Vô Tiên

Chương 1314: Chương 1314: Biến ảo khôn lường (1)




Thanh U Cốc, không thể bị bắt nạt.

Một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ lại nói những lời này, rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng không ai để ý.

Xa xa, Thiên Chấn Tử cũng đau xót trong lòng, thầm nghĩ Thiên Chấn môn cũng không thể bị bắt nạt.

Lâm sư đệ, đang trách lão ca không đứng ra sao? Mặc kệ đi! Ta tới đây!

Thiên Chấn Tử định dùng tiếng tăm trợ uy, bỗng chốc lại bỏ đi ý niệm này, bốn vị cao thủ Thiên Chấn môn đồng thời làm khó dễ, Lâm sư đệ nguy rồi.

Cấm chế trong phạm vi mười mấy trượng, quang mang rực rỡ. Trong khoảnh khắc ấy, có khí thế hùng hồn cường đại đánh vê phía Lâm Nhất.

Bốn người Thần Châu môn đều có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn, đồng thời xuất thủ uy thế thực kinh người. Bên trong cấm chế, ngoài trừ tiền bối Hóa Thần, bất kỳ người nào không tránh được số kiếp đã định.

Trong lúc nguy cấp, thấy trên người Lâm Nhất có ánh sáng yếu ớt hiện lên, trong nháy mắt bóng hình của hắn biến mất tại chỗ. Bốn người kia ngẩn ra, nhận ra điều kỳ quặc, thấy ánh sáng đi về phía động phủ Thiên Chấn môn.

Quả nhiên, từ trước động phủ Lâm Nhất chợt xuất hiện một bóng người, nhanh chóng bay tới giữa không trung. Trước đó trong động phủ bày ra trận phù vẫn có đất dụng võ, sau khi hắn thi triển Phù Độn Thuật chạy trốn cấm chế, không chút chần chừ, đột nhiên hóa thành một cơn gió bay về phía tây.

Chỉ trong thời gian một chớp mắt, nhanh đến không kịp nhìn, Lâm Nhất cuồng ngạo từ trong cấm chế nhẹ nhàng thoát thân, điều này thật sự ngoài dự đoán của mọi người.

Có điều, tất cả mọi người đều cho là Lâm Nhất đang chạy trốn được, đã thấy gần sơn môn Thần Châu môn mọc lên mười mấy đạo nhân ảnh, lần nữa liên thủ bày đạo cấm chế.

Một tiếng phanh vang lên, giữa không trung ngã ra thân ảnh Lâm Nhất. Có điều hắn cũng không hoảng loạn, thu hồi Huyền Kim thiết bổng, nhanh chóng giơ lên một thanh kim kiếm.

Cùng lúc đó, bốn tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đuổi tới.

Trước chận sau đuổi, hai hàng chân mày Lâm Nhất dựng thẳng, cánh tay rung lên, kim kiếm vù một tiếng phóng ra kim mang cao vài trăm trượng. Trong khoảnh khắc, uy thế vô thượng trong kiếm mang đột nhiên nổ tung, sát khí bức người, khiến những người chặn đường cả kinh.

- Ai dám ngăn cả đường đi của ta? Cút ngay.

Gầm lên giận dữ, tay Lâm Nhất cầm kiếm, thân hình nhảy lên, muốn lấy thế bổ ra một con đường không thể ngăn cản.

Lúc này, một người vượt qua đám người, vội xua tay:

- Lâm đạo hữu, xin dừng tay.

Người ở giữa không trung, tay giơ cao một đạo kiếm mang chém thiên, khí thế Lâm Nhất lẫm liệt, hai mắt xích mang chớp động, sát khí hơn người, khiến đối phương không dám thờ ơ, anh ta lại nói tiếp:

- Quả nhiên ngươi có phương pháp thoát thân, xin dừng tay, ta có lời muốn nói.

Người nói chuyện trên người mặc áo bào xanh trắng thuần khiết, cử chỉ nho nhã, khí độ trầm ổn, trên mặt còn mang theo thần tình có chút bất đắc dĩ, nhưng không có ác ý. Hơn mười tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ tuy bày ra cấm chế ngăn cản đường đi, nhưng trên người bọn họ không thấy sát khí. Lúc này, bốn vị tu sĩ đuổi theo đến cách đó không xa thì ngừng lại.

Ngắm nhìn bốn phía, Lâm Nhất lạnh lùng nói:

- Quả nhiên có phương pháp thoát thân… Là có ý gì? Ngươi là người nào?

Nam tử áo bào xanh, tay vịn thanh nhiêm, thoáng đánh giá Lâm Nhất, âm thầm lắc đầu. Anh ta lập tức nói:

- Đệ tử chưởng môn Thần Châu môn Ninh Viễn, phụng mệnh sư phụ mời Lâm đạo hữu đến gặp mặt.

