Vân Cơ

Chương 2: Chương 2




Trở lại biệt uyển của mình, Bạch Vân phu nhân lập tức tháo lớp hóa trang thật dày trên mặt xuống, xuất hiện ở trong gương là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp.

“Tiểu thư, cô muốn tắm rửa trước mới nghỉ ngơi sao?” Dung Nhi quan tâm xoa bóp bả vai cho nàng.

“Ừ, ta mệt mỏi quá.” Mỗi ngày đều bày ra bộ mặt tươi cười như nhau, mặt nàng sắp cứng ngắc rồi. “Ta muốn đi nghỉ phép, nếu không ta sẽ chết sớm mất.”

“Muốn đi đâu?” Dung Nhi đỡ nàng vào bồn tắm.

“Giang Tô cũng tốt, nơi đó phong cảnh không tồi.” Ở đây có Kim ma ma, Tiền ma ma trông coi, tin chắc sẽ không có vấn đề.

“Em sẽ bàn giao hết mọi thứ. Lần này có phải vẫn chỉ có ba người chúng ta hay không?” Dung Nhi nhìn Tâm Nhi đang đi đến.

“Ừ.” Đem mình chìm vào trong bồn tắm, nàng mệt đến nỗi không muốn nhiều lời.

Dung Nhi vẫn giúp nàng xoa bóp bả vai như cũ.

“Em đi chuẩn bị vài thứ, tiểu thư muốn ăn cái gì?” Tâm Nhi dịu dàng hỏi.

“Gì cũng được.” Hô! Thật thoải mái… Dung Nhi cùng Tâm Nhi nhìn nhau cười. Chủ tử của các nàng chính là như vậy. Bây giờ nàng thật sự mệt mỏi, cũng chỉ có lúc này nàng mới có thể hiền dịu như vậy.

…………………………..

Trong hoàng cung, một nam tử trẻ tuổi mặc long bào đang nghiêm túc phê duyệt tấu chương chất thành đống trên bàn.

“Bình Tường công chúa đến.”

Nam tử trẻ tuổi đang phê duyệt tấu chương ngẩng đầu lên, mỉm cười chờ đợi nàng.

“Nô tài tham kiến Bình Tường công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

“Nô tỳ tham kiến Bình Tường công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Thái giám, cung nữ quỳ thành một hàng, nghênh đón Bình Tường công chúa giá đáo.

Hai tỳ nữ đỡ Bình Tường công chúa sắc mặt không tốt đi vào. Nhìn bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu của nàng, yếu ớt khiến người ta đau lòng.

“Bình Tường gặp qua hoàng huynh.” Bình Tường công chúa nhẹ nhàng hành lễ. Tỳ nữ bên cạnh cũng y lễ tham kiến hoàng thượng.

“Các ngươi đều lui ra đi! Trẫm muốn tâm sự với công chúa.” Hoàng thượng vẫy tay bảo mọi người lui ra, chỉ để lại Bình Tường cùng hai tỳ nữ bên người nàng. Đợi tất cả mọi người lui ra ngoài, Bình Tường công chúa lập tức đứng dậy, hình tượng nhỏ nhắn nhu nhược lập tức tan vỡ. Nàng đi đến bên cạnh hoàng thượng, từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu. “Tháng này lại phá lỉ lục, lợi tức của huynh là ba ngàn vạn lượng.”

“Thủ đoạn giao tiếp của Bạch Vân phu nhân của chúng ta thật sự là càng ngày càng cao minh.” Hoàng thượng đem ngân phiếu để qua một bên, nhìn nàng một cách yêu thương.

“Làm Bạch Vân phu nhân cũng mệt chết đi.” Để phối hợp với lời nói của mình, nàng lập tức nằm xụi lơ trên ghế dựa.

“Thế nào? Không phải muội rất thích nhiệm vụ này sao? Mới nửa năm thôi mà đã chán?” Lúc trước chính nàng kiên trì muốn mở kỹ viện, cho dù hắn không đồng ý thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn phải thuận theo nàng.

