Vô Tiên

Chương 1342: Chương 1342: Hoa rơi nước chảy. (1)




Hoa Trần Tử không để ý tới Thiên Chấn Tử, hành lễ với thầy trò Tử Ngọc:

- Trần Tử bái kiến tỷ tỷ, bái kiến hai vị đạo hữu! Phong thái ba người không tầm thường, nhìn thuận mắt hơn so với người kia…

Không bàn về việc lời nói này thật hay giả, ít ra cũng nghe lọt tai. Thầy trò Tử Ngọc đều nở nụ cười, khách khí hàn huyên vài câu với Hoa Trần Tử. Còn nguyên nhân vừa rồi Lâm Nhất phát tác không ai biết tới, cũng không ai để ý.

Tấm lòng tốt lại bị từ chối tạo ra kết cục mắc cỡ, còn bởi vì tướng mạo xấu xí mà bị người ta giễu cợt, da mặt Thiên Chấn Tử phuát chốc biến thành màu đen, trợn tròn mắt nhìn Lâm Nhất, mong chờ có người đi ra nói câu công đạo.

Lâm Nhất thu hồi Huyền Thiên thuẫn, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ. Hắn nhìn Thiên Chấn Tử xem như không thấy, mà Hoa Trần Tử lại lả lướt khéo léo xoay người lại, cười giảo hoạt nói:

- Thiên Chấn Tử, ngươi không cam lòng sao?

Nghe vậy sắc mặt Thiên Chấn Tử khẽ ngẩn ra, nhìn thoáng thấy Tử Ngọc mỉm cười, hắn khoát tay lia lịa, khoan dung độ lượng nói:

- Cái này… ta sao có thể chấp nhặt với nữ tử! Ha ha!

- Khẩu thị tâm phi! Hì hì!

Hoa Trần Tử học bộ dáng chắp tay sau lưng của Lâm Nhất, khẽ nghiêng đầu đánh giá Thiên Chấn Tử, giống như đang phân biệt lời nói của đối phương là thật hay giả. Thấy đối phương quẫn bách, lông mi cùng ria mép đã ôm đồm, nàng lại gật đầu lẩm bẩm:

- Ngươi chỉ mới vào kỳ Nguyên Anh không lâu, còn kém xa so với tu vi của ta, còn dám tự cho mình là sư trưởng, thật là không có phép tắc! Niệm tình ngươi tuổi đã cao, ta cũng không phải người thích chiếm tiện nghĩ, cứ gọi thẳng tục danh…

Sắc mặt Thiên Chấn Tử đọng lại, á khẩu không trả lời được. Hoa Trần Tử lại nhíu mũi ngọc, vẻ mặt ôn hòa an ủi:

- Người xấu thì sợ gì chứ? Tổ sư của ta từng nói, xấu xí chưa chắc là người xấu, tướng mạo đẹp mắt chưa chắc không phải kẻ tiểu nhân! Mọi thứ chính là ở trong tâm, hình hài bên ngoài không thể khiến người khác yêu ghét từ trong tâm! Thiên Chấn Tử, ngươi nghĩ có đúng không?

Lời này nghe xong vô cùng thoải mái! Sắc mặt Thiên Chấn Tử lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói:

- Lệnh tổ sư thật là cao nhân…

Hoa Trần Tử cười hì hì nói:

- Tổ sư Tùng Vân Tán nhà ta là người có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, sao có thể không phải cao nhân! Lão nhân gia cũng cho là như thế, ngươi cần gì vì tướng mạo mà canh cánh trong lòng!

- Ha ha! Đạo cùng với mạo, thiên cùng hình, không bàn đạo tâm tu hành, lời ấy thật đúng! Cái này… ngươi tu vi cao, ta tuổi lớn, gọi thẳng tên húy thì có sao?

Trong thời gian ngắn Thiên Chấn Tử nhìn Hoa Trần Tử càng ngày càng thuận mắt. Một tiên tử dạng nhân vật tới từ danh môn đại phái lại chí tình cùng hào hiệp không chịu gò bó như vậy, còn có kiến thức không hề tầm thường, đích thật là người đáng để kết giao.

Chỉ nói vài câu, Hoa Trần Tử đã khiến Thiên Chấn Tử có hảo cảm, cộng thêm vẻ ngoài thông tuệ dị thường, cử chỉ thân mật cũng ở chung vô cùng vui với thầy trò Tử Ngọc. Duy nhất chỉ có Lâm Nhất cau mày đứng một mình ở bên cạnh, không muốn đếm xỉa tới lại phải cam chịu ở trong đó.

Tuổi tác Hoa Trần Tử tuy không lớn nhưng lại không khác gì lão yêu tinh vạn năm, có thể là đối thủ với Thiên Chấn Tử cùng Tử Ngọc! Nếu không có cuộc nói chuyện trong khách sạn đêm đó, trong lúc vô ý bị nàng biết được một mặt không muốn người khác biết, dựa vào ác cảm của Lâm Nhất đối với cô gái này, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ càn quấy như thế. Nhưng cũng chỉ vì cơn say rượu đêm đó lại rước tới phiền toái không thể nói rõ cũng không thể tả rõ ngày hôm nay.

