Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt

Chương 25: Chương 25: Tôi không ngại là cậu




Đến giữa trưa, khách khứa đến nhà ăn tương đối nhiều.

Mục Dĩ Thâm từ WC đi ra, mới đi được nửa đường, bỗng nhiên có một người nghiêng ngả ngã về phía hắn. Mắt thấy sắp đụng vào hắn, Mục Dĩ Thâm nhăn mày lại, phản ứng nhanh nhẹn mà né tránh.

Người nọ tựa hồ không lường trước được, trực tiếp ngã "Rầm" một tiếng trên đất. Động tĩnh rất lớn, đến nỗi những người phục vụ và khách khứa xung quanh không thể không nghiêng nhìn.

Nhưng mà ánh mắt Mục Dĩ Thâm chỉ rơi xuống một giây, nhận thấy không liên quan đến mình bèn vòng qua người hắn rời đi.

"Mục tổng!" Tiền Đồ bò dậy từ trên mặt đất, đẩy phục vụ muốn đỡ mình ra, gọi người phía trước.

Mục Dĩ Thâm dừng chân một chút, Tiền Đồ lập tức chạy đến trước mặt hắn, nở nụ cười lấy lòng: "Mục tổng, xin chào."

Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm hắn một cái.

Với thân phận và địa vị của hắn, nhiều năm qua không ít những người nhào vào ngực hắn, thủ đoạn cũng vô kể, chiêu này của đối phương đối với hắn mà nói quả thực giống như là vai hề biểu diễn lố lăng rẻ tiền.

Mục Dĩ Thâm mặt không cảm xúc nói: "Có việc sao?"

Tiền Đồ đã từng tiếp xúc với rất nhiều lão đại kim chủ, tính tình nóng nảy cũng có, lạnh nhạt cũng có, hắn hiểu được nên đối ứng ra sao, vì thế cười nói: "Mục tổng, ngài không nhận ra tôi sao? Năm ngoái tôi từng tham gia một bộ phim Mục thị đầu tư......"

Mục Dĩ Thâm cắt ngang lời hắn: "Ngại quá, tôi không biết cậu." Nói xong, cất bước rời đi.

Nụ cười trên mặt Tiền Đồ trong nháy mắt trở nên cứng đờ, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng đối phương rời đi, trong lòng bốc lên cảm giác xấu hổ. Hắn còn chưa từng bị người ta cự tuyệt nhanh gọn lẹ như thế......

"Tiên sinh, ngài muốn xử lý một chút vết thương không ạ?" Bên cạnh, một phục vụ cầm lọ thuốc đưa cho hắn.

Tiền Đồ sờ trên trán sưng tấy, bỗng nhiên hất lọ thuốc, lọ thủy tinh rơi thành từng mảnh trên mặt đất: "Tôi không cần! Đừng xen vào chuyện của người khác!"

Trong tâm hắn là một người hiếu thắng, ghét nhất dáng vẻ chật vật của mình bị người khác nhìn thấy, vì thế vừa lúc này phát tiết cảm xúc không cam lòng.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.

Tiền Đồ quay đầu nhìn, thiếu chút nữa lòng bàn chân mềm nhũn không đứng nổi, hắn hít sâu một hơi, cắn răng hỏi: "Sao cậu lại ở chỗ này? Cậu đều đã thấy được?"

Hà Tư Nguyên không đáp, thay vào đó nói: "Anh thật nóng nảy à nha." Liếc nhìn người bên cạnh một cái, phục vụ ngầm hiểu mà thu dọn mảnh vỡ.

Tiền Đồ thấy mọi người xung quanh xem náo nhiệt đều thu hồi tầm mắt, vì thế đến gần vài bước, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm Hà Tư Nguyên: "Hôm nay cậu đặc biệt tới chê cười tôi nhỉ?"

Hà Tư Nguyên nhướng mày, người này máu điên dồn hết lên não quá mức hả, nói chuyện không cần logic sao? Anh buông cánh tay, nhàn nhạt hỏi: "Không rõ anh nói chê cười cụ thể chỉ cái gì?"

"Cậu!" Tiền Đồ nghiến răng nghiến lợi, không tồi, tại đây hắn trở thành trò cười của rất nhiều người, nói như vậy chẳng phải đang châm chọc hắn đó sao?! Tiền Đồ nhìn chăm chú vào Hà Tư Nguyên, trong mắt bỗng nhiên lộ ra sự khinh thường: "Tôi hiểu rồi. Trách không được."

