mà, hắn thử tưởng tượng xem khi Băng Mị hoàn toàn trưởng thành liệu có đẹp được như Liễu Mị Nhi không.
Lúc này tại nhà của Liễu Mị Nhi hai người nữ nhân ngồi đối diện nhau. Mái tóc đỏ của Mộ Dung Gia Hân dần rút ngắn, hoa thành màu đen. Gương mặt dần biến hóa thành vẻ trưởng thành, tròng mắt cũng hóa thành màu đen.