Lòng Hứa Minh Tâm như tro tàn, cuối cùng cô quyết định cắn lưỡi tự vẫn.
Cô thường thấy trên tivi nữ chính không nhượng bộ với uy quyền thì hay cắn lưỡi tự vẫn, trông nó rất dễ nhẹ nhàng cắn lưỡi một cái là có thể chết.
Nhưng chuyện đó xảy ra trên người cô thì cô cảm thấy nó rất đau đớn.
Cô đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh, cô không sử dụng hết sức lực để cắn.
Máu tươi chảy ra, chảy ra riêng, Dau… có suýt nữa ngắt đi, nhưng cô vẫn còn sống.
Hình như bà cụ biết ý nghĩa của cô, nên bà ta đi đến, nhét một chiếc khăn lông vào trong miệng cô “Con bé này làm sao cứng đầu như vậy, có nghĩ có thể chạy thoát sao? Nơi này chính là nhà của cô, nếu không cô sẽ phải chịu khổ. Con trai, con nhanh lên di.”
“Cô quần áo của cô ấy rất đẹp, con không xé được.”
Tên ngu ngốc nói.
“Con cời ra.”
“Nhưng hình như cô ấy rất đau “Con…”
Bà cụ giận đến run cả người, thấy con trai mình không làm được, bà ta đi lên bắt đầu cởi quần áo của Hứa Minh Tâm.
Nơi này có một chậu lửa, mùi vị của than gỗ rất lắng, bên người trời mùa đông rất lạnh, gió lạnh thổi vào nhà, làm trong gian nhà lạnh kinh khủng.
Khi bị cởi quần áo, cô rùng mình một cái. Bây giờ có không có sức lực nào để phản kháng, chẳng lẽ cuộc đời có bị hủy ở chó này à?
Đúng lúc nguy cấp này thì đột nhiên cánh cửa gỗ bị người bên ngoài đá tung ra.
Cánh cửa đập mạnh vào vách tường phát ra một tiếng ẩm mạnh.
Tiếng động lớn này làm mọi người trong nhà hoảng hốt,
Hứa Minh Tâm không còn sức lực, thậm chí cô không thể quay đầu lại nhìn, cô chỉ thấy một bóng người lao đến, sau đó cô rơi vào một vòng tay lạnh lẽo.
Hơi thở quen thuộc…
Là anh.
Anh đến đây cứu cô
Trong nháy mắt hốc mắt của Hứa Minh Tâm trở lên uot át.
Chắc anh không ngủ nghỉ suốt đêm đến đây tìm cô, trên người anh dính đầy tuyết lạnh, nên trong vòng tay có cảm thấy rất lạnh.
Nhưng đối với Hứa Minh Tâm lúc này mà nói, thì vòng tay này là vòng tay ấm áp nhất. Cố Gia Huy lội khăn bông trong miệng cô ra anh phát hiện trên tấm khăn dính rất nhiều máu tưới “Minh Tâm.”
Anh dùng giọng nói trầm và khăn lầm bầm gọi tên cô, anh siết chặt hai tay, vững vàng ôm cô vào trong ngực.
“Em rất vui khi có thể nhìn thấy anh ở đây”
Cô cố gắng nói, cả người cô đau đớn.
Vết thương trên trần vẫn còn bỏng rát, vết thương bị nhiễm trùng làm cho người cô hơi choáng.
Cố Gia Huy cũng ý thức được việc này, anh nói: “Tôi đưa em đi tìm bác sĩ.
“Các người là ai, đây là nhà của tôi, các người làm làm việc phạm pháp!”
Bà cụ kịp thời phản ứng, bà ta vội vàng nói.