Hắn nói: "Cậu là người dưới trướng Mục thị. Trách không được cậu có thể đoạt vai diễn của tôi, hóa ra là cậu vẫn luôn cùng vị Mục thị Chưởng Đà Nhân kia...... Hừ!"

Hà Tư Nguyên một lần nữa khoanh tay, đánh giá hắn: "Cho nên?"

"Không biết liêm sỉ!"

Tiền Đồ mắng rất có khí phách, mắng xong, lại phát hiện Hà Tư Nguyên cười khẽ một cái, hắn không rõ nguyên do nói: "Cậu cười cái gì?"

Thấy hắn hỏi rất nghiêm trang, Hà Tư Nguyên cũng dùng giọng điệu đứng đắn nói: "Dựa theo cách nói của anh, nếu tôi không nhìn lầm thì hành vi vừa rồi của anh có vẻ phù hợp với đánh giá này hơn."

Quả nhiên cậu ta đều thấy được. Tiền Đồ phẫn nộ nói: "Cho dù có như thế, cũng không nhọc lòng cậu xen vào chuyện của người khác, loại chuyện này vốn dĩ chính là cường giả thượng vị."

Nghe được lời này, khóe môi Hà Tư Nguyên hơi giương, vươn một ngón trỏ lắc lắc ở trước mắt hắn, nói: "Anh nói sai rồi. Loại chuyện này chủ yếu chính là anh tình tôi nguyện."

Tiền Đồ há miệng thở dốc, hắn thế mà lại bị châm chọc, coi biểu hiện ban nãy của Mục Dĩ Thâm đích xác rất chán ghét, điều này làm cho khó chịu trong lòng hắn lập tức tràn đầy: "Hà Tư Nguyên, cậu cho rằng mình cao quý lắm ư? Người như tổng tài Mục thị sẽ thật lòng thích cậu sao? Cậu cũng quá ngây thơ đi! Hắn chẳng qua là trong lúc thấy mới mẻ bèn chơi đùa cậu mà thôi!"

Hà Tư Nguyên chậc một tiếng, dùng giọng điệu tiếc nuối nói: "Anh lại nói sai rồi, chúng tôi......" Anh ngoảnh lại nhìn thoáng qua chỗ Mục Dĩ Thâm ngồi, nói: "Chúng tôi là yêu đương bình đẳng."

Tiền Đồ: "...... Hả?" Nói cho ai nghe thế, hắn đã từng tìm hiểu qua gia thế Hà Tư Nguyên, ngay cả thời kỳ hưng thịnh của Hà gia cũng không đủ trình độ với Mục thị, huống chi bây giờ còn phá sản. Ngoại trừ khuôn mặt ra, cậu ta còn có gì đâu, người như Mục Dĩ Thâm dựa vào cái quỷ gì coi trọng cậu ta!

Tiền Đồ hừ một tiếng, buồn bã nói: "Cậu đừng có nằm mơ, hắn dựa vào cái gì coi trọng cậu?"

Hà Tư Nguyên đứng thẳng người, mỉm cười nói: "Y như những gì anh suy nghĩ. Bởi vì, tôi lớn lên đẹp."

Tiền Đồ: "......"

Dùng bữa trưa xong, biết được buổi chiều Mục Dĩ Thâm phải khởi hành trở về, lúc bước ra cửa, Hà Tư Nguyên thở dài một hơi.

Mục Dĩ Thâm quay lại nhìn anh một cái, không lên tiếng.

Vì thế Hà Tư Nguyên ngẩng đầu nói: "Mục tiên sinh, anh không hỏi tôi vì sao thở dài ư?"

Mục Dĩ Thâm nheo mắt: "Không muốn biết."

"Thật sự không muốn?"

"Cậu nói đi."

Hà Tư Nguyên nghe vậy dừng chân, bỗng nhiên xoay người, ánh mắt anh đánh giá từng tấc da tấc thịt Mục Dĩ Thâm đang đứng.

Mục Dĩ Thâm bị ánh mắt kỳ quái của anh nhìn đến nỗi cả người không thoải mái, hỏi: "Đến tột cùng cậu muốn nói cái gì?"

Hà Tư Nguyên đánh giá xong, sờ cằm, nói: "Mục tiên sinh, có người nào đã dùng một câu để hình dung anh chưa?"

Mục Dĩ Thâm hỏi: "Câu gì?"

