Nguyệt Thần Thành loạn thành một bầy, cổng thành nguy nga chính là biểu tượng của cả tòa thành, lúc này đang ầm ầm sụp đổ trước mặt dân chúng. Thậm chí còn có người nghĩ rằng đang có chiến tranh xảy ra, lực lượng cảnh vệ cũng lập tức tụ họp.
Đang ở hiện trường nhưng ba người kia không tiện lộ mặt, bọn họ đã được lệnh chỉ nên ở trong học viện là chính. Nguyệt Thần Thành có nát nhưng không đụng tới học viên thì tuyệt đối không được ra tay, bọn họ hiện tại chỉ có thể ở trong chỗ tối xem người mới tới muốn gì.
Thuyền không gian này coi như hỏng mất rồi, Hỏa Lam Linh từ đống đổ nát bước đi ra, bao phủ quanh nàng là một kết giới hình tròn. Bên trong còn bốn cô nàng Phương gia, các nàng bị Hồn Lực của Hỏa Lam Linh cách ra một đoạn, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế này, còn đụng trúng Nam Phương Bất Hạnh, thì có khả năng Hỏa Lam Linh sẽ đi bái kiến tổ tiên sớm là rất cao.
Mở ra kết giới nàng nhanh chóng ném bốn cô nàng vào hàng người đang đăng ký, miệng nàng hét to:
“Bốn đại mỹ nhân của Phương gia tới rồi, mọi người mau tránh ra.”
Có mặt ở đây đều là con cháu của thế lực lớn, kể cả tán tu đi chăng nữa thì ai lại không biết bốn cái ôn thần này. Cả hàng người đang xếp hàng đông đúc đều tự động tránh ra, bốn người nhờ thế dễ dàng tới được nơi đăng ký.
Hỏa Lam Linh phất tay, khẽ giọng bàn giao:
“Các ngươi đã tới nơi rồi thì ta cũng nên trở về, tránh cho mấy lão già kia lại tới tìm ta phiền phức. Động tĩnh ở đây lớn như vậy chắc chắn Thiên Tiếu cũng có thể nhìn thấy, các ngươi đội hắn tới tìm mình là được.”
Dứt lời nàng lập tức rời đi ngay lập tức, nhắm thẳng tới truyền tống trận bên trong thành, nàng có vẻ không muốn ở đây lâu thêm dù chỉ một giây. Khi nàng lướt tới truyền tống trận thì thấy có một người đã đứng sẵn ở đó, Nhìn thấy người này mồ hôi của Hỏa Lam Linh bắt đầu chảy, tay chân cũng trở nên luống cuống.
Nàng cố gắng mỉm cười, cúi đầu nói:
“Hồ gia gia lâu rồi không gặp.”
Hồ Thái là viện trưởng chính thức của Thiên Hồn học viện từ trước tới giờ, đồng thời là tộc trưởng của Cửu Vĩ Hồ tộc. Trước kia rất hay liên lạc với Hỏa Lam Linh, từ khi nàng ta câu mất cháu gái Hồ Nguyệt Hi của mình đi thì cả hai mới xa cách dần.
Hồ Thái thở dài, bực bội nói:
“Ta tưởng ngươi sẽ không bao giờ dám đặt chân tới đây nữa cơ chứ, nghe nói con bé phi thăng rồi phải không.”
Hỏa Lam Linh gật đầu, lễ phép đáp:
“Vâng, Nguyệt Hi đã phi thăng rồi, sớm hơn dự tính rất nhiều.”
Hồ Thái vuốt râu:
“Nếu không phải con bé đã phi thăng thì ta đây đã đánh cho ngươi một trận, đâu có đứng đây tán dóc với ngươi làm cái gì. Ngươi tới đây thì chắc đệ tử của Nguyệt Hi cũng tới, ta rất muốn xem tiểu tử này có thực sự ghê gớm như trong lời đồn hay không, tìm một người đệ tử tốt cho Nguyệt Hi cũng là một trong ba điều kiện ta đặt ra.”
Hỏa Lam Linh không nghĩ ngợi nhiều mà đáp ngay:
“Tiểu tử ấy đã tới đây trước nửa ngày rồi, hắn mới từ Hạ cấp vi diện đi lên chưa lâu, không biết tới ngài nên mới không có tới bái kiến.”
Hồ Thái lắc đầu:
“Không gặp cũng tốt, mất công mọi người nghĩ ta thiên vị hắn, cứ để hắn khảo hạch xong xuôi rồi tính tiếp. Nếu tiểu tử này trong vòng một năm có thể khiến ta vừa mắt, lúc đó ta sẽ tự khắc đi gặp mặt nó, còn ngươi bây giờ cút nhanh cho khuất mắt lão phu, nhớ phải gửi tiền đền bù, đừng để lão phu mất công tới Hỏa Lam đế quốc.”
Hỏa Lam Linh đầu càng cúi sâu hơn:
“Ta đã biết.”
Hồ Thái giọng nói bình thản, nhưng vào tai Hỏa Lam Linh giống như sấm đánh bên tai:
“Theo thỏa thuận thì thời gian để ngươi thực hiện ba điều kiện kia còn ba năm rưỡi, điều kiện thứ ba có thể bỏ qua, Nguyệt Hi lên Thượng cấp vi diện rồi nó có thể tự kiếm. Tiểu tử kia mà không đáp ứng được nguyện vọng của ta thì hậu quả thế nào ngươi chắc cũng rõ. Lão phu cũng khuyên ngươi bớt tính toán lại, có những việc không phải cứ tính thì sẽ trở thành sự thật đâu. Người với người vẫn nên dùng tình cảm thực sự để tạo ra mối quan hệ lâu bền, nếu không lần sau ngươi hại chết sẽ không chỉ là cha mẹ ngươi, mà sẽ là cả Hỏa gia đấy.”