“Muội làm như vậy còn không phải đều vì huynh sao.” Chỉ cần mấy chén rượu vào bụng, muốn tin tức gì đều phun ra hết, còn có thể nhờ chuyện này biết độ trung thành của các đại thần, một công việc rất tuyệt nha! “Tốt nhất huynh nên chú ý Phúc đại nhân kia một chút. Gần đây tiền tài của hắn nhiều lên không ít.” Thế nhưng có tiền để chuộc Doanh Doanh của nàng, điểm ấy quả thật có chút kỳ quái.

“Ừ.” Công việc này của nàng quả thật rất tiện lợi. “Sao vậy? Quả thực mệt đến thế sao?” Nhìn nàng như vậy, giống như sắp chết đến nơi.

“Huynh làm hoàng đế có mệt hay không?” Nàng hỏi lại hắn, thuận tay tiếp nhận chén trà thơm do tỳ nữ dâng lên rồi khẽ uống một ngụm.

“Xử lý triều chính đương nhiên sẽ mệt.” Hắn còn thường việc đến nửa đêm canh ba!

“Ít nhất muội phải làm Bạch Vân phu nhân già đi hai mươi tuổi, phải quản lý nhiều người nhiều chuyện như vậy, còn phải ứng phó với khách tới cửa, gặp phải chuyện khả nghi còn phải giao thiệp với bọn họ để móc nối quan hệ. Ở trong cung còn phải làm Bình Tường công chúa ốm yếu. Hai loại này cũng không phải bản tính của muội. Huynh cho rằng ai mệt hơn?” Nàng hỏi lại hắn, ý tứ rất rõ ràng.

“Muốn nghỉ ngơi?” Nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn khôi phục tính cách đi chơi vài ngày.

“Đương nhiên, ba ngày sau bọn muội liền xuất phát đến Giang Tô chơi đùa.” Nàng đã quyết định rồi, cho dù Vân Uyển Uyển có sụp đổ cũng không quản nữa.

“Bao lâu thì trở về?” Nhìn nàng như vậy, hắn cũng không phản đối. Nhưng không có nàng giúp chú ý những đại thần này, thật sự có chút nguy cơ.

“Một tháng đi! Huynh yên tâm, muội có nhiều cô nương như vậy, tin tức cũng không thiếu!” Nàng rất hiểu sự lo lắng của hắn, bởi vì nàng thật sự giúp hắn không ít. “Cùng lắm thì ít đi một chút mà thôi.” Không có nàng trấn thủ, có thể tin tức sẽ ít hơn một chút.

“Chỉ có ba người các ngươi sao?” Trước kia nàng ra ngoài đều chỉ mang hai tỳ nữ, hắn không khỏi có chút lo lắng.

“Xin hoàng thượng yên tâm, thuộc hạ sẽ bảo vệ công chúa thật tốt, sẽ không để công chúa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Dung Nhi mỉm cười nói, Tâm Nhi cũng ở một bên gật đầu.

“Bản lĩnh của các ngươi trẫm rất yên tâm, nhưng…” Hắn lo lắng chính là muội muội ham chơi này của hắn nha!

“Thân là vua của một nước, nói chuyện ấp a ấp úng thì không tốt nha!”

Không cần nhìn cũng biết, nói những lời này cũng chỉ có muội muội bảo bối của hắn. “Kì Nhi, người trẫm lo lắng chính là muội. Nha đầu ngươi giỏi nhất là rước lấy phiền phức. Phiền phức gặp phải muội đều phải tự động tránh xa, nhưng muội vẫn đi trêu chọc nó.” Phụ vương đã qua đời nói Kì Nhi là tiên nữ trên trời chuyển thế, mọi việc tốt nhất cứ nghe theo nàng. Nghe theo nàng là không sai. Có điều hắn không khỏi hoài nghi, có phải nàng là sao tai họa chuyển thế hay không?

“Được rồi! Dù sao muội chính là phiền phức đó! Nhưng không phải phiền phức như muội đã giúp huynh không ít việc sao? Cũng không biết cảm kích người ta. Rốt cuộc huynh có phải là ca ca ruột của muội không vậy!” Dáng vẻ tự đại của Kì Nhi khiến ngay cả hai tỳ nữ đi theo bên người nàng nhiều năm cũng nhịn không được mà lắc đầu thở dài.

“Thực không có cách nào với muội.” Hoàng thượng nuông chiều mà vuốt đầu nàng. Nàng chính là đặc biệt như vậy, làm người ta đối với nàng vừa thương vừa giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.