Vô Tiên

Chương 1310: Chương 1310: Chính giải (1)




Sau mười ngày, Lâm Nhất ra khỏi động phủ.

Trước đây, Lâm Nhất cùng Lâm Giang Tiên uống rượu nói chuyện một đêm. Hai người chia sẻ chung một ít tin đồn thú vị khi đi khắp nơi nhận được, cũng đem tam Anh thần dị quy công nói rõ kỳ ngộ. Nhưng chuyện Tiên môn tranh cãi cùng bản thân gặp nguy hiểm, hắn tránh không đề cập tới.

Tuy Lâm huynh đệ không còn như trước nhưng tính tình vẫn như cũ, giọng nói lộ ra sự thân thiết gần gũi. Hắn luôn xem mình là huynh trưởng, còn nhận lấy đan đạo của Thanh U cốc. Hết thẩy chuyện này khiến Lâm Giang Tiên rất vui mừng, đau thương trong lòng cũng hóa giải rất nhiều.

Sau đó hai ngày, Lâm Nhất lại liên tục làm quen với mấy tu sĩ Nguyên Anh trong Tiên môn. Có điều Hư Đỉnh môn chỉ có Liễu Hề Hồ đến chúc mừng, khiến Thiên Chấn Tử có chút mất mát.

Thiên Chấn Tử ai oán kể lại, ông ta đã đấu pháp thua một trận, mà đối thủ kia lại chính là Ma Sát môn Công Dã Kiền. Đối với chuyện này, Lâm Nhất từ chối cho ý kiến, hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu oan gia ngõ hẹp.

Có điều Thiên Chấn Tử đối với cuộc đấu pháp sắp tới kỳ vọng rất nhiều, nếu không thể đại thắng đối thủ, Lâm sư đệ, ngươi không biết xấu hổ mà nói mình nhất thể tam Anh sao?

Sau bảy năm, lần nữa đứng trước núi hồ này, Lâm Nhất vẫn phát hiện vài phần khác thường. Tuy những người trong Tiên môn khác đã dùng thần thông tu sửa Ngao hồ bị hủy hoại, nhìn cảnh tượng xung quanh đối với năm đó không có gì sai biệt, mà trên mặt hồ linh khí hơi có vẻ hỗn loạn. Có thể thấy được, ngũ hành linh mạch bên dưới nếu muốn khôi phục như lúc ban đầu, không ít hơn mười hoặc trăm năm chắc chắn không được.

Ngoài ra, vòng hồ cao thấp so le trước cửa động phủ, nhiều người ngồi tọa nơi đó, khi Lâm Nhất vừa xuất hiện, đã có vô số đạo thần thức chợt đến. Những tu sĩ đại tiểu Tiên môn, hiển nhiên sớm đã chờ đợi được giờ khắc này. Bọn họ muốn nhìn xem ai lại có bản lĩnh như vậy.

Ngắm nhìn bốn phía, Lâm Nhất nhếch miệng cười, thần thái thong dong, hắn chậm rãi ngồi xếp bằng, trong lòng âm thầm có chút bất đắc dĩ, từ nay về sau người Hạ Châu không biết Lâm Nhất hắn chắc không có mấy người.

Đột nhiên, một đạo thần thức cường đại xẹt qua bên người, trong lòng Lâm Nhất thoáng nhìn thấy, thần sắc bất động, âm thầm tế xuất Huyền Thiên Thuẫn hộ trên dưới, hắn nhìn về phái Thần Ngao phong.

Mặt trời mới mọc đỏ rực, dưới ánh bình minh, ngọn núi cao lớn sương mù bay lất phất, khó phân biệt được hình dáng.



Bốn vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, ngồi đài sen trấn trụ bốn phía Ngao hồ. Trong đó có một lão giả ném ra một viên ngọc tôn xinh xắn, thoáng chốc hóa thành cao đến vài thước, ở giữa không trung xoay chầm chậm.