Hà Tư Nguyên nghiêm túc nói: "Hồng nhan họa thủy."

Mục Dĩ Thâm: "......"

Hà Tư Nguyên nói: "Mục tiên sinh, anh không cần nhìn tôi như thế. Thật đó, nếu giữa trưa anh để người ta chiếm tiện nghi một chút, thì tôi đã không bị ghi hận rồi, còn không phải chỉ là ôm một cái thôi sao."

"Hà Tư Nguyên," Ánh mắt Mục Dĩ Thâm như một tảng băng dán chặt mặt anh, hắn nói: "Không được nói mấy lời khiến tôi tức giận, cũng không được đẩy tôi tới trước bất kỳ ai, một lần cuối cùng, nhớ kỹ chưa?"

Hà Tư Nguyên thấy hắn thật sự rất tức giận, vội vàng giơ tay lên nói: "Được rồi, ban nãy tôi nói sai rồi."

Mục Dĩ Thâm hẳn là chưa tiêu tan cơn tức, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta phát run: "Bất luận kẻ nào cũng không thể chiếm tiện nghi của tôi."

Hà Tư Nguyên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Trong thương nghiệp, Mục Dĩ Thâm sấm rền gió cuốn, sau khi tiếp quản công việc kinh doanh của tập đoàn đã khiến phát triển vươn ra hầu hết mọi nơi trên thế giới, về mặt tình cảm thì...... Ha hả, đọc nguyên tác không có tiết tháo là hiểu rồi.

Hà Tư Nguyên cúi đầu bước đi, không cẩn thận chui vào ngực một người. Anh ngẩng đầu, phát hiện Mục Dĩ Thâm đi phía trước không biết đã dừng bước khi nào, hắn xoay người, cúi đầu nhìn mình.

Chỉ thấy ánh mắt Mục Dĩ Thâm sâu thẳm, khóe môi hơi giương một vòng cung nhỏ, nói: "Đương nhiên, chuyện này không bao gồm cậu."

Hà Tư Nguyên sửng sốt một giây mới phản ứng lại, sờ cái mũi, bình tĩnh nói: "...... Ồ."

Đối với chuyện anh không hề đáp lại, Mục Dĩ Thâm cũng không ngại, đã thành thói quen. Hắn có tiền, có thời gian, muốn làm gì cũng có thể đi từng bước để hoàn thành, hắn muốn giống như một thợ săn kiên nhẫn chờ đợi thỏ con cam tâm tình nguyện rơi xuống bẫy.

Mà Hà Tư Nguyên nhẹ chớp mi, cúi đầu, khóe môi vương ý cười lạnh nhạt.

Dẫu cho vai chính có ý đồ gì xấu, anh đều sẽ không cắn câu. A, anh chính là một người đàn ông nắm giữ kịch bản.

Ba ngày trôi qua, vết thương ở chân Hà Tư Nguyên đã lành, vì thế bắt đầu đi đóng phim. Đi vào trường quay, Tiền Đồ trông thấy anh, sắc mặt càng thêm trầm trọng, ngày hôm qua, hắn mới biết được chuyện đạo diễn bảo hắn đóng thế cho Hà Tư Nguyên thì ra là chủ ý của Mục Dĩ Thâm, vậy lúc trước hắn cố ý thu hút sự chú ý của Mục Dĩ Thâm chẳng phải giống như là chúa hề nhảy nhót tự vui tự mất mặt sao?

Mục Dĩ Thâm có tiền có thế, hắn tất nhiên không trách được, cho nên hắn đem tất cả quy tội vào Hà Tư Nguyên, cảm thấy anh mới là đầu sỏ gây tội. Càng làm cho hắn tức giận chính là Hà Tư Nguyên bị hắn liếc cả sáng, thế mà cũng không thèm ngoái lại nhìn hắn, cũng quá xem thường người rồi!

Quay cảnh buổi sáng xong, đạo diễn đi tới, nói với mấy diễn viên chính: "Buổi tối Phương lão bản sẽ tới mời mọi người ăn cơm, các cô cậu cùng đi đi."

Bàng Phi Phàm đứng ở bên cạnh Hà Tư Nguyên, nghe xong sắc mặt liền nặng nề. Sau khi mọi người tản ra, cậu mới nói: "Hà thiếu, buổi tối em không thể đi với anh, nên nhất định anh phải chú ý chút."

Hà Tư Nguyên hỏi cậu làm sao vậy.

