Vô Tiên

Chương 1305: Chương 1305: Độ kiếp (2)




- Yêu tu? Đây là người hay yêu?

- Ngũ quan rõ ràng, chẳng phải là người sao? Lại chưa gặp qua.

- Người này có dáng dấp giống Lâm huynh đệ, chẳng lẽ là hắn sao?

- Tiểu tử này náo gì chứ? So với lão phu còn xấu...

- Mau nhìn, lại nữa rồi.

Mọi thứ chỉ là vấn đề công phu, trên trời kiếp vân đen như mực kia chợt có lôi quang chớp động, tiếp theo nhìn thấy một đạo nhân ảnh từ dưới đất bay ra ngoài, nhảy vọt đến giữa không trung. Bên ngoài tóc tai bù xù, thần tình dữ tợn, thân thể cao ba trượng lượn quanh mây đen, tản ra một loạt sát khí.

Kiếp vân run rẩy, một tiếng sét đùng vang, một đạo lôi quang màu đen tuôn trào xuống. Người độ kiếp chợt ngẩn đầu ưỡn ngực, tóc đen tung bay, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi. Không chậm một khắc, cánh tay nâng lên búng ra, một điểm hỏa quang nghênh đón kiếp lôi thế không thể đỡ kia.

Nhìn tình hình này, những tu sĩ đứng xem vô cùng ngạc nhiên.

- Đây là ma tu.

- Vị đạo hữu này là yêu ma song tu, lợi hại!

- Một điểm hỏa quang nhỏ yếu như vậy, khí thế bất phàm khiến cho người sợ hãi, dám cùng thiên kiếp chống đỡ sao?

- Hả? Sao là tiểu tử này, ha ha!

- Là tiểu tử Kim Đan.

- Lâm huynh đệ.

- ...

Giữa không trung, kiếp lôi cỡ thùng nước rơi xuống đỉnh đầu người độ kiếp, tiếng nổ ầm ầm vang dội. Mot điểm hỏa quang không tắt, cũng nhảy lên một cái, từ từ mọc lên.

Kiếp vân bị lắc lư, tiếp tục xoay chầm chậm, tiếp theo có hai, ba..., tám đạo kiếp lôi hạ xuống, tất cả đều nổ nát vụn trong không trung. Lôi quang bốn phía tung tóe lại kỳ dị mà dung nhập vào một điểm hỏa quang.

Tiếp đó, khắp bầu trời cuồng ngược khí thế đột nhiên cứng lại, màu đen kiếp vân tụ lại co rút, đạo kiếp lôi thứ chín lần nữa không có động tĩnh.

Một ngọn đèn dấy lên hỏa quang, lúc đầu chỉ như hạt đậu yếu ớt, thế nhưng lúc sau lại biến to như quả trứng lớn to khỏe, chớp động hắc mang quỷ dị, miễn cưỡng tiếp cận kiếp vân, đột nhiên phi thẳng về trên tay người độ kiếp.

Ngọn lửa màu đen trong lòng bàn tay, người nọ nhếch miệng cười, lạnh lùng nhìn quanh. Tóc hắn dài tung bay, thần sắc yêu tà mang theo sự bừa bãi không kềm chế, tròng mắt dưới đôi mi kia mang theo sát ý ngập trời.

Thân hình biến đổi thành một người có chiều cao bình thường, thânh niên độ kiếp rơi xuống ngồi đối diện người kim bào tóc vàng.

Trên ngọn núi, hai bóng người hư ảo treo trên không trung. Mà trên bầu trời kia, hai luồng kiếp vân một đen một vàng, chậm rãi cùng năm màu kiếp vâng dung làm một thể. Chỉ trong chốc lát sau, một đoàn kiếp vân trăm trượng lớn nhỏ nhanh chóng sôi trào, khiến người ta phải sợ uy thế thế hạ xuống, nhanh chóng bao phủ toàn bộ Ngao hồ.

Uy thế vô thượng lật úp mà xuống, mặt hồ phạm vi hơn mười dặm lúc này sôi trào, ngọn núi bốn phía cũng run rẩy theo. Tiếp sau đó tiếng nổ vang liên tiếp, hơn mười vị tu sĩ Nguyên Anh Thần Châu môn bày ra cấm chế, đã không thể chịu đựng được đại thiên uy này, ầm ầm vỡ nát.

Long trời lở đất, khoảng cách buông xuống.

Đột nhiên trên Thần Ngao phong hiện ra hơn mười đạo hồng quang, chính là môn chủ Văn Huyền Tử mang theo nhiều đệ tử hiện thân. Ông ta ở giữa không trung trụ thân hình, ngửa đầu nhìn kiếp vân làm người ta sợ hãi, mặt mày nhăn lại. Lập tức lạnh giọng quát:

- Bỏ hồ, thủ sơn!

