- Có lẽ đó là kế giá họa! Nhưng trong các tiên môn, chỉ có tiên mạch của nhà ngươi bình yên vô sự là cớ làm sao?
- Ha ha! Chẳng lẽ phải là tiên mạch nhà ta bị hủy thì ngươi mới bằng lòng bỏ qua.
Tổ Uyên mặt không biểu tình cười gượng một tiếng, nói:
- Chẳng phải nghe thấy có lời đồn người đó đến từ Thiên Uy môn sao.
Thân Nhạc quát lên:
- Ngươi không có bằng chứng, sao có thể vọng ngôn. . .
- Chỉ bằng vào một tấm lệnh bài tầm thường, ngươi sao có thể vô cớ chỉ trích.
Tổ Uyên một bước cũng không nhường, hỏa khí bốc lên.
Thân Nhạc không biết nói lại thế nào, vung tay áo quay người đi. Hắn va Tổ Uyên vốn là một đôi lão hữu tương giao thâm hậu, lúc này lại không thể nói chuyện với nhau. Mà đối phương tự cảm thấy không thú vị, khi rời đi thì oán hận nói:
- Không biết là kẻ nào ở sau lưng hại Phục Long môn ta, nếu để ta biết được, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nghe vậy, Thân Nhạc trong lòng khẽ động, vội vàng xoay người lại nói:
- Chậm đã!
Đối phương ngừng lại, sắc mặt vẫn coi. Hắn tay vuốt râu dài, cho chút đăm chiêu nói:
- Phục Long môn của ngươi đã đắc tội với người nào? Hoặc là nói, phải chăng hai nhà chúng ta cùng đắc tội với một người nào đó, cho nên mới bị cố ý hãm hại.
Tổ Uyên đảo mắt, cơn tức vơi dần. Một lúc sau, hắn không cho là đúng nói:
- Một tiên môn, đắc tội với vài ba người là chuyện hết sức bình thường! Có điều, cũng không nghĩ ra hai nhà chúng ta có kẻ địch chung nào.
Đỉnh núi hai người đang đứng có chu vi mấy trăm trượng. Đó hai đỉnh núi cao vút, giống như cự kiếm chống trời cắm thẳng vào thương khung, khí tượng phi phàm; lại giống như cửa trời khép hờ, lộ ra huyền cơ khó lường.
Thân Nhạc nhìn quanh bốn phía, trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Nghe nói, người đó hành tích quỷ bí, hơn nữa tu vi không kém, môn chủ Huyễn Linh môn cũng không địch lại hắn. Mà hoành hành vô kỵ như vậy, dụng ý không nói cũng biết, rõ ràng chính là nhắm vào hai nhà chúng ta.
Hắn bình tĩnh lại, sắc mặt âm trầm, nói tiếp:
- Ngươi và ta sao lại có cừu gia chung? Đạo hữu đừng quên ngoài Hạo Thiên cốc...
Tổ Uyên hơi ngẩn ra, nói tiếp:
- Ngươi là ám chỉ tiểu tử ngoài Hạo Thiên cốc được người mặc kim bào cứu đi à?
Hắn lập tức lắc đầu khinh thường, nói:
- Hắn lúc ấy chỉ là một tiểu bối Nguyên Anh kỳ, cho dù ngày ấy may mắn không chết, trước mắt có tu vi Hóa Thần đã là nghịch thiên lắm rồi, sao có thể chiến thắng môn chủ Huyễn Linh môn có tu vi Luyện Hư sơ kỳ.
Hắn bỗng dưng nhớ ra gì đó, lẩm bẩm:
- Người mặc kim bào.
Thân Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, mang theo nỗi lòng khó hiểu, không nhanh không chậm nói:
- Người mặc kim bào chính là thân thể thần hồn mà có thủ đoạn xé rách hư không, có thể thấy được tu vi trước kia của hắn cường đại cỡ nào. Mà có một người như vậy xuất thủ cứu giúp, người trẻ tuổi kia tuyệt đối không đơn giản, thực sự có ngày quay lại trả thù cũng chưa biết chừng.
Hắn lại nói tiếp:
- Ngươi biết rõ lai lịch của Lâm Nhất đó, nhưng lại chưa từng nghe ngươi nhắc tới.
Hắn nhìn chằm chằm Tổ Uyên, ngầm có ám chỉ nói:
- Trước có Hạo Thiên chí bảo biến mất, sau lại có kỳ quan Thất tinh bạn nguyệt mười năm trước, không chừng đều có liên quan tới tiểu tử đó. Niệm tình ngươi và ta tương giao nhiều năm, việc gì cứ phải cố ý giấu diếm.
Tổ Uyên vuốt râu ho khẽ một tiếng, thần sắc không thay đổi nói:
- Cho dù là có giấu diếm đối với Hành Thiên môn, nhưng đối với nhau thì phải thẳng thắn vô tư. Đệ tử hạ giới mà chúng ta thu nhận biết rất ít về Lâm Nhất, không đáng nhắc tới!
Hắn tùy tiện khoát tay chặn lại, rất tùy ý hô:
- Ta còn phải về sơn môn, lệnh cho đệ tử đề phòng cẩn thận hơn, để tránh tặc nhân thừa cơ mà vào. Mà đạo hữu cũng không thể lơ là, phàm là có việc gì, hai nhà chúng ta hỗ trợ cho nhau. Cáo từ!
Thân Nhạc chắp tay, thầm hừ một tiếng về phía bóng dáng theo gió mà đi đó, lạnh lùng nói:
- Không tiễn.