Bàng Phi Phàm ậm ừ một lúc, sau đó mãi mới mở miệng: "Thanh danh Phương lão bản này ở trong giới rất kém, chính là cái loại...... Cái loại không kỵ nam nữ!"

Hà Tư Nguyên vừa nghe đã hiểu ra, trách không được vừa rồi sắc mặt đạo diễn hơi kỳ quái, bữa tiệc tối nay nhất định không phải bữa tiệc bình thường. Nhưng mà đối phương là nhà đầu tư, mời mấy diễn viên chính ăn cơm không có gì đáng trách, đạo diễn không giỏi cự tuyệt, mấy diễn viên chính càng không giỏi cự tuyệt.

Bàng Phi Phàm không ở trong phạm vi được mời, không thể đi theo, chỉ có thể nhắc nhở: "Em từng tiếp xúc cùng Phương lão bản vài lần, loại hình lão thích nhất đại khái chính là kiểu như anh."

Hà Tư Nguyên nhướng mày, nói: "Chú yên tâm, anh biết rồi."

Chẳng mấy chốc đã đến buổi tối, trước cửa một khách sạn lớn, đạo diễn đưa vài diễn viên chính cùng đón Phương lão bản xuống xe, đối phương là người đàn ông trung niên bụng phệ, đường chân tóc dài tận sau trán (*), lão không đứng đắn mà ngậm điếu thuốc, phong thái hung ác, vừa thấy là biết không phải hạng người gì tốt.

(*) Nó được gọi là rụng tóc tiết bã nhờn, thường gặp ở nam giới. Thường bắt đầu từ trán, chân tóc lùi ra sau và thưa thớt trên đỉnh đầu.

Quả nhiên, khi đến bàn ăn, đầu tiên, ánh mắt Phương lão bản đảo qua mọi người, sau đó ánh mắt dừng ở trên người hai diễn viên chính: "Các cậu là thanh niên trẻ tuổi, tôi vừa nhìn đã cảm thấy thân quen, mau ngồi cạnh chỗ tôi."

Hà Tư Nguyên và Tiền Đồ bị điểm danh còn chưa lên tiếng, Khương Thính đã hét lên: "Không được, hai anh ấy phải ngồi cạnh tôi."

Nghe vậy, Hà Tư Nguyên cùng Tiền Đồ đều không nhịn được nhìn cậu một cái.

Phương lão bản cũng sửng sốt, nói tiếp: "Tiểu Khương à, tôi và bố cậu là bạn bè, cậu nên gọi tôi một tiếng chú, sao lại có thể không lễ phép với trưởng bối thế hả?"

Khương Thính cực kỳ không thích Phương lão bản, thái độ không thoái nhượng nói: "Dù sao cũng không được, hai anh ấy phải ngồi cạnh tôi."

Phương lão bản hút thuốc liếc nhìn Tiền Đồ một cái: "Tôi đã sớm nghe nói cậu đang theo đuổi một tiểu minh tinh, vì thế gần đây bố cậu tức giận đến nỗi tăng huyết áp. Người này đúng không, chú Phương có thể lý giải, vậy bỏ qua cậu ta đi. Người bên cạnh cậu ta lại đây ngồi là được." Lão chỉ vào Hà Tư Nguyên.

Khương Thính nhăn mày lại, còn muốn nói nữa, lại bị Tiền Đồ âm thầm nhéo tay.

Tiền Đồ nhỏ giọng nói: "Nếu cậu thật sự thích tôi, thì không được lo cho cậu ta."

Khương Thính xoa cổ tay, nhìn Hà Tư Nguyên, đáy mắt xẹt qua một tia do dự rối rắm, cuối cùng không nói gì thêm.

Mọi người ngồi xuống vị trí của mình. Hà Tư Nguyên cũng không cự tuyệt, ngồi xuống bên cạnh Phương lão bản, dù sao ở đây có hơn chục người ngồi ăn, cho dù đối phương là tên đáng khinh cặn bã, cũng sẽ không lập tức dám làm gì anh.

Phương lão bản nhìn chằm chằm Hà Tư Nguyên, tựa như cực kỳ vừa lòng với anh, nói: "Cậu là thanh niên trẻ tuổi, không cần lạnh lùng như thế, người trẻ tuổi nên cười nhiều hơn, cậu nói có phải hay không?"

Nói xong, một bàn tay sờ lên đùi anh.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tác giả có lời muốn nói:

Yên tâm, tác giả sẽ tự mình giơ đao chém nát móng heo này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.