Sau khi Văn Huyền Tử truyền lệnh xuống, từ trong các ngõ ngách Ngao sơn lao ra mấy trăm bóng người, tất cả đều có tu vi từ Kim Đan đến Nguyên Anh hậu kỳ. Không đợi môn chủ phân phó, mấy trăm người đã xuất ra pháp quyết. Trong lúc đó thoáng qua, ngọn núi cùng Ngao hồ xuất hiện một đạo trận pháp phòng ngự kiên cố.

Nhìn đến hoa cả mắt, khiến tu sĩ các Tiên môn cao thấp đều hoảng sợ biến sắc. Thiên kiếp không chỉ kinh động toàn bộ Thần Châu môn, ngay cả Văn Huyền Tử cũng phải xuất thủ.

Không đúng, bỏ hồ? Như vậy chẳng khác nào một phương thánh địa đều bị hủy? Tên tiểu tử độ kiếp này làm bậy sao? Chỉ sợ bên này độ kiếp, bên kia phải nhận cơn tức giận lôi đình của Thần Châu môn.

Trong đám người, Thiên Chấn Tử che chòm râu, mồ hôi lạnh trên trán toát như mưa. Ông thật hối hận vô cùng, ngàn vạn lần không nên mang tên tiểu tử kia đến chỗ này bế quan.

Độ kiếp thôi, lúc đầu nghĩ đến chỉ có chút động tĩnh, nhờ vào đó mà làm cho mọi người biết được sự tồn tại của Thiên Chấn môn, đến lúc đó muốn không nổi danh đều rất khó khăn. Hơn nữa tiểu tử kia có thể đánh, thuận lợi thắng được sẽ vào hành trình Hậu Thổ Tiên Cảnh, nhân cơ hội cưỡng chế người Hư Đỉnh môn một chút, chí ít cũng phải khiến cho Tử Ngọc sư tỷ xem trọng Thiên Chấn Tử ta một chút.

Tuy nói mang theo tiểu bối trà trộn vào là trái quy củ, nhưng sẽ thông cảm tiểu Tiên môn sốt ruột lập công, về tình về lý Thần Châu môn cũng có thể giơ cao đánh khẽ. Cuối cùng ông ta chiếm được chút tiện nghi, như vậy chẳng phải một mũi tên bắn trúng mấy con chim sao?

Nhưng tên tiểu tử này là độ kiếp sao? Đây là muốn đâm cho thủng một lỗ, nếu thật sự Ngao hồ bị hủy, lão phu có cắt thịt bán cũng không thường nổi. Van cầu ngươi, kết thúc hai cái Nguyên Anh là đủ uy phong rồi, đừng làm khổ ta nữa, người có lá gan lớn hơn cũng không thể chịu nổi.

Cách đó không xa, Tử Ngọc thấy dáng vẻ Thiên Chấn Tử vò đầu bứt tai, lại không tỏ vẻ trào phúng mà âm thầm kinh thán không ngớt. Trên trời dưới đất tạo nên động tĩnh lớn, không ai không thay đổi sắc mặt. Một tiểu bối bề ngoài xấu xí, chẳng lẽ có thiên phú dị bẩm sao? Nếu không, sao là yêu ma song tu? Thiên Chấn môn có người này, hy vọng rồi.

Liễu Hề Hồ hoảng sợ vô cùng, đối với người độ kiếp kia ước ao, bỗng nhiên phát hiện ra thần sắc của sư huynh không yên, nàng cắn môi, nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.

Nhiều tu sĩ vây quanh, một nam tử áo bào xanh bi thương cô độc, sầu não uất ức. Có điều, y nhìn về phía xa, thần tình vui mừng cũng có chút lo lắng mơ hồ.

- Lâm huynh, đó là huynh đệ ngươi?

Một cô gái áo hồng đứng gần, thân thiết hỏi.

Nam tử kia gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói:

- Huynh đệ gần trăm năm chưa gặp.

- Thiên kiếp kinh hãi thế này, khiến cho các tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không cách nào tiêu thụ được, Lâm huynh ngươi xem...

Nữ tử không nhiều lời, giơ tay lên chỉ.

Thần Châu môn bố hạ trận pháp hộ sơn, giờ khắc này, trên ngọn núi Ngao hồ đột nhiên toát ra một bóng người, trên người áo bào tro phiêu dật theo gió, yên hòa công chính uy thế tràn trề. Ngay lúc xuất hiện, hai bóng người đứng lên, trên tay xuất hiện một cây huyền kim thiết bổng, uy phong lẫm lẫm. Một tay thủ ấn quyết, hắc hỏa cháy lên, bỗng nhiên hóa thành một đại phủ, sát khí tràn ngập.

Người mặc áo bào tro vung tay chỉ về hư không dưới Ngao hồ, chỉ thấy hồ nước rào rào lõm xuống, chợt bay ra ngoài một con thủy long cao hơn mười trượng, có kim quang từ đó gào thét mà ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.