Mặt trên ngọc tôn trải ra cấm chế rộng rãi, thần thức khó có thể nhìn lén. Theo thủ quyết thi triển, hai ngọc giản đó bắn ra, rơi vào trong tay một ông lão, người kia cất giọng nói:

- Lần đấu pháp này, lại theo thứ tự của mười ngày trước, do Lâm Nhất Thiên Chấn môn…

- Lâm sư đệ, lần này ngươi xuất quan thật đúng lúc.

Thiên Chấn Tử thầm gọi thật may mắn.

- Lâm Nhất Thiên Chấn môn đấu cùng Viêm Hâm Hư Đỉnh môn!

Lão giả Thần Châu môn mới báo ra hai tục danh chuẩn bị đấu pháp, nói tiếp:

- Luận bàn đạo pháp, làm đến thời điểm thì ngưng, không được tranh đấu vô vị, các ngươi nhớ kỹ, mời lên trường…

- Sao lại trùng hợp như vậy?

Thiên Chấn Tử không khỏi quay đầu nhìn phía tay trái, sắc mặt Tử Ngọc không được tốt. Ông lại nhìn phía tay phải, đắc ý hô:

- Lâm sư đệ, lão ca ca chờ ngươi chiến thắng trở về, ha ha…

Tiếng cười chưa tới, một tiếng hừ lạnh truyền đến, hiển nhiên là có người đang nổi giận.

- Hừ, hắn gây phiền phức còn ít sao? Không biết Thần Châu môn xử trí thế nào?

Tử Ngọc thấy Thiên Chấn Tử kiêu ngao, nhịn không được lên tiếng châm chọc.

Viêm Hâm thì không được ung dung như những ngày trôi qua, ngược lại dáng vẻ tâm sự nặng nề, y cũng nhìn Lâm Nhất, chẳng qua chắp tay nhìn sư phụ, sư muội, liền cúi thấp đầu, đi đến giữa Ngao hồ trước.

Phất tay áo, Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, quây đầu liếc mắt nhìn động phủ sau bảy năm bế quan. Đối với sự châm chọc của Tử Ngọc, hắn làm như không hiểu, ngược lại nhìn Thiên Chấn Tử hỏi:

- Tục ngữ có nói, con rệp sinh ra không cắn… Sau đó nói thế nào nhỉ?

Thiên Chấn Tử không hiểu, thuận miệng đáp:

- Con rẹp sinh ra không cắn, tai họa sinh ra không sợ.

Bỗng nhiên Lâm Nhất nhe răng cười nói:

- Đúng thế!

- Đúng sao? Nhưng ta chỉ nói càn.

Thiên Chấn Tử nghi hoặc, tay áo Lâm Nhất phiêu phiêu, đạp không mà đi. Không kịp suy nghĩ nhiều ông ta ngưng mắt quan sát.

Trên Ngao hồ, cước bộ Lâm Nhất đạp hờ, đi về hướng ngược lại với Viêm Hâm, cách nhau mười trượng. Phiêu nhiên lăng không, tự có một phen ngự phong khoái ý. Sau khi Kết Anh, dù tu thành nguyên thần chi thể, quả nhiên cùng trước kia khác nhau một trời một vực. Quanh hắn có núi có sông, còn có mặt trời gió thu, ẩn chứa khí cơ thiên địa, tác động rất lớn đến tâm thần. Trong mơ hồ, khiến người chưởng khống vạn vật một cách tùy ý.

Tò mò nhìn bốn phía, Lâm Nhất lắc đầu thầm than, Kim Đan cùng Nguyên Anh, cách một bước nhưng tình cảnh khác lạ.

Vù một tiếng, đây là tiếng tế xuất pháp bảo, Viêm Hâm sử dụng phi kiếm, nhưng có chút thần tình bất an.

Lâm Nhất hồi phục lại tinh thần, nhíu mày lại, liếc mắt nhàn nhạt nhìn đối phương. Hắn chắp tay sau lưng tiến đến gần hai bước, ngẩng đầu hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

Viêm Hâm ngẩn ra, theo đó là sự tức giận phẫn nộ, lạnh lùng nói:

- Nói nhảm, ngươi cho rằng đến đây để du sơn sao?

Lâm Nhất nhếch miệng, cười khẩy:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.