- Đúng dịp quen biết mấy vị đạo hữu, Trần Tử thật may mắn!

Một thời gian sau, Hoa Trần Tử cùng Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc dường như quen biết đã lâu. Nàng mang theo nụ cười có chút hồn nhiên cảm khái một câu, lại có chút thân mật nói:

- Lâm Nhất làm việc không không lịch sự, làm phiền hai tiên môn chiếu cố! Trần tử xin cảm ơn…

- Người một nhà không thể nói hai nhà! Có lão ca ca ta ở đây, sao có thể khiến hắn bị ủy khuất…

Thiên Chấn Tử vuốt râu cười to, rõ ràng đã xem Hoa Trần Tử là người trong nhà. Hắn ngược lại hào hứng hỏi:

- Ngươi cùng sư đệ ta… cái này… cái kia…. Ha ha, chưa từng nghe hắn nhắc tới…

Mắt Tử Ngọc xẹt qua trên người Lâm Nhất, chậm rãi nói:

- Muội tử quá lời rồi! Lâm đạo hữu cũng đến từ Ngọc Sơn như chúng ta, theo lý nên giúp đỡ lẫn nhau! Mà ngươi cùng Lâm đạo hữu lại có một đoạn giai thoại mới là….

Vừa nói vừa thân thiết nhìn Liễu Hề Hồ cùng Viêm Hâm.

Trên sườn núi không hề có người khác, chỉ có sáu người đang nói chuyện không ngừng. Chợt thấy mấy người đang trò chuyện thật vui lại kéo câu chuyện tới trên đầu mình, nhất là Hoa Trần Tử có ý định lẫn lộn phải trái, trên mặt Lâm Nhất có chút không nhịn được! Cái này càng kéo càng xa, tới lúc đó cho dù nhảy xuống biển cũng không tẩy sạch! Hắn nhịn không được lên tiếng phản bác:

- Mấy vị sai rồi! Ta và nàng ấy không có liên quan…

- Ai nha! Ngươi cũng có thời điểm đỏ mặt sao…

Không đợi Lâm Nhất nói xong, Hoa Trần Tử liền dùng tiếng cười cắt đứt, nói với Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc:

- Ta ngươi đều là người thẳng tính, chỉ là không phải người một nhà thôi! Còn như ta cùng Lâm Nhất quen biết thì…

Nói tới đây nàng vươn tay ngọc nhỏ dài vuốt hai má thanh tú, đôi mắt vụt sáng, thần thái ngây thơ tự nhiên; dung nhan xinh đẹp chứa chút mị hoặc ngỗ ngược, khiến cảnh sắc xung quanh trở nên thêm vài phần minh diễm!

Liễu Hề Hồ nhìn thấy liền âm thầm ao ước; mà miệng lưỡi Viêm Hâm lại khô ráo, nhịn không được nuốt nước miếng; Thiên Chấn Tử cùng Tử Ngọc thấy nữ tử khiến người khác hài lòng này lại vô cùng thưởng thức, lặng lẽ chờ câu nói tiếp theo…

Mâu quang Lâm Nhất khẽ chuyển, thần sắc hồ nghi, trong lòng cũng có chút bất an. Vừa lúc này sóng mắt Hoa Trần Tử khẽ động, tựa như bỗng nhiên nghĩ tới, yếu ớt nói:

- Biển chưa hết, người tương phùng, sinh tử khó bỏ… Tất cả còn không phải ý trời sao? Thế nhưng lại là hoa rơi nước chảy… không đề cập tới nữa!

Nói tới chỗ quan trọng đột nhiên giọng khẽ đổi, phát ra một tiếng than nhẹ làm nhói lòng!

Tình cảnh này khiến Tử Ngọc thầm than một tiếng! Thiên Chấn Tử lại vuốt bộ râu dài, nhìn Lâm Nhất trầm giọng nói:

- Cái này… đừng làm người phụ tình!

Liễu Hề Hồ âm thầm liếc mắt nhìn Viêm Hâm bên cạnh, đối phương cũng nhìn lại nàng…

Không hiểu sao mấy người đều lo được lo mất, giờ khắc này như có ai oán nhàn nhạt cùng nỗi buồn ly biệt tràn ngập khắp nơi, lại dần dần quanh quẩn trong lòng, là bởi vì tiên đạo xa vời, hay là người lạ tri kỷ, vẫn quyết định muốn cùng đi tới Thiên Nhai.

Lâm Nhất cũng nhíu mày, lạnh lùng nhìn chăm chú Hoa Trần Tử. Một chút giảo hoạt trong thần sắc u oán của đối phương lập tức biến mất. Hắn hừ một tiếng, quát lên:

- Hoa Trần Tử, ngươi lại dùng tà thuyết mê hoặc người khác, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi đảo này!

Trong lời nói không có chút tình cảm, quanh thân mơ hồ có sát khí tràn ra.

Giống như bị dọa sợ, sắc mặt Hoa Trần Tử biến đối, sau đó mang bộ dạng tỉnh tỉnh mê mê không giải thích được, lại kèm theo chút khiếp đảm nhỏ giọng cầu xin tha thứ:

- Ta nghe lời ngươi là được chứ gì? Vì sao lại tức giận như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.