Nghe thấy Hồ Thái nói vậy Hỏa Lam Linh bàn tay siết chặt, ký ức xưa cũ ập về, cha mẹ nàng chết, tất cả cũng do sự ngông cuồng của nàng mà ra.
Khi mà Hỏa Lam Linh đã rời đi rồi thì Hồ Thái mới thở ra một hơi, nghĩ đến đứa cháu gái của mình hắn lại cảm thấy đau lòng. Hồ Nguyệt Hi từ khi sinh ra đã là viên minh châu quý giá nhất của Cửu Vĩ Hồ tộc, vốn tưởng nàng sẽ đi vào Thiên Hồn học viện trở thành giáo viên. Tu vi đạt Tái Tạo Đỉnh Phong liền có khả năng cao trở thành viện trưởng kế nhiệm, lúc đấy Hồ Thái có thể yên tâm đi lên Thượng cấp vi diện.
Chỉ vì Hỏa Lam Linh mà mọi thứ đều tan vỡ, đây cũng là thứ khiến cho Hỏa Lam Linh hối hận tới tận bây giờ. Nàng trước đó vì lợi ích mà dụ Hồ Nguyệt Hi tới Nguyệt Thần Cung, tuy nhiên cái giá nàng phải trả gấp cả ngàn lần so với những gì nàng nhận được.
Khi đó Hồ Thái tức giận đã dùng quyền lực của mình ép toàn bộ những người từng là học viện của Thiên Hồn không được dính dáng tới Hỏa Lam đế quốc. Khi đó Hỏa Lam Đế Quốc mới chỉ là đại gia tộc Hỏa gia, vốn được Thiên Hồn học viện ưu ái, thành viên cốt cán có tới chín phần xuất thân từ Thiên Hồn học viện.
Thiên Hồn học viện tuy xếp sau Nguyệt Thần cung về danh vọng, bởi họ không tham gia phân tranh, một khi đụng chuyện thì lại rất đoàn kết. Hỏa gia mất đi hoàn toàn hậu thuẫn, kẻ thù lập tức trả đũa, đang như mặt trời ban trưa Hỏa gia suýt thì diệt tộc, cha mẹ của Hỏa Lam Linh cũng chiến tử trong một lần giao tranh.
Đã đến mức như vậy Hồ Thái và Cửu Vĩ Hộ tộc vẫn án binh bất động, Hồ Nguyệt Hi mới quyết định cùng Hỏa Lam Linh tới Thiên Hồn học viện cầu xin. Sau cùng Hỏa Lam Linh phải đồng ý ba yêu cầu của Hồ Thái, nếu không tai nạn năm xưa sẽ lập lại.
Đầu tiên là trong hai ngàn năm phải giúp Hồ Nguyệt Hi đào tạo ra một người đệ tử đủ để gánh vác Thiên Hồn học viện. Thứ hai phải giúp cho Hồ Nguyệt Hi có tu vi đủ để phi thăng lên Thượng cấp vi diện. Thứ ba là phải giúp Hồ Nguyệt Hi làm mối cho một bậc anh tài đủ để Hồ Thái hài lòng.
Hồ Nguyệt Hi nhận hai đệ tử đầu tiên thì cả hai đều mất mạng, trong hai ngàn năm Hồ Nguyệt Hi vẫn không thể nào đột phá được. Hỏa Lam Linh đã sẵn sàng tâm lý để chấp nhận thất bại, đồng thời chuẩn bị cho tình huống hơn phân nửa sức mạnh đế quốc đột nhiên biến mất.
Đầu tiên nàng hoàn toàn dựa dẫm vào Nguyệt Thần Cung, phấn đầu hai ngàn năm để Nguyệt Thần Cung công nhận. Nhân thêm nhiều thiên tài đến từ Hạ cấp vi diện để bồi dưỡng lực lượng trung thành cho mình. Cộng thêm việc tu vi của nàng có thể tiến tới Tái Tạo Đỉnh Phong thì cũng đủ để trấn thủ Hỏa Lam Đế Quốc rồi.
Nhìn nàng ta lúc nào cũng có vẻ vui, thực ra trong lòng luôn cực kỳ lo lắng, bởi những dự tính của nàng chẳng có cái nào thành. Nguyệt Thần Cung cũng chỉ công nhận ngoài mặt, bên trong địa vị của nàng cũng chẳng cao lên bao nhiêu, trở thành một cái dựa vào uy danh của Hồ Nguyệt Hi để sinh tồn.
Tu vi của nàng cũng không tăng đến Tái Tạo Đỉnh Phong, như nàng tưởng tượng, từ rất lâu rồi tu vi đã chững lại mãi không tăng. Lý do thì bởi tâm ma của nàng, chính vì sự ngông cuồng của nàng cha mẹ mới phải chết thảm như vậy. Bây giờ nàng còn không chuộc lại được lỗi lầm, tâm ma vì thế cũng lớn dần lên.
Hỏa Lam Linh không muốn nhắc tới quá khứ, lại chẳng dám nghĩ tới tương lai.