Bên ngoài bàn tán không ngừng, Hữa Minh Tâm tức giận nắm chặt tay, thậm chí cô còn muốn phá cửa xông ra ngoài cãi nhau với bọn họ, giải thích rằng bản thân không phải người như vậy.
Cô nói thật thì không tin, ngược lại còn trốn ở đây nói xấu cô.
Thật là đáng ghét.
Tay cô đặt lên nắm cửa chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng cô lại nhìn.
Bình tĩnh, đừng hoảng sợ!
Cô hít một hơi thật sâu, bây giờ không phải là lúc thích hợp để tức giận.
Giờ đây cô đã là người của Cố Gia Huy, lời nói và hành động của cô sẽ đại diện cho thể diện của anh, cô không thể giống như một người đàn bà chanh chua được.
Hơn nữa bên kia nhiều người như vậy, một mình mình cũng không thể đánh thắng bọn họ được
Cô nắm chặt tay, cố hết sức kiềm chế cơn tức
Sau khi đi vệ sinh xong, cô ẩn xả nước, phát ra âm giận. thành. Lúc này những người đang bàn tán xôn xao bên ngoài mới nhận ra trong phòng vệ sinh còn có người khác, bọn họ liên lập tức im lặng, khi cô đẩy cửa bước ra liền cảm nhận được ảnh mắt của bọn họ đang đổ dồn về phía mình, như thể muốn đào một cái hố để chui xuống.
“Cô … sao cô lại ở đây?”
“Cô vẫn luôn nghe trộm ư?”
Mấy người bọn họ hoảng hốt nói, nhìn cô giống như đang nhìn quái vật vậy.
Cô bình tĩnh đi ra, rửa tay rồi hong khô.
Làm xong mọi việc hết chừng một phút. Một phút này đối với cô mà nói không là gì cả, nhưng với những người phụ nữ đó dường như cả thế kỷ đã trôi qua.
Những gì bọn họ vừa nói vô cùng khó nghe, chắc chắn đang sợ cô gây khó dễ.
Đây là chiến thuật tâm lý.
Bạch Thư Hân nói rồi, có thể thua người nhưng không thể thua trận, nhất định phải đè bẹp bọn họ về mặt khí thế.
Chính thất phải có uy nghiêm của chính thất.
Cô luôn im lặng không nói gì, nhưng cuối cùng lại có người không nhịn được rồi.
“Hứa Minh Tâm, rốt cuộc có muốn làm gì?” . Ngôn Tình Xuyên Không
Người đang nói là người đưa thẻ học viên cho huấn luận viên, đồng thời cũng là người sôi nổi nhất khi bàn tăn về CÔ.
Cô vẫn nhớ tên của cô ta, tên là Dương Cát Tường
Cha là một nhà ngoại giao, chắc cũng biết về nhà họ Quý, ông ta và cậu Quý Mặc Nhiên có thể coi như là đồng nghiệp.
Nói như vậy, cũng là danh gia vọng tộc, địa vị tôn quý, thảo nào lại dám nói ra những lời khó nghe đến vậy.
“Các cô không phải rất tò mò, tôi rốt cuộc dùng cách gì sao? Quả nhiên không thể ngăn được các cô, xem ra các cô đều là người có kinh nghiệm, chúng ta giao lưu một chút đi “Thật không vậy? Hay là cô đang đùa chúng tôi?”
Bọn họ nhìn nhau, trong mắt họ đều hiện rõ sự lo lắng và khó hiểu.