Sư phụ đệ tử chưởng môn, phải là Hóa Thần tiền bối Văn Huyền Tử không thể nghi ngờ. Ông ta muốn gặp mình làm gì? Lâm Nhất còn đang ngạo nghễ lăng không, cũng khẽ cau mày, không cảm kích hỏi ngược:

- Nếu ta không đi thì sao? Có phải các ngươi muốn xông lên không?

- Việc này… Gia sư lại chưa từng phân phó. Có điều nếu ngươi nhìn thấy vật này còn cố ý muốn rời đi, Thần Châu môn sẽ không ép ngươi ở lại.

Ninh Viễn nói, dương tay ném ngọc giản qua.

Lâm Nhất cẩn thận, đổi tay cầm kiếm, nhẹ nhàng bắt được ngọc giản. Khoảnh khắc, hắn khó có thể tin được nhìn chằm chằm ngọc giản trong tay, sắc mặt ngạc nhiên. Với tâm niệm cấp chuyển lúc này, khí thế quanh thân chậm rãi tán đi.

Thấy thế, ánh mắt Ninh Viễn lóe lên, hơi ngạc nhiên. Lập tức, anh ta lắc đầu, nhìn xung quanh xua tay. Mọi người trước sau đều khó hiểu, nhưng vẫn nghe lệnh lui ra.

Một lát sau, Lâm Nhất từ ngọc giản trên tay hồi phục lại tinh thần, như có điều suy nghĩ. Một lúc sau, kiếm quang trên tay hắn biến mất, uy thế quanh thân giấu kỹ, lại trở lại tư thái ung dung tùy ý trước kia.

Ninh Viễn hơi ngưng lại, thản nhiên cười hỏi:

- Lâm đạo hữu đồng ý không?

Thấy đối phương gật đầu cam chịu, anh ta lại nói tiếp:

- Ngươi giúp ta một chuyện, ta cũng nhận của ngươi một ân huệ, đi theo ta.

Nói xong, Ninh Viễn đi thẳng đến Ngao hồ.

Lâm Nhất siết ngọc giản trong tay, mắt nhìn quanh. Đám tu sĩ vừa cản đường đều rời đi, không một người ngưng lại, tuy trong lòng hắn vẫn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn lăng không, chậm rãi đi sau Ninh Viễn.

Trong chốc lát, Ninh Viễn mang theo Lâm Nhất về đến trên Ngao hồ. Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của mọi người, anh ta làm như không thấy, cất giọng nói:

- Công Dã Kiền Ma Sát môn, không phải là tu sĩ Hạ Châu, bên ngoài trộn vào Thần Châu môn muốn mưu đồ bất chính, ta định trừng trị nhưng Lâm Nhất đã giết trước rồi, đây là phạt đúng tội. Các vị đồng đạo không cần để ý, luận đạo đấu pháp vẫn tiếp tục.

Chuyện bất ngờ xảy ra, kỳ phong nghịch chuyển, hết thẩy mọi chuyện người ta không biết theo ai.

Mọi người thất thần, lặng lẽ không tiếng động, Lâm Nhất kia đã quay lại, còn chắp tay sau lưng, dáng dấp nhàn hạ thoải mái. Không chỉ như vậy, đệ tử Văn Huyền Tử Thần Châu môn còn đến dẫn đường, thật không hiểu gì. Hắn một mình khiêu chiến phá hủy quy củ đấu pháp không nói, giết người lại xem như giúp Thần Châu môn.

Đệ tử chưởng môn Thiên Chấn môn, sao có thể nói dối được.

Ma Sát môn Ly Anh cùng mấy vị đồng đạo nhìn nhau, rồi lại nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất đang thoải mái kia, vô cùng ngạc nhiên, Thiên Chấn môn muốn mời chào tên tiểu từ kia sao? Nếu không vì sao lại có đệ tử chưởng môn đến giải vây, sao Công Dã Kiền lại không phải là tu sĩ Hạ Châu chứ? Khoan hãy nói, người này còn không rõ lai lịch.

Tuy Ly Anh không cam lòng, mà lời của Ninh Viễn thì không ai nghi vấn, ông ta chỉ kêu một tiếng đau đớn, oán hận chôn thật sâu vào lòng. Lần này Ma Sát môn mất mặt, vì sự xuất hiện của tên tiểu tử kia.

Có người oán hận cũng có người vui mừng.

Như thế, một lát sau trong đầu Lâm Giang Tiên lắc lư chao đảo không ngừng. Có lo lắng, có may mắn, có nhớ thương, tất cả các suy nghĩ được kết hợp cùng nhau, đúng thật khó thấy. Trong nháy mắt, mở ra một con đường sáng, tấn hóa thành mừng rỡ. Lâm huynh đệ bình yên vô sự là tốt, nếu được Thần Châu môn ưu ái, cũng xem như là một cơ duyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.