-Ngươi là ai ?
Hoàng bà bà như thể không nghe rõ ràng, hỏi:
-Viễn Cổ Tiên Vực có bốn đại tiên tôn, Bình Dịch, Ngô Dung, Hạo Độ, Ngọc Thắng, ngươi không phải một trong số đó chứ
Nàng thân là người từng trải qua niên đại kia, đối với người và chuyện có liên quan tới khi đó không phải không nghe không biết.
-Phải thì sao, không phải thì sao…
Ngô Dung ý cười nhạt nhẽo, thần sắc bất minh.
Hoàng bà bà ngạc nhiên khoảnh khắc, chất nghi nói:
-Vì sao không nhận ra ngươi Không phải
Lời nàng muốn nói không phải như thế, lại nhất thời không biết nên diễn tả thế nào. Thế gian này có rất nhiều chuyện cũ rõ ràng đã phát sinh, đã tồn tại, lại không cách nào dùng ngôn ngữ thuyết minh.
nghe hai người đối thoại, tâm tư chúng nhân song phương mỗi người mỗi khác.
Sư đồ Dư Hằng Tử và Đồng gia huynh đệ ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy trong vẻ kinh kỳ lộ ra mấy phần hớn hở.
Thiên Lang Diệp Mậu thờ ơ như không. Thiên hạ này không có tiên tôn gì hết, chỉ có cường giả và kẻ yếu!
Lôi Thiên khe khẽ thở ra một hơi dài, khó mà tin tưởng lắc đầu liên tục. Tiên tôn năm đó, nay thành tẩu tốt? Gọi là tẩu tốt, là chịu chết chi sĩ! Những tiên nhân viễn cổ Thần Long thấy đầu không thấy đuôi này không ngờ lại tôn sùng Lâm Nhất là Tử Vi chi chủ? Nếu không như thế, hắn sao tìm được trợ thủ cường đại như vậy? Xem ra đúng là đại thế sở xu, chính như mình đến Hành Thiên chuyến này. Bị cấm túc Thiên Trì bốn mươi năm, lại chưa từng nghe tên béo kia tiết lộ qua một câu khẩu phong.
Xuất Vân Tử vẫn đang hai tay ôm bụng, trên mặt mang theo ý cười hai muội, lại khó mà cầm nắm
Cách đó trăm dặm, hai người La gia đồng thời kinh ngạc không thôi. La Khôn Tử quay đầu nhìn hướng La Thanh Tử, đối phương tay vuốt râu dài, sắc mặt trầm trọng
Đồng thời với đó, đối thoại giữa hai người kia còn đang tiếp tục.
Ngô Dung hừ một tiếng, nói:
-Mấy chục vạn năm qua đi, đừng nói thương hải biến tang điền, thổ kê ngói cẩu đều bay lên trời, lão phu lại nhận ra ngươi là đứa nào
Hắn có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, tay áo dài khẽ vung, quát lên:
-Đừng có ồn ào, lăn ra Hành Thiên!
Hoàng bà bà không chút sợ hãi, ngược lại như là buông xuống cố kỵ, nói:
-Chúng ta vì Lâm Nhất mà đến, kẻ ngăn đường cùng tội với nó
Vì đoạt về bảo vật mất đi, chỉ phải toàn lực ứng phó. Lúc này nàng làm sao chịu lui nhường nửa bước. Tùy theo cánh tay giơ lên, mười hai Hoa Nô sau lưng đột nhiên mà động, từng người mang theo sát khí âm hàn bay tới trước mặt.
Ngô Dung sắc mặt trầm xuống, quát:
-Các ngươi lại dám không theo
Hoàng bà bà không cho là đúng cười lạnh nói:
-Tiên vực hôm nay chi là thiên hạ của Cửu Mục. Một tên tiên tôn hết thời như ngươi, lật được bao nhiêu sóng gió
Trên mặt Ngô Dung lập tức chớp qua một tầng hàn ý, chậm rãi gật đầu nói:
-Một đám dư nghiệt phản nghịch, lại dám tự nhận chủ nhân thiên hạ; một tên tiểu bối dựa vào mười mấy khôi lỗi luyện chế từ thi hài, liền dám ngay mặt khiêu chiến lão phu. Thế đạo này đúng là biến
Lời còn chưa dứt, hắn đạp không bước tới, đưa tay điểm đi. Một đạo kiếm quang theo đó mà ra, đột nhiên hóa thành ngàn vạn kiếm mang, đón đầu hướng mười hai Hoa Nô gấp tập mà đi.
Cùng nháy mắt đó, Liễu Đạo Liễu Phàm song song ra tay, lao thẳng đến Hoàng bà bà, La Thanh Tử và La Khôn Tử nơi xa. Hai người bọn họ tế ra phi kiếm giống hệt của Ngô Dung, sát cơ lăng lệ hung hãn thế không thể ngăn.
-Ngao ——
Song phương giao chiến sắp tới, Thiên Lang hai mắt phát hồng, gào thét một tiếng định xông qua theo, lại thấy một thân ảnh mập mạp ngăn lại đường đi. Hắn không quản không nhìn vung quyền liền đánh, đối phương kinh dị nói:
-Hả? Thú tính đại phát! Tin ta gọi huynh đệ ta thu thập ngươi không
Dư Hằng Tử hợp thời kêu nói:
-Diệp Mậu tiền bối, nghe Xuất Vân Tử một câu. Cao nhân đối trận, chúng ta không nên thêm loạn
Thiên Lang Diệp Mậu sững sờ, đành phải lưu lại. Một bên có người cười nói:
-Hắc hắc! Sau này huynh đệ ta không ở đây, ngươi nghe ta là được
Phía Hành Thiên tính là ổn định trận cước, đám đông cẩn thận giới bị. Xuất Vân Tử cử chỉ quái dị, lại xảo trá như cũ. Lôi Thiên liếc thân ảnh béo mập kia một cái, rồi quay đầu xem hướng tiền phương, lập tức kinh ngạc
Địch ta song phương cách nhau trăm dặm, chớp mắt là tới.
Sát na ba người Ngô Dung mang theo kiếm mang phô thiên cái địa cuốn thốc mà đến, tình hình chợt biến. Chỉ thấy thân ảnh mười hai Hoa Nô xông tới khẽ chớp động, một biến hai, hai biến bốn, chỉ nháy mắt đã biến ra bốn mươi tám vị cao thủ Kim Tiên hậu kỳ thần tình nhất trí, tướng mạo bất đồng. Mỗi bốn người bọn hắn có thể sánh với một vị tu sĩ Tiên Quân, bốn mươi tám người đủ để đối phó một vị tiền bối Động Thiên sơ kỳ.
Ngoài ra, còn có Hoàng bà bà súc thế chờ đượi, miệng căm hận lẩm bẩm không ngừng. Ai là phản nghịch, ai là